Nhân Gian Băng Khí

Chương 473. Tâm Sự Của Tư Vũ

Chương 473. Tâm Sự Của Tư Vũ
Chương 473: Tâm Sự Của Tư Vũ
Cuộc sống khổ cực như vậy kéo dài mãi đến rất nhiều năm sau, ông cậu của cô ở nước ngoài làm ăn, lúc qua đời để lại cho cô một di sản không quá lớn, nhưng số lượng cũng có thể coi là khả quan.
Từ đó sinh hoạt của cô và con trai mới coi như trở nên tốt hơn một chút. Mà ông cậu này của cô, thời trẻ cũng từng không ít lần tức giận vì cha cô. Nhà của mẹ Lý Tú Châu không được coi là nhà có tiền, thế nhưng gia tộc của cha lại là nhà giàu có mấy đời, vẫn thường xem thường người nhà mẹ cô. Cha tuy yêu thích mẹ, nhưng đồng dạng cũng xem thường người nhà của bà.
Cậu khi tuổi trẻ máu nóng, nhịn không nổi, mang theo chút tiền rồi dắt theo vợ. Hai vợ chồng liền chạy tới Ưng Quốc lăn lộn làm ăn, sau khi việc làm ăn của cha bị phá sản, cũng là cậu không nhắc đến hiềm khích xưa, đem cha mẹ Lý Tú Châu đón đến sống ở nước ngoài, để họ an hưởng tuổi già.
Cậu sống ở nước ngoài cũng không phải rất được như ý. Cái thời đại ấy, người nước ngoài vẫn đều xem thường người Long Quốc. Cuộc sống của cậu cùng vợ cũng rất gian khổ. Cho đến khi việc làm ăn có chút tốt lên mới coi như là khổ tận cam lai, đáng tiếc vợ của cậu không thể cùng cậu hưởng phúc, cuộc sống vừa có chút khởi sắc liền mắc bệnh qua đời.
Sau khi vợ mất, cậu cũng không có đi bước nữa, bởi vậy sau khi qua đời món di sản đó toàn bộ đều lưu lại cho Lý Tú Châu. Đương nhiên, đây đều là chyện của rất nhiều năm về sau, chí ít lúc thu được di sản của ông cậu. Cuộc sống của Lý Tú Châu vẫn rất khổ sở. Ngay cả con trai cô bước vào tuổi phát triển, cũng chưa từng được ăn một bữa cơm ra trò. Mặc dù mỗi bữa có thể ăn no, nhưng cá thịt thì đừng nghĩ đến, nhà họ Dương có thể đem thịt cá cho chó ăn, cũng sẽ không cho hai mẹ con họ. May mà con trai hiểu chuyện, cô còn có chút an ủi. Bằng không đời này cô thực sự không còn niềm vui gì để nói.
Vốn cuộc sống của Lý Tú Châu ở nhà họ Dương sẽ bình thản như vậy. Mặc dù khổ một chút, sống cô đơn một chút, nhưng chí ít cũng không có người chủ động đụng tới cô. Mãi cho đến khi Phùng Đán Toàn quay về, tất cả mới có sự thay đổi.
Phùng Đán Toàn. Mỗi lần nghe bà nội nhắc tới cai tên này, Dương Tư Vũ lại không kìm nổi kích động. Ông là người đàn ông tốt, một người đàn ông chân chính. Quan trọng nhất, ông là người đàn ông duy nhất trên cõi đời này thật lòng yêu bà nội, Cho nên Dương Tư Vũ càng hy vọng, khi trước bà nội có thể cùng Phùng Đán Toàn ra đi, mà không ở lại nhà họ Dương, ở cái nơi khốn khổ này.
Trái tim hướng ra ngoài ư? Lầm rồi, lầm to rồi! Đối với nhà họ Dương, Dương Tư Vũ cô căn bản không có một chút cảm tình, cô thậm chí từ trước đến nay đều không coi mình là người nhà họ Dương.
Ở trong cái gia tộc lạnh lùng đó, không có tình thân, cũng không có yêu thương, có chỉ là mưu mô thủ đoạn, kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu. Mà Dương Tư Vũ cô, từ nhỏ chính là đối tượng để cho đám cô cả cậu hai nhà họ Dương bắt nạt và xả giận. Ngay cả đám người lớn cũng thường kéo cô ra để xả giận, lúc này có thể đứng ra bảo vệ cô cũng chỉ có bà nội cùng cha mẹ, nhưng mỗi lần bà nội cùng cha mẹ ra mặt bảo vệ cô, cũng trở thành người vô tội chịu đòn, trở thành cái thùng xả giận cho nhà họ Dương. Đôi mắt rưng rưng nước mắt của mẹ cùng tiếng thở dài của cha đã trở thành một loại thói quen trong cuộc sống của Dương Tư Vũ.
Còn có ông nội ruột của mình. Mỗi lần nhắc đến ông nội của mình, Dương Tư Vũ đều sẽ hếch mũi cười khinh, không nói đến việc giữa cô cùng lão không có một chút điểm tình thân để nói. Trong ấn tượng của cô, mỗi lần lão nhìn thấy cô thì, không phải đánh chính là chửi. Hơn nữa chửi còn rất khó nghe. Đây là ông nội kiểu gì. Xứng để gọi là ông nội sao?
Được rồi, lão không thương con trai cùng cháu gái của mình, không sao cả, đây là số mạng khi thân là con là cháu, không ai dám oán trách lão. Nhưng vợ là do lão tự chọn, nhìn thấy vợ bị người khác bắt nạt, chẳng những không đứng ra giúp vợ của mình, lại còn đứng một bên quạt gió nổi lửa, bỏ đá xuống giếng, cái loại người này còn được coi đàn ông sao?
Phùng gia gia ở trước mắt so với tay ông nội của chính mình, thật là tốt hơn nhiều lắm. Mặc Dương Tư Vũ không biết tại sao bản thân lại muốn đến tìm Phùng Đán Toàn, nhưng cô cảm thấy cần đến gặp ông một chuyến. Không chỉ bởi vì ông là người đàn ông duy nhất mà bà nội đời này ghi khắc trong lòng. Quan trọng nhất là ông là người đàn ông duy nhất trên đời thật lòng yêu thương bà.
Phùng Đán Toàn!
Dương Tư Vũ mỗi khi nghe bà nội kể tới đoạn chuyện cũ này, đều sẽ nhịn không được, mà coi người đàn ông này trở thành một vị anh hùng chân chính, bởi vì đoạn chuyện cũ này thực sự quá nhiều sắc thái. Quá cảm động.
Dương Tư Vũ thậm chí thường nghĩ, nếu như tương lai cũng có một người đàn ông nguyện ý vì cô đứng ra cùng nhà họ Dương là địch, cùng tứ đại gia tộc, thậm chí cùng cả thế giới là địch. Một người một ngựa đơn độc xông vào doanh trại địch, ở muôn trùng vòng vây vẫn có thể giết thẳng ra ngoài, máu chảy thành sông, Dương Tư Vũ tin tưởng chính mình tuyệt đối sẽ không phạm vào sai lầm giống như bà nội năm đó. Nếu như thật sự có một ngày, thật sự có một người đàn ông nguyện ý đứng ra đưa cô rời khỏi nhà họ Dương, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ người đàn ông này, kể cả là chết, cô cũng nguyện ý cùng người đàn ông đó chết chung một chỗ!
Đến chết cũng không thay đổi!
Đáng tiếc, loại đàn ông như vậy, trên đời chỉ có một Phùng Đán Toàn, không còn ai nữa.
“Tư Vũ, đang nghĩ gì vậy?" Phùng Đán Toàn không biết khi nào đã pha xong hai chén trà thơm bưng tới, đưa một chén cho Dương Tư Vũ.
“Không có gì ạ." Dương Tũ Vũ đón lấy chén trà lắc đầu đáp.
“Không có gì ư? Vì sao mắt con lại đỏ thành như vậy?"
Dương Tư Vũ cuống quít lau mắt đáp: “Chỉ là nghĩ tới bà nội thôi.”
“À.“ Phùng Đán Toàn khẽ kêu một tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm trà, sắc mặt tuy bình thản nhưng trong mắt lại mơ hồ cất giấu đau thương.
“Phùng gia gia."
“Gì vậy con?"
Nhìn bộ dạng Dương Tư Vũ muốn nói lại thôi, Phùng Đán Toàn mỉm cười nói: “Tư Vũ, trong lòng có gì muốn nói cứ nói ra, ở trước mặt ông không cần phải ngại, muốn làm cái gì cứ lớn gan mà làm, cho dù chọc thủng trời cũng có ông Phùng đỡ cho con.”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Dương Tư Vũ cười cười nói: “Con muốn hỏi ông, có phải năm đó ông vì bà nội mà một mình xông vào nhà họ Dương. Mà cả nhà họ Dương không có một người là đối thủ của ông?“
Phùng Đán Toàn xua tay cười nói: ”Chuyện năm xưa không cần nhắc lại nữa.“
“Vậy ông có từng vì chuyện lúc đó mà hối hận không?“
“Hối hận ư? “ Phùng Đán Toàn cười to hai tiếng đáp: “Phùng Đán Toàn ta một đời không làm chuyện gì hối hận, làm rồi cũng sẽ tuyệt đối không hối hận."
Giọng điệu hào khí ngút trời kia khiến Dương Tư Vũ vui mừng trong lòng. Bà nội quả nhiên không có yêu nhầm người, người đàn ông này đáng để bà nội vì ông mà giữ gìn cả một đời, khổ cả một đời.
Chủ đề đã mở ra, Dương Tư Vũ tựa như cũng không có nhiều ngại ngần nữa, hỏi: “Vậy sau này tứ đại gia tộc cũng tham gia vào việc đuổi giết ông, cũng là thật sao?"
“Tứ đại gia tộc ư?“ Phùng Đán Toàn khinh thường cười lạnh nói: “Bọn chúng tính là cái rắm gì, nếu không phải sau này kinh động đến Long Hồn, chỉ có tứ đại gia tộc ta còn không để vào trong mắt.“
“Long Hồn ư?“ Dương Tư Vũ hơi sửng sốt, sao lại nói tới Long Hồn? Đây là tổ chức gì? Dường như cái gã trai tên là Sở Nguyên vừa nãy cũng là người của Long Hồn. Mà nghe giọng điệu của ông Phùng, tựa như có chút ngần ngại đối với Long Hồn.
Phùng Đán Toàn cũng cảm thấy chính mình không nên ở trước mặt cô bé nói quá nhiều về cái dũng của năm xưa. Lão bèn chuyển chủ đề, thúc giục: “Nhân lúc trà còn nóng, hãy thưởng thức đi. Có tiền cũng khó mua được đó."
“Cháu bình thường không uống trà.“ Dương Tư Vũ cười cười, tuy là nói như vậy, cô vẫn còn không đành lòng chối từ ý tốt của ông lão, nhấp khẽ một ngụp. Một mùi hương thơm mát ập lên tận mũi, nước nóng trong veo ngọt mát dọc theo yết hầu chậm rãi chảy xuống. Chỉ lưu lại giữa kẽ răng từng luồng hương thơm thoang thoảng. Cho dù Dương Tư Vũ không biết thưởng thức trà, cũng biết đây khảng định là lá trà loại hảo hạng.
Loại lá trà này đối với gia đình bốn miệng ăn của Dương Tư Vũ mà nói quả là thứ đồ xa xỉ. Nhà họ Dương cho dù đem hàng bó, hàng bó lá trà quý để làm củi đun, cũng sẽ không để lại cho một nhà bọn họ chút bã. Cho đến khi bà nội thu được phần di sản của ông cậu, cuộc sống của cả nhà mới coi như có sự khởi sắc. Mà cha cũng chính nhờ chút di sản đó, bắt đầu làm ăn buôn bán, muốn nhà họ Dương cho bọn họ tiền. Đời này không có khả năng. Nếu như không phải cả nhà họ trên danh nghĩa còn đeo cái danh phận là người nhà họ Dương, chỉ sợ ngay cả một chút tiền nhỏ đến đáng thương được chia cho cũng không có. Mấy khoản học phí để Dương Tư Vũ cô đi nhà trẻ, đi học tiểu học, trung học cũng không biết nên vắt từ đâu ra.
“Phùng gia gia. Long Hồn rốt cuộc là cái gì vậy? Chẳng lẽ không phải là thế lực của Long gia?“ Dương Tư Vũ đem chén trà trong tay đặt xuống cạnh chai nước, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi điều nghi vấn trong lòng.
“Long gia ư? “ Phùng Đán Toàn dở khóc dở cười đáp: “Long gia muốn để Long Hồn làm việc cho họ, nằm mơ đi. Đời này không có khả năng.“
Phùng Đán Toàn lại thở dài một hơi. Ánh mắt có chút thương xót nhìn Dương Tư Vũ đang tràn đầy vẻ khó hiểu. Cuộc sống của đứa nhỏ này ở nhà họ Dương thực sự là quá khổ rồi. Long Hồn tuy là tổ chức bí mật, nhưng đối với nhiều quan chức cấp cao cùng các gia tộc lớn mà nói đều không tính là bí mật. Chỉ là bọn họ tuy biết Long Hồn là cái tổ chức thần bí, nhưng bình thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc thôi. Ở nhà họ Dương, coi như bọn kẻ dưới làm việc dọn dẹp, mgẫu nhiên cũng có thể nghe được chủ nhân nhắc đến cái tên Long Hồn này, nhưng Dương Tư Vũ thân là người nhà họ Dương, không ngờ còn chưa từng nghe qua, theo đó có thể biết địa vị của cả nhà bọn họ ở trong nhà họ Dương còn không bằng cả bọn người dưới.
Nghĩ đến đây, Phùng Đán Toàn không khỏi sinh ra một cơn tức giận trong lòng.
Nhà họ Dương! Năm đó ta không thể mang Tú Châu đi, hôm nay ta nhất định sẽ mang Tư Vũ đi! Ta sẽ không để con cháu Tú Châu tiếp tục ở lại đó chịu khổ.
Thiên Tiêu đã không còn, ta giờ lại muốn nhìn xem. Hôm nay còn có ai có thể ngăn ta! Cho dù là Long Hồn, ta cũng xông tới. Thần cản thì giết thần! Phật cản thì diệt phật!
“Ông Phùng, Long Hồn rốt cuộc là tổ chức gì vậy? Bọn họ không phải là xã hội đen chứ?“ Dương Tư Vũ có chút ngây thơ mà hỏi, khiến tâm tư của Phùng Đán Toàn bị kéo trở về.
Lão liếc nhìn cô bé khiến người ta thương mến này, lắc đầu giải thích: “Long Hồn không phải là xã hội đen gì. Đó là một tổ chức bí mật của chính phủ Long Quốc.“
“Long Hồn rất lợi hại sao? “
“ Lợi hại ư?“ Phùng Đán Toàn dở khóc dở cười đáp: “Đương nhiên lợi hại."
“Cùng ba đại gia tộc hiện giờ so sánh thì thế nào?"
Phùng Đán Toàn cười lạnh một tiếng: “Ba đại gia tộc không thể so được. Long Hồn là tổ chức mạnh nhất Long Quốc. Cho dù nói nó mạnh nhất thế giới cũng không quá đáng.“
Dương Tư Vũ có chút không cho là đúng, thế giới lớn đến cỡ nào chứ? Ai dám xưng đệ nhất thế giới? Nhưng bộ dạng của ông Phùng không giống đang nói đùa, chẳng lẽ Long Hồn thật sự lợi hại như vậy?
Dường như nhìn ra tâm tư của người thiếu nữ, Phùng Đán Toàn nói: “Bên trong Long Hồn, mỗi một người đều là cao thủ trong cao thủ được chọn ra từ mười triệu người. Cháu nghĩ xem, cả triệu người chọn ra một người gian nan thế nào. Đừng đặt ánh mắt cực hạn ở tứ đại gia tộc. À không, là ba đại gia tộc, bọn họ có lợi hại đến thế nào, dối với Long Hồn mà nói cũng chẳng là cái gì. Long Quốc lúc mới xây dựng đất nước, đẩy bốn gia tộc lên là có dụng ý. Nói trắng ra, mọi người đều lợi dụng lẫn nhau. Mà Long Hồn mới là vũ khí chân chính của Long Quốc. Tứ đại gia tộc chỉ là kẻ đi liều mình đỡ đạn thôi.
Nhìn cô gái vẻ mặt mờ mịt, Phùng Đán Toàn bật cười nói: “Bỏ đi. Nói đến mấy vấn đề chính trị với cháu, cháu cũng không hiểu. Đúng rồi, Tư Vũ, cháu quen biết người tuổi trẻ vừa rồi à?“
Dương Tư Vũ lắc đầu đáp: “Không ạ.“
“À?“ Phung Đán Toàn có chút khác thường hỏi: “Tại sao mới nghe thấy tên của y, cháu lại kinh ngạc như vậy? “
“À, là thế này, chị Văn Vi thường xuyên nhắc tới một người tên là Sở Nguyên với cháu, cho nên nghe tới cái tên này, cháu mới giật mình. Không biết người này có phải là người chị Văn Vi nói tới hay không?”
“Văn Vi ư?“ Ông lão sửng sốt nói: “Cô bé nhà họ Văn?“
“ Vâng.“ Dương Tư Vũ khẽ cười nói: “Ông đã gặp qua chị Văn Vi ư? “
“Gặp qua. “
Dương Tư Vũ có chút xấu hổ nói: “Thật xấu hổ. Ngày đó ở phần mộ bà nội, cháu không biết là ông, cho nên không chào hỏi.“
Phùng Đán Toàn cười ha ha hai tiếng, nói: “Không sao, cũng không phải việc gì lớn. Lần này cháu tới thăm ông, ông cũng rất bất ngờ. Còn tưởng cháu mang theo bạn trai cùng tới thăm ông. Uổng cho ông vì cháu mà cao hứng một hồi.”
Dương Tư Vũ lập tức giải thích: “Không phải, cháu cùng anh ta chỉ đi cùng thang máy. Đến đây lại vừa hay cùng tìm một căn phòng, cho nên mới đứng cùng trước cửa.”
Phùng Đán Toàn gật đầu mấy cái rồi cười nói: “Duyên phận, cái này gọi là duyên phận. “
Dương Tư Vũ sẵng giọng hờn trách: “Phùng gia gia, đừng nói lung tung.”
“ Ha ha. Được rồi, không đùa cháu nữa.“ Phùng Đán Toàn cười hỏi: “Tư Vũ, có xem vừa mắt thằng nhóc nào chưa?“
Dương Tư Vũ liếc mắt một cái, nói: “Làm gì có. “ Bản thân cô cũng không chú ý tới, không khí trầm mặc cùng ngại ngùng lúc bắt đầu giữa chính mình cùng ông lão bất giác đã trở nên hòa hợp, có chút hương vị đầm ấm vui vẻ.
“Nhìn trúng thì nói cùng ông, ông giúp cháu xem nhân phẩn đối phương ra sao. Đàn ông, nhân phẩm là quan trọng nhất, không nên để ý gia cảnh hiện tại của hắn, đàn ông chỉ cần có lòng cầu tiến, chịu nỗ lực, cho dù bây giờ không có tiền, cũng không đại biểu hắn cả đời này không có tiền đồ.“
Dương Tư Vũ thờ dài một hơi đáp: “Cháu làm sao có thể có.“ Tiếp đó, trong lòng cô lại bỏ thêm một câu: “Chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không gặp được.“
Cô rất cảm động đối về chuyện cũ của bà nội cùng Phùng Đán Toàn, vẫn thường ảo tưởng có một ngày chính mình cũng có thể gặp một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu mình, cô không cần người đàn ông này có bao nhiêu tiền đồ, cũng không ước mơ xa xôi cái người đàn ông này sẽ giống như Phùng Đán Toàn vì bà nội mà đối địch với cả thiên hạ, có hào khí một người một kiếm quét sách trăm vạn đại quân. Cô càng không mơ tưởng tình yêu rung động lòng người, chỉ cần có thể bền lâu cùng trời đất, yêu thương lẫn nhau, đến chết cũng không thay đổi. Vậy là đủ rồi.
Chỉ là đàn ông như vậy, thật là chỉ có thể gặp không thể tìm kiếm, có thể gặp được Phùng Đán Toàn là hạnh phúc của bà nội, nhưng cũng là sự bất hạnh của bà. Vậy còn mình, mình có thể gặp được người đàn ông như vậy không?
. ....
. ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận