Nhân Gian Băng Khí

Chương 449. Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 1

Chương 449. Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 1
Chương 449: Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 1
Bóng tối và ánh sáng đối lập với nhau, nhưng lại không thể tách rời, có ánh sáng thì nhất định phải có bóng tối tồn tại. Nếu trên thế gian này không có bóng tối, vậy còn có ai mong muốn ánh sáng nữa đây? Và như thế ánh sáng cũng mất đi ý nghĩa và giá trị tồn tại của bản thân nó.
Đêm nay không có chút ánh sáng nào, trăng sao trên trời đều đã bị mây đen che kín, khiến thế giới chỉ còn lại bóng tối mà thôi.
Một giờ sáng, mọi người vốn đã bận rộn cả một ngày nên lúc này đều chìm sâu trong mộng để trốn tránh bóng đêm kéo đến, đồng thời chờ đợi ánh bình minh của buổi sáng hôm sau. Và đêm nay cũng lại vẫn thuộc về những con người sống về đêm kia.
Chẳng hạn như, Thập Tự Hắc Ám.
Một chiếc xe jeep màu đen dừng lại ở trấn Lâm Dương thuộc ngoại ô thành phố Vệ Thiên, Mười Một đang ngồi ở ghế phụ chiếc xe thò nửa người ra ngoài cửa kính, tay cầm chiếc kính hồng ngoại nhìn quanh bốn phía, sau đó chui lại vào trong xe, chỉ về phương hướng đằng trước ra hiệu cho Hỏa Điểu đang cầm lái.
Hỏa Điểu gật gật đầu, lái xe về đoạn đường phía trước, sau đó tìm một chỗ kín đáo giấu chiếc xe vào.
Lãnh Dạ ngồi ở ghế sau đang kiểm tra hai khẩu súng ngắm MG16 và AWP, dọc đường hắn vẫn luôn xem xét hai khẩu súng ấy. Đối với một tay bắn tỉa mà nói, khẩu súng trong tay chính là sinh mệnh của họ. Chỉ cần một chút sai sót nhỏ nhoi cũng sẽ có thể tạo ra sai sót khi nhắm vào mục tiêu, và kết quả cuối cùng chính là mất đi sinh mạng của chính mình. Cho nên thân là một tay bắn tỉa, nhất định phải thường xuyên kiểm tra đầu ruồi trên súng xem có chút sai số nào không, cố gắng hết sức để khẩu súng ngắm của mình giữ được trạng thái tốt nhất.
“Là chỗ này sao?”Lãnh Dạ ngẩng đầu lên nhìn con đường qua ô cửa kính, hỏi.
Bên ngoài chỉ có một con đường ngoằn ngoèo quanh co dẫn vào một thị trấn nhỏ, hai bên đường cũng chỉ có mấy ngọn đèn mờ mịt leo lét tỏa sáng, miễn cưỡng chiếu sáng được quanh con đường. Tiến vào thêm một chút thì chẳng còn ánh đèn nữa.
“Chắc là thế đó.” Hỏa Điểu cầm chiếc laptop lên và mở ra, nói: “Căn cứ vào manh mối mà Thanh bang đưa ra, nơi thường xuyên phát tín hiệu liên lạc với Phong Dã tổ là ở gần khu vực này.”
Sau khi chiếc laptop được khởi động, Hỏa Điểu dùng sim điện thoại để lên mạng, sau đó khẽ nói: “Long Uy.”
“Ừm!” Từ trong chiếc laptop khẽ vang lên một tiếng, một cửa sổ chợt xuất hiện. Tuy hình ảnh rất hay đứt quãng, hơn nữa bên trong cửa sổ ấy cũng rất tối, nhưng vẫn có thể miễn cường nhìn thấy một người đang quay lưng về phía màn hình, trước mặt y có ba chiếc máy tính. Giọng nói của Long Uy vang lên trong chiếc phone ba người đang đeo: “Giờ ta sẽ gửi bản đồ của trấn Lâm Dương cho các ngươi.”
Trên màn hình của chiếc laptop lại xuất hiện thêm một cửa sổ mới nữa, trong đó hiện ra địa đồ của tiểu trấn này, đồng thời chỉ rõ vị trí hiện giờ của bọn Mười Một.
“Các ngươi đang ở phía nam của trấn Lâm Dương. Trước mặt các ngươi chỉ có một con đường, thông tới Trấn Nguyên sơn. Ta đã phân tích tin tình báo mà Thanh bang gửi tới, cuối cùng có được kết quả, 73% nơi phát ra tín hiệu là Trấn Nguyên sơn.”
Lãnh Dạ nhìn ngọn núi tối đen như mực kia qua ô cửa sổ, gật gật đầu bảo: “Căn cứ của bọn chúng chắc được giấu trong ngọn núi đó.”
“Khả năng chỉ có 73%.” Giọng nói hơi khàn khàn của Long Uy lại vang lên: “Trong lòng Trấn Nguyên sơn là một nghĩa trang công công, dưới trân núi có không ít cửa hàng bàn đồ vàng mã, cá nhân ta hoài nghi, nếu căn cứ của Huyết Mân Côi thực sự là Trấn Nguyên sơn, chắc chắn trong mấy cửa hiệu dưới chân núi có tai mắt của chúng.”
Lãnh Dạ vò vò đầu nói: “Có thể tra ra được là cửa hiệu nào không? Không thể bắt chút ta bắt người của từng nhà ra hỏi được!”
“Cái này ta không giúp được các ngươi, ta chỉ phụ trách liên lạc và thu thập tin tức tình báo.”
“Thu thập tin tình báo ư?” Cơ thịt hai bên má Lãnh Dạ giật giật, nói: “Đến tai mắt tình báo của bọn chúng mà cũng không tra ra được.”
“Ta không phải là thần, ta chỉ có thể làm được trong khả năng lớn nhất có thể thôi.” Giọng nói của Long Uy không mặt không nhạt, chẳng nghe ra được chút vẻ tức giận nào trong đó.
Mười Một biết Lãnh Dạ vì chuyện hắn đồng ý với Đường Thúc và Lục Đạo, nhận nhiệm vụ lẻn vào điều tra mà không vui. Nhưng hắn cũng chẳng chuẩn bị giải thích gì với Lãnh Dạ, bởi vì bản thân hắn coi thường chuyện đi giải thích.
“Long Uy, trên Trấn Nguyên sơn có điểm giám sát nào không?” Mười Một chen vào hỏi.
“Không, ít nhất ta cũng không phát hiện thấy thiết bị mạng nào trên ngọn núi này. Nếu các ngươi phát hiện thấy có thiết bị giám sát nào trên núi, như thế khả năng căn cứ của Huyết Mân Côi được ẩn giấu ở đây sẽ lên tới 91%, hơn nữa thứ bọn chúng dùng chắc chắn là mạng nội bộ.”
“Đường dây điện thoại thì sao?”
“Chỉ có vài cửa hiệu dưới núi là có lắp điện thoại, có điều ta đã tra qua những cuộc điện thoại được ghi lại, không có điểm khả nghi nào.” Mười Một trầm mặc một chút, lại hỏi tiếp: “Tìm được nơi phát ra tín hiệu liên lạc với Phong Dã tổ chưa?”
“Chưa. Điện thoại không phải phát ra từ mấy cửa hàng đó, nguồn gốc của tín hiệu là ở gần chỗ các ngươi hiện giờ, cho nên ta mới cho rằng khả năng Huyết Mân Côi ẩn nấp trên núi là 73%. Trong 27% còn lại, khả năng Thanh bang đưa cho chúng ta tin tình báo sai là 1%, khả năng chính phủ Long Quốc đưa cho Thanh bang tin tình báo sai chiếm 3%, khả năng Huyết Mân Côi sử dụng trang bị gây nhiễu sóng là 9%, và khả năng chúng cố ý chạy tới đây rồi mới liên lạc cùng Phong Dã tổ là 14%.”
“Lợi hại.” Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên, cũng chẳng thèm để ý là Long Uy có thể nhìn thấy hay không, khen ngợi: “Những tỷ lệ máy móc như thế mà ngươi cũng tính ra được.”
“Ta chỉ dùng máy tính phân tích mà thôi.”
Lãnh Dạ quay đầu sang thấy Mười Một đang chống một tay dưới cằm, hai mắt nhìn chăm chăm vào bản đồ tiểu trấn mà Long Uy vừa gửi tới, ngón tay cái khẽ hẩy hẩy chòm râu dưới cằm như thể đang suy nghĩ, gã bèn tò mò hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu ngươi là Huyết Mân Côi, liệu ngươi có dễ dàng bị người ta tìm đến căn cứ thế này không?”
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không, dù sao Huyết Mân Côi cũng đã ẩn nấp mấy chục năm mà không ai phát hiện được, chắc sẽ không sơ sót vào thời khắc sống còn như thế này đâu.” Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Ngươi hoài nghi tin tình báo là giả?”
“Không phải tin tình báo giả, là chúng ta bị nhầm. Chuyện này nằm trong khả năng có 14% xảy ra kia.” Long Uy chợt chen vào.
Mười Một gật gật đầu bảo: “Huyết Mân Côi không thể chạy đi rất xa để nghe điện thoại, cho nên căn cứ của chúng chắc phải ở gần đây.”
“Ý?” Lãnh Dạ đưa ngón trỏ lên gãi gãi trán, nói: “Sao ta càng nghe càng hồ đồ thế nhỉ? Thế này không phải rõ ràng là vị trí căn cứ của bọn chúng đã bị lộ ra rồi sao?”
Mười Một lắc lắc đầu bảo: “Chắc là sau khi danh sách bị tiết lộ, bọn chúng đã dự tính phá phủ trầm chu (nghĩa đen: đập niêu đục thuyền, ở đây ý là liều mạng) rồi. Căn cứ thì chắc ở gần đây, nhưng sẽ không phải ở chỗ phát ra tín hiệu. Huyết Mân Côi cố ý muốn để Long Hồn vì tìm kiếm căn cứ của chúng mà động căn qua, di chuyển sự chú ý đi, chắc bọn chúng sắp có hành động lớn đây. Cho nên khả năng tin tình báo là thực rất lớn, nếu không sẽ không lừa nổi Long Hồn.”
Lãnh Dạ lập tức giật mình hiểu ra: “Huyết Mân Côi sắp có hành động, cho nên chúng cố ý để lộ căn cứ ra, để Long Hồn vì chuyện tìm cửa vào căn cứ của chúng mà không thể để ý đến các mặt khác. Và Long Hồn cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cố ý tiết lộ tin tình báo này cho Thanh bang, lại dựa vào Thanh bang để đưa đến tay chúng ta, kết quả là chúng ta trở thành kẻ ngốc thực sự.”
“Đại khái là thế đấy.” Mười Một gật đầu nói.
Lãnh Dạ vỗ vỗ trán nói: “Thế sao ngươi còn đồng ý với bọn họ? Nếu căn cứ của Huyết Mân Côi không ở Trấn Nguyên sơn, chỉ là ở gần tiểu trấn này, chúng ta sẽ phải tìm rất lâu, e rằng dựa vào ba người bọn ta thì phải tìm ít nhất nửa năm đó. Còn nữa, tìm xong rồi thì sao nữa? Thật sự lẻn vào trong ư? Lẻn vào trong thế nào? Ngươi có phương án tác chiến cụ thể không?”
“Không.” Nói đoạn hắn lại tiếp tục chăm chú vào tấm bản đồ trên laptop.
“Không sao?” Lãnh Dạ hơi nổi lên cảm giác vô lực, mỗi lần Mười Một đều như thế, giống như có một mỹ nữ đứng trước mặt bạn cởi dần từng chiếc áo chiếc quần ra, rồi cuối cùng lại phọt ra một câu “xin lỗi, đêm nay cái ấy của người ta tới rồi”, sau đó thì vỗ mông đi thẳng, khiến người ta rất căm tức.
Trong khoang xe tràn ngập một không khí buồn tẻ, sau hồi lâu Mười Một chợt gấp laptop lại và nói: “Đi thôi!”
Lãnh Dạ sững sờ hỏi: “Đi đâu?”
Mười Một mở cửa xe ra và nhảy xuống, nói: “Không cần biết căn cứ của bọn chúng có ở trên núi không, nhưng trong mấy cửa hiệu dưới núi chắc chắn có cơ sở ngầm của chúng.”
Lãnh Dạ xì mũi bảo: “Đúng thế, mười mấy cửa hiệu, ngươi có biết cái nào là của bọn chúng không?”
“Đi tìm.”
“Tìm á? Tìm thế nào đây? Ngươi chẳng phải là Dawell, có thể moi được suy nghĩ của người khác ra không? Thật đáng chết, thằng nhỏ hôn mê lúc nào không hôn mê, lại chọn đúng lúc quan trọng này mới chó chứ.” Lãnh Dạ bực bội lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm hai khẩu súng bắn tỉa theo Mười Một xuống xe.
Hỏa Điểu vẫn rất dứt khoát theo sau Mười Một xuống xe, chỉ là hắn không hiểu đêm nay có phải Lãnh Dạ đã ăn nhầm thuốc gì thôi? Bình thường đều thấy gã hi hi ha ha rất lạc quan vui vẻ, hôm nay sao lại trở nên giống như con nhím thấy người là đâm chọc thế nhỉ? Tuy không nghĩ ra, nhưng Hỏa Điểu vẫn quyết định không chọc đến Lãnh Dạ là hơn.
Thực ra Lãnh Dạ chỉ bực mình về chuyện Mười Một cứ tự chủ trương mọi chuyện, trước đó thì cũng kệ đi, nhưng chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ, có liên hệ trực tiếp tới vấn đề danh dự và tính mạng của Lãnh Dạ hắn. Hắn không muốn mình chết một cách hồ đồ, bị kẻ khác bán đứng mà vẫn còn cười hi hi ha ha đi giúp nó đếm tiền, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu mới đi làm.
Tạm thời cho ra một tý đã, tự nhiên nổi hứng, lúc nào nổi tiếp thì chưa biết. Giờ đến phần giải thích về việc truyện ra chậm, hay đúng hơn là không ra(dạo này mềnh khoái nhất cái này
- Thứ nhất không phải mềnh không muốn nó ra, ngược lại, mềnh muốn lắm ấy chứ, theo nó từ đầu đến giờ, nói một câu bỏ cũng chẳng phải dễ. Nhưng, không có ai dịch, ra bằng niềm tin chắc. Mà mềnh thì chẳng thể sống nhờ bằng thanks hay là sự cổ vũ của các bạn được, thời gian giành ra chỉ hết sức hạn chế thôi, vả lại không có ai theo cùng, một mình một ngựa đi chán lắm. Hơn nữa cái NGBK này bảo đọc cho giết thời gian thì còn được, chứ còn ý nghĩa nhân văn hay cái của khỉ gì khác thì chẳng có mấy đâu, đọc xong là quên, bỏ thời gian ra nhiều lúc mềnh cũng thấy chả đáng.
- Thứ hai, mềnh chẳng hề có ý độc chiếm nó, rất hoan nghênh ai ôm nó về là đằng khác, nhờ vả nhường lại không biết bao nhiêu lần rồi đấy, nhưng cuối cùng nó vẫn cứ thế thôi, nhờ mồm không mãi cũng ngại lắm. Thế nên các bạn nào có ý chê mềnh tham, cố níu kéo hay gì khác thì có thể lập tức nhận về mà dịch, xin đừng có ở đó mà nói không .
- Thứ ba, về việc trách nhiệm, xin khẳng định là mình chả có trách nhiệm gì về nó hết. Việc đọc là lựa chọn của các bạn, nếu các bạn coi nó là thuốc bổ thì mềnh đã tặng không cho các bạn một thời gian dài rồi, nếu các bạn coi nó là thuốc phiện, thuốc độc, thì giờ chính là lúc mình chuộc lỗi bằng cách giúp các bạn cai nghiện. Thế nhé!
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận