Nhân Gian Băng Khí

Chương 478. Mèo Chúc Tết Chuột

Chương 478. Mèo Chúc Tết Chuột
Chương 478: Mèo Chúc Tết Chuột
Từ bên ngoài quán bar có một nam nhân trẻ tuổi đi vào, người này cao không đến mét tám, nhưng cũng không nói là lùn. Người y không béo, da thịt đều đều. Trên người là bộ quần áo nhẹ nhàng mà ở đâu cũng có thể nhìn thấy, hoàn toàn không phải là loại hàng hiệu từ đầu đến chân như ba vị đại thiếu gia kia, quần áo của người trẻ tuổi này có vẻ như toàn là mua bên lề đường. Duy nhất có điểm đáng chú ý là gương mặt y, tuy không thể so với Phan An, Tống Ngọc nhưng cũng có thể coi là một nam nhân anh tuấn, hơn nữa còn thuộc loại rất ưa nhìn, khuông mặt ấy càng nhìn càng thấy thú vị. Thoạt nhìn y có vẻ giống như một học sinh, một học sinh thuộc loại mọt sách. Có điều hai mắt hắn lại trầm trầm lạnh lẽo, nhìn không thấy một chút thần sắc nào.
Khi người thanh niên vừa bước vào, Chu ông chủ liền cho một nhân viên ra nghênh đón. Hôm nay Dương thiếu gia bao trọn quán bar, người thanh niên này thoạt nhìn thì có lẽ là bạn học của Dương thiếu gia. Có điều Dương thiếu gia còn đang ở trên lầu, để tránh có chuyện gì bất ngờ, Chu ông chủ cảm thấy nên hỏi rõ là tốt nhất.
Người phục vụ vừa tiến lên còn chưa kịp nói gì thì người thanh niên này đã chuyển hướng đi lên lầu hai, bỏ lại tay phục vụ kia ngây ngốc ở cửa, chỉ còn biết nhìn về phía ông chủ chờ chỉ thị.
Khi vừa bước vào quán bar thì Mười Một đã biết được người hắn muốn tìm ở trên lầu hai. Thân là một sát thủ hàng đầu, có khả năng quan sát nhạy bén là điều bắt buộc. Bởi vì sát thủ trước nhất là phải xác định được chuẩn xác vị trí của mục tiêu, hắn thậm chí khi vừa bước vào cửa không cần nhìn đã biết được người hắn muốn tìm đang ở trên lầu hai nhìn hắn.
Đi lên lầu hai, Mười Một trực tiếp đi thẳng đến trước bàn của lão nhân, đứng nhìn lão nhân hỏi: ”Tìm ta sao?”
“Ừ.” Trên mặt lão nhân từ đầu đến giờ đều không hề có chút biến hóa nào, lúc này đã lộ ra ý cười, nói: ”Ngồi đi.”
Một bàn chỉ có bốn ghế, lão nhân ngồi một chỗ, Từ Tử Dương và hai bằng hữu của hắn chiếm ba, Mười Một chỉ có thể từ bàn bên cạnh kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống nói: “Chuyện gì thế?”
Lão nhân rất thích Mười Một, bởi vì hắn nói chuyện hay làm việc đều rất nhanh chóng, không giống người khác vòng vo cả nửa ngày còn không đi vào chính đề. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì lão nhân cũng là loại người như vậy. Cho nên lão nhân cũng không khách khí với Mười Một, trực tiếp nói vào vấn đề: “Muốn cùng người bàn chuyện làm ăn.”
Mười Một ánh mắt hờ hững liếc mắt nhìn ba bình rượu còn đầy trên bàn, sau quay lại nhìn lão nhân hỏi: “Ông muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn ư?”
Lão nhân bật cười nói: “Ta thì không thể bàn chuyện làm ăn sao?”
Mười Một hai mắt lãnh đạm liếc hắn, nhàn nhạt nói: “Chuyện làm ăn như thế nào?”
Từ khi Mười Một xuất hiện cho đến giờ, bất kể là lão nhân hay Mười Một, đều không hề nhìn qua ba người Từ Tử Dương, phảng phất như ba người này chỉ là không khí vậy. Điều này khiến cho ba vị Đại thiếu gia cao cao tại thượng ngập một bụng hỏa khí. Từ Tử Dương hung hăng nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Lão nhân rốt cuộc cũng nhớ đến sự tồn tại của bọn họ, lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người và nói: ”Chuyện của chúng ta lát nói tiếp, nơi này có mấy kẻ không phận sự.”
Không phận sự? Dương thiếu gia cơ hồ bị chọc đến muốn phát hỏa. Quán bar này là hắn bao trọn. hắn bao trọn mà lại có người ở chỗ này không chịu đi, còn nói hắn là người không phận sự. Rốt cuộc ai mới là người không phận sự đây chứ?
Khi mà sự kiên nhẫn của Từ Tưởng Dương sắp tới cực hạn thì người mà hắn chờ đợi nãy giờ rốt cuộc đã tới. Hai trung niên người đàn ông vừa vào liền quan sát khắp chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Chu lão xem bộ bọn hắn không phải là sinh viên thì lập tức muốn cho người ra cản họ lại.
Nhưng lúc này Từ Tử Dương ở trên lầu hai đột nhiên hô lớn: “Diệp đội trưởng!”
Người trung niên đi ở phía trước ngẩng đầu lên nhìn Từ Tử Dương, hướng về phía lầu hai vẫy vẫy tay rồi liền đi lên. Chu ông chủ phản ứng cũng nhanh, Từ Tử Dương vừa hô lên thì hắn cũng liền né qua một bên, không khỏi lau mồ hôi trán cảm thán, đầu năm nay kiếm chén cơm cũng khó khăn quá đi mất.
Trung niên nhân vừa mới lên trên cầu thang, ba người Từ Tử Dương liên đi ra nghênh tiếp, trung niên nhân cười nói: “Dương thiếu gia bỏ quá cho, vừa rồi có chút việc nên đến hơi chậm.”
“Không sao, không sao.”
Từ Tử Dương khoát tay cười nói: “À tới đây một chút, tôi giới thiệu với anh ‘hai người này’.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ ba chữ “hai người này”. Ở quan trường lâu năm, người trung niên vừa nghe qua lập tức hiểu được ý tứ ở trong đó. Phỏng chừng lại là vì hai người này lại đắc tội với vị đại thiếu gia này, khiến cho gã đội trưởng hắn phải ra mặt dọn dẹp. Trung niên nhân khẽ nở nụ cười gượng, cũng chỉ có thể theo Từ Tử Dương đi tới.
Từ Tử Dương mang theo hai người trung niên tới trước bàn của lão nhân và Mười Một, mặt lộ vẻ đắc ý nói: “Ài, xấu hổ đã quấy rầy hai vị, ta muốn giới thiệu hai vị bằng hữu cho lão tiên sinh quen một chút. Vị này chính là đại đội trưởng đội cảnh sát Diệp Tiêu. Đội trưởng , vị tiên sinh này tự xưng là ….”
Từ Tử Dương còn chưa kịp nói hết thì Diệp Tiêu vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Mười Một hô lên: “Ồ, ngài cũng ở đây sao.”
Từ Tử Dương sửng sốt nói: “Các vị biết nhau sao?”
Mười Một hướng về Diệp Tiêu nhẹ nhàng gật đầu xem như đã chào qua. Diệp Tiêu cùng hắn hợp tác qua tự nhiên biết tính tình của Mười Một, cũng không để bụng, cười giải thích: “Ta cùng vị lãnh đạo này trước kia từng hợp tác mấy lần.”
“Lãnh đạo ư?” Từ Tử Dương càng thêm hồ đồ, nhìn niên kỷ của Mười Một cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, có thể là lãnh đạo gì cơ chứ?
Từ Tử Dương không dấu vết khẽ lấy tay ra dấu với Diệp Tiêu, Diệp Tiêu lập tức hiểu ý tiến đến nói nhỏ bên tai hắn: “Hắn là người của viện quốc vụ.”
Từ Tử Dương nhíu mày, hai mắt đảo qua dò xét trên người Mười Một vài lần. Viện quốc vụ sao? Hơn hai mươi tuổi có tài năng gì màlàm lãnh đạo ở viện quốc vụ? Cho dù làlà nhân viên ở nơi đó, người ta cũng còn phải xem ngươi có đủ tư cách không. Lập tức, trong lòng Từ Tử Dương liệt Mười Một vào hạng con ông cháu cha. Như vậy thì có nên đắc tội với người này không? Từ thiếu gia chậm rãi tính toán trong lòng, sau khi trở về sẽ nhờ ông bô tìm một cái cớ, đem tên nhân viên này sa thải là ổn thôi.
Diệp Tiêu còn không biết Mười Một sao lại chọc vào Từ Tử Dương, nhưng xem ra thì vị Từ thiếu gia kia mà đụng vào Mười Một là biết có phiền toái rồi, đến bên tai Từ Tử Dương nói nhỏ: “Dương thiếu gia, người này thân phận không chỉ đơn giản là người của viện quốc vụ đâu. Ta cùng hắn hợp tác qua vài lần, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến cho vị cục trưởng ngoan cố của chúng ta không một lời nào phản đối, hoàn toàn nghe lời làm theo ý hắn.”
Từ Tử Dương nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu, nhưng Diệp Tiêu lộ ra ánh mắt chân thành như là đang muốn tốt cho hắn. Từ Tử Dương lộ ra khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Diệp Tiêu nói: “Ha ha, không có việc gì, tôi chỉ đang muốn giới thiệu hai vị lãnh đạo cho Diệp đội trưởng làm quen một chút mà thôi. Nếu mà các ngươi đã quen biết thì không có gì rồi. Ha ha, à vậy Diệp đội trưởng, nếu anh không có việc gì thì lưu lại uống mấy chén đi? Hôm nay ta bao trọn quán bar này, tí nữa đồng học của ta tới cùng vui vẻ một chút.”
“Không được.”
Diệp Tiêu sao mà không nghe được ý tứ trong câu nói của Từ Tử Dương, vội vã khoát tay từ chối: “Ta còn có việc, vừa nghe Dương thiếu gia nói muốn giới thiệu vài vị lãnh đạo cho ta quen, ta vội vàng chạy tới. Không nghĩ tới người Dương thiếu gia muốn giới thiệu chính là Sở lãnh đạo, ha ha, mọi người cũng thật là có duyên a. Nhưng giờ ta còn có chút việc, phải đi đây. Không quấy rầy các vị nữa.”
Cùng mấy người nói vài câu khách sáo, Diệp Tiêu vội mang theo đồng sự rời đi. Hai bên đều là người hắn không thể đắc tội, mắt không thấy, tai không nghe mới là cách để giữ mạng.
Sau khi Diệp Tiêu rời đi, Từ Tử Dương cũng tìm lấy cái cớ đi ra ngoài, lại cùng cha hắn nói chuyện điện thoại: “Cha, bên viện quốc vụ của cha có một người trẻ tuổi họ Sở không? Tuổi hắn chắc cũng ngang con… Không có ư? Không đúng, Diệp Tiêu chắc sẽ không có gạt con… Chính vị Diệp đội trưởng Diệp Tiêu ấy, con vừa mới gọi hắn tới, kết quả hắn nhìn thấy tiểu tử ở bên cạnh lão nhân kia, thì nói hắn là người viện quốc vụ?”
Ở đầu bên kia, Từ Thiên Bình thiếu kiên nhẫn quát: “Viện quốc vụ cơ cấu không lồ, ta làm sao có thể biết hết tất cả? Người trẻ tuổi thì sao? Người Quốc vụ viện đi ra bên ngoài đều là lãnh đạo. Được rồi, được rồi, ta đang có chuyện, không có việc gì thì đừng làm phiền ta.”
Từ Thiên Bình vội vàng gác máy, Từ Tử Dương cầm điện thoại đứng ở cửa, âm trầm đứng đó suy nghĩ hồi lâu.
Dư Giai Vĩ đi tới bên cạnh hỏi: “Dương thiếu gia, hai người kia tính sao bây giờ?”
“Tính sao bây giờ ư?” Từ Tử Dương cười lạnh một tiếng nói: “Thật là hai tên không biết xấu hổ, còn nghĩ đến việc lấy lông gà giơ ra trước mặt lão tử bảo là lệnh tiễn sao? Quốc vụ viện? Một tên nhân viên quét dọn cũng không thể dọa được ta.”
“Nhưng, tối nay…”
“Đúng rồi, tối nay.” Từ Tử Dương đồng tử xoay chuyển vài vòng, rồi cười lạnh mấy tiếng, thấp giọng phân phó: “Ngươi đi thông báo cho lão Hắc một tiếng, tối nay khi bọn họ tới, thuận tiện giáo huấn hai kẻ không có mắt trên kia một chút.”
Dư Giai vĩ có hơi do dự nói: “Như vậy có được không?”
Từ Tử Dương vỗ vai hắn một cái, khích lệ: “Sợ cái gì? Ngươi theo ta lâu như vậy, có khi nào thấy Dương thiếu gia ta chịu thiệt chưa? Có thấy qua chuyện gì mà ta không làm được chưa? Yên tâm đi, trời sập xuống ta cũng có thể đỡ được cho ngươi.”
“Được rồi.” Dư Giai Vĩ gật gật đầu, đi ra một góc, lấy điện thoại gọi đi.
Từ Tử Dương quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, trên mặt lộ ra một nụ cười độc ác.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Khi mấy người bọn Từ Tử Dương lần lượt rời đi, Mười Một nhìn lão nhân hỏi.
“Đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm ngươi.” Lão nhân cười nói: “Muốn mời người xem vở kịch.”
“Vở kịch ư?” Mười Một hơi ngạc nhiên hỏi: “Không phải là bàn chuyện làm ăn sao?”
“Làm ăn chỉ là phụ, hôm nay gọi ngươi đến chính là muốn mời ngươi xem một màn hí kịch, sau là muốn cùng ngươi nói về chuyện của ngươi.”
Mười Một thủy chung vẫn giữ vẻ mặt lạnh đạm nói: “Chuyện của ta có gì để nói?”
“Sao lại không có gì?” Lão nhân nhẹ nhàng gõ vào chai rượu trên bàn nói: “Ngươi có biết tình huống của ngươi bây giờ rất nguy hiểm không?”
Mười Một không trả lời, chỉ lặng lặng nhin lão.
“Long Hồn mặc dù bây giờ triệt tiêu lệnh tủy nã đối với ngươi nhưng đây chỉ là chuyện tạm thời. Đừng tưởng rằng bọn họ thật sự cứ như vậy buông tha cho một con ngựa hoang như ngươi. Bây giờ bọn họ bản thân còn có chuyện phải lo, lại không muốn ngươi ở thời điểm này sinh sự, tạm thời đưa ra chính sách trấn an mà thôi. Cứ chờ mà xem, bọn hắn giải quyết xong sự tình kia, thì đến lúc ngươi đưa đầu ra đó. Ồ, còn có cái tên Lãnh Dạ kia nữa, hắn cùng với ngươi đều ở trên cùng một con thuyền.”
“Đây là chuyện của ta.” Ngữ khí của Mười Một vẫn rất lạnh lùng giống như là đang nói về chuyện của người khác vậy.
Lão nhân cười cười nói: “Xem ra ngươi đã biết rồi, vậy thì ta cũng tin rằng với suy nghĩ của ngươi, chắc cũng đã có biện pháp ứng phó. Hơn nữa ngươi còn có quan hệ với Thần Kiếm, nếu vận dụng tốt quan hệ này, chắc ngươi có thể qua được.”
“Sao ông có vẻ như rất có hứng thú đối với ta thì phải?”
Lão nhân né tránh không đáp màchuyển chủ đề: “Nguy cơ của ngươi không chỉ có Long Hồn, qua được cửa này cũng không khó, chỉ cần ngươi sử dụng tốt các mối quan hệ thì cũng không có gì. Ừm, mạng lưới quan hệ của ngươi cũng rất lớn. Không tính quan hệ với Thần Kiếm, theo ta biết ngươi với Tửu Quỷ cũng có chút quen biết, ở thời điểm mấu chốt cũng sẽ nhảy ra giúp ngươi. Hơn nữa lần này ngươi cứu hai người của Long Hồn, gươi đi nước cờ này cũng thật hay, cả ta cũng muốn vỗ án mà khen đó. Mạng lưới quan hệ như vậy gây áp lực bên trong Long Hồn có thể nói tỉ lệ của ngươi là năm năm, thậm chí là chiếm thế thượng phong. Ở bên ngoài, nghe nói ngươi với Âu Dương Bác quan hệ cũng không tệ thì phải? Hình như quan hệ giữa ngươi và con gái hắn cũng không đơn giản, hơn nữa ngươi còn cứu con trai hắn, Âu Dương Bác về tình hay về lý đều không thể đứng nhìn ngươi chết được. Có một người quyền lực như vậy giúp đỡ, còn có Long gia ở sau lung ủng hộ, ngươi ở bên ngoài cũng không có gì phải lo lắng rồi.”
“Ông điều tra ta ư?” Mười Một ngữ khí chợt lạnh xuống, cả gian phòng dường như thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo hẳn đi.
Lão nhân tựa hồ không cảm thấy gì, khẽ cười nói: “Ta điều tra về ngươi, thì cũng giống như người điều tra về ta thôi, đúng không?”
Mười Một biết lão nhân nói những chuyện này cũng không phải lo cho an nguy của hắn mà là muốn ám chỉ mạng lưới tình báo của lão cũng rất không lồ. Cả quan hệ giữa Mười Một cùng Thần kiếm và Tửu Quỷ lão cũng có thể tra được thì còn có cái gì lão không thể tra được đây? Trong đó cũng có chút ý tứ uy hiếp, tình báo của lão nhân rộng lớn như vậy, nếu muốn đối phó với hắn thì những người bên cạnh hắn có thể gặp nguy hiểm.
Dường như cảm nhận được sát khí của Mười Một, lão nhân khẽ thở dài một hơi nói: “Yên tâm, ta không hứng thú quản chuyện của ngươi. Ta chỉ không hy vọng một người ta rất vừa mắt lại vì sơ xuất mà chết một cách oan ức.”
Mười Một vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lão
Lão nhân tiếp tục nói: “Nguy cơ bên phía Long Hồn bây giờ có thể không tính tới, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Vấn đề thủy chung vẫn là ở nguyên nhân tại sao ngươi gia nhập Long Hồn? Là giả vờ mất trí nhớ sao? Đừng xem Long Hồn bây giờ không nói gì, trong tương lai bọn nhất định sẽ làm rõ ràng chuyện này. Mà để đối mặt với Long Hồn, trước hết ngươi nhất định phải giải quyết hai việc.”
“Một.” Lão nhân giơ một ngón tay lên: “Ma Quỷ. Ma Quỷ đối với lệnh đuổi giết ngươi cả đời này không có triệt tiêu, vài năm nay bọn chúng không tìm ngươi gây phiền toái không phải vì không muồn, mà là ngươi thường xuyên mất tích, bọn chúng muốn tìm ngươi cũng không tìm được để mà hành động. Có điều ta mới phát hiện được, mấy năm gần đây Ma Quỷ vẫn không hề buông lỏng, một mực toàn lực điều tra tung tích của ngươi. Lần này ngươi vừa xuất hiện, bọn chúng dã kên kế hoạch chuẩn bị phái sát thủ rồi. Đối với Ma Quỷ ngươi có thể ẩn trốn một hai lần chứ không thể ẩn trốn cả đời được, trừ phi ngươi chết, nếu không bọn chúng sẽ quyết không chết không thôi.”
. ....
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận