Nhân Gian Băng Khí

Chương 487. Để Bọn Họ Đi

Chương 487. Để Bọn Họ Đi
Chương 487: Để Bọn Họ Đi
Khi còn trẻ, Ngoan Cố cục trưởng cao nhất cũng chỉ làm đến tổ trưởng do ông không chịu bợ đỡ cấp trên, không ưa a dua nịnh nọt, làm việc thì quy quy củ củ cứng nhắc, khỏi nói chuyện nhân tình, bởi vậy chẳng bao giờ được cấp trên ưa thích. Cho đến mười năm trước, khi phát sinh một vụ án cưỡng gian. Lần đó một công tử con quan phạm tội cưỡng gian ở ngoài tỉnh. Cảnh sát địa phương thụ lí, chẳng những không kết luận mà còn cho chìm luôn vụ việc. Gã con quan kia thản nhiên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thân nhân người bị hại kêu cầu không được, bèn tố cáo từ địa phương lên tỉnh, rồi từ tỉnh kiện lên tận kinh thành, cuối cùng án kiện đến tay Cục trưởng Ngoan Cố, khi ấy còn đang là tổ trưởng cảnh đội. Chẳng cần dài dòng, ông lập tức bắt gã con quan kia, ngay trong đêm thu thập đầy đủ chứng cớ, sau đó tự tay tống kẻ phạm tội vào ngục. Mà gã đó lại là con trai thủ trưởng trực tiếp của Cục trưởng Ngoan Cố. Sau đó, lão quan lớn nọ tìm mọi cách làm Cục trưởng Ngoan Cố mất chức. Nhưng Cục trưởng xưa nay không tham ô cũng chẳng nhận hối lộ, làm việc thì quy củ, không moi được chỗ nào. Cuối cùng lão ta làm bừa, tạo chứng cớ giả, vu khống rồi khởi tố ông. Lão trích một khoản trong số tiền tham ô nhận hối lộ của mình, bí mật chuyển vào tài khoản ngân hàng của Cục trưởng, sau đó tố cáo lên Cục chống tham nhũng rằng ông nhận hối hộ. Thật chẳng hiểu tại vận khí của lão không tốt hay Cục trưởng có quỷ thần phù hộ, đúng lúc Cục trưởng Ngoan Cố bị Cục chống tham nhũng gọi lên điều tra thì Văn phòng Trung ương Long Quốc ban bố lệnh nghiêm trị tham nhũng. Kết quả là Cục chống tham nhũng không dám làm bừa bãi, cẩn trọng tỉ mỉ như gỡ kén tằm, rốt cuộc điều tra ra là lão quan lớn vu cáo. Thế là thành ra lão tự tay tống mình vào nhà đá.
Sự kiện lần đó khá là rầm rĩ, kinh động đến cả tầng lớp lãnh đạo Long Quốc. Sau khi âm thầm khảo sát Cục trưởng Ngoan Cố một thời gian, đánh giá cao ông ở chỗ là người chính trực, trong một thời gian ngắn, lãnh đạo nâng ông từ một tổ trưởng nho nhỏ lên vị trí Cục phó, rồi Cục trưởng. Cục trưởng Ngoan Cố không vì thế mà kiêu ngạo tự đại, ngược lại càng thêm kiên quyết xử lí lũ con ông cháu cha phạm tội. Bất kể ngươi quan to cỡ nào, bất kể người nào nhà ngươi làm quan gì, hễ rơi vào tay Cục trưởng thì không chết cũng tuột da. Còn vị Cục trưởng xưa nay không sợ uy hiếp, không thể bị dụ dỗ được mệnh danh là Cục trưởng Ngoan Cố.
Tuy không ít kẻ coi Cục trưởng Ngoan Cố như cái đinh trong mắt, nhưng các nhân viên dưới quyền như Diệp Tiêu thật sự tôn kính ông từ tận đáy lòng.
Cục trưởng Ngoan Cố gật đầu chào Diệp Tiêu rồi nói: “Thông tri cho tất cả cảnh sát viên lập tức rút về. Vụ việc này giao cho Tiểu tổ hành động đặc biệt của quốc gia phụ trách.”
“Tiểu tổ hành động đặc biệt?” Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn những người cùng đến với Cục trưởng, rồi ngước mắt nhìn Mười Một ngồi trên lầu, liên tưởng đến Mười Một nói muốn chờ người cùng câu nói kì quái “Cậu thắng rồi!” của ông già nọ.
Diệp Tiêu lập tức đoán chắc chắn là Mười Một muốn chờ nhóm người này, còn bọn họ chính là đến giúp gã giải quyết hậu quả.
Nhưng bọn họ là ai chứ?
Đồng thời Diệp Tiêu cũng chú ý đến ba người ở hàng đầu, tạo thành hình chữ phẩm (品). Trong đó, đứng cao nhất là một người chừng ngoài bốn mươi, trông văn nhã mảnh khảnh. Người bên trái ông ta cũng chạc tuổi đó, nhưng khôi ngô hơn nhiểu. Người bên phải là già hơn cả, đại khái chừng năm mấy sáu chục. Điểm đáng chú ý ở lão là cái mũi đỏ ửng, di chứng độc quyền của các bợm nhậu thâm niên. Cục trưởng Ngoan Cố đứng hơi lệch về phía sau, ở vị trí của người phụ tá. Xem ra ba người này quan chức hiển nhiên to hơn nhiều so với Cục trưởng. Mười bảy người còn lại đứng thành một hàng chặn ngay cửa. Họ trông rất tùy tiện, người thì khoanh tay trước ngực, người đang ngó ngược ngó xuôi, cơ bản là không giống với bộ đội hoặc cảnh sát kỉ luật nghiêm minh. Điều đặc biệt kì quái là Diệp Tiêu cảm nhận rõ ràng có một áp lực khó hiểu tỏa ra từ họ. Thật khó nói rõ cảm giác đó như thế nào. Phảng phất có một bức tường vô hình ép tới khi anh đứng trước mặt họ.
“Làm gì đứng đó? Còn không mau đi đi?” tiếng gắt của Cục trưởng Ngoan Cố khiến Diệp Tiêu như tỉnh ra, giật mình vâng một tiếng rồi vội vàng rảo bước đến chỗ viên tổ trưởng cùng các cảnh sát.
Ngay lúc đó, người đàn ông trung niên đứng trước nhất đột nhiên gọi: “Chờ chút xíu.”
Diệp Tiêu dừng bước, quay lại ngỡ ngàng nhìn ông ta.
Người trung niên nhìn quanh bốn phía, miệng hỏi: “Có ai rời khỏi đây không?”
“À, ngoại trừ Từ Tử Dương vì kinh hãi quá độ phải đưa đi bệnh viện, còn lại 247 nhân chứng có mặt tại trường đều đủ cả.”
“Từ Tử Dương?” Người trung niên hơi chau mày: “Cháu trai của Từ Khiêm?”
“Phải.” Diệp Tiêu gật đầu.
“Được rồi. Không còn gì nữa. Anh đi thông tri cho cảnh sát rút thôi.”
“Vâng!” Diệp Tiêu giơ tay chào rồi nhanh nhẹn đi tới chỗ viên tổ trưởng, nhỏ giọng giao phó mấy câu, sau đó bước ra giữa phòng vỗ tay mấy cái thu hút sự chú ý của mọi người, lớn tiếng nói: “Tất cả các đồng sự lập tức rời hiện trường. Vụ án này sẽ giao cho Tiểu tổ hành động đặc biệt của quốc gia tiếp quản.”
Không có mấy ai tỏ ý bất đồng. Tử thi đã được đưa đi từ trước đó, các cảnh sát viên chỉ mất chút thời gian thu thập rồi trật tự rời quán bar.
Diệp Tiêu là người rút sau cùng. Trước khi ra khỏi quán, anh ta lặng lẽ ngước lên lầu nhìn Mười Một, lòng ngổn ngang tâm sự.
Sau khi Diệp Tiêu đi khỏi, người trung niên dẫn đầu quay sang Cục trưởng Ngoan Cố đứng bên cạnh nói: “Cục trưởng Cừu, việc tiếp theo phải phiền ông thôi.”
Cục trưởng Cừu gật đầu: “Yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.” Dứt lời, Cục trưởng xoay người đi ra, trong quán chỉ còn lại hơn hai trăm nhân chứng, bàn năm người trên lầu và hai chục người của Tổ hành động đặc biệt.
Quán bar một lần nữa trở nên im ắng, ánh mắt ai nấy đều tập trung vào các thành viên của cái tổ đặc biệt này.
Người trung niên dẫn đầu bước lên mấy bước, dùng giọng trầm ổn bình hòa chậm rãi nói: “Các vị, chúng tôi là Tổ hành động đặc biệt bên Quốc An cục. Vụ án ẩu đả nghiêm trọng gây án mạng lần này sẽ do người Quốc An cục phụ trách.”
Nói rồi, ông ta ngước lên lầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Mười Một nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi tình hình phía dưới. Ánh mắt hai bên vừa chạm liền rời đi ngay, người trung niên nói tiếp: “Tôi biết các vị hiện nay rất mệt, hẳn là muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Xin cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không lấy của các vị quá nhiều thời gian. Hiện tại chỉ cần mọi người theo chúng tôi cùng về Tổng cục lập tờ khai, ký tên xong là có thể về nhà rồi. Bên ngoài đang có năm chiếc xe buýt chờ sẵn các vị. Ngoài ra cảnh sát đã lập tuyến cảnh giới ngăn cách các kí giả và những người hiếu kì, các vị có thể yên tâm đi ra, sẽ không có ai chụp ảnh các vị hết.”
Tiếng của người đàn ông trung niên không lớn, vậy mà ai nấy trong quán bar đều nghe rất rõ ràng, tựa như ông ta đứng sát bên nói vào tai mình vậy.
Trên lầu, Phùng Đán Toàn lộ vẻ kinh ngạc nói: “Xem Vấn Thiên đi đứng thì rõ ràng là không biết võ, vậy mà sao lại có công lực thâm hậu đến vậy? Kì quái, hắn ta làm sao luyện thành chứ?” Dừng một chút lại nói: “Cậu phải cẩn thận với tay Vấn Thiên đó. Ta nhìn không thấu người này. Có cảm giác là…” Đến đây Phùng Đán Toàn dừng lại không nói nữa, lắc lắc đầu, cũng chẳng hiểu nửa câu còn lại là ý gì.
Trong lúc Phùng Đán Toàn đang nói, người đàn ông trung niên bên dưới ngước nhìn lên. Ánh mắt Phùng Đán Toàn thoáng một tia lạnh lẽo, cười khẩy nhìn trả lại. Biểu hiện của người trung niên hoàn toàn trái ngược, ông ta chỉ khẽ mỉm cười rồi quay đầu sang người đứng phía sau nói: “Cẩn thận chút.”
Người này gật đầu, bước lên vỗ tay gọi: “Nào, mọi người xếp hàng thứ tự lần lượt đi ra nào. Ra đến ngoài là lên xe luôn, người của chúng tôi cùng các vị về Tổng cục sẽ phát cho mỗi người một tờ khai, khai xong ký tên là có thể về nhà hoặc về trường ngay lập tức.”
Mười mấy người đứng phía sau lập tức chia nhau duy trì trật tự, canh chừng hai bên cửa. Nhiệm vụ của họ là tận mắt nhìn thấy các nhân chứng lên xe, bảo đảm không sót một ai.
Trong khi người dưới đất trật tự rời quán thì chiếc bàn trên lầu vẫn không chút động tĩnh.
Phùng Đán Toàn chép miệng nói: “Cậu coi, đó là chỗ tốt khi có thế. Dẫu cho cậu chọc thủng trời cũng có người tới chùi đít cho cậu.”
Mười Một nhạt nhẽo nói: “Bọn họ tới rồi, ông bây giờ muốn đi cũng không được nữa.”
Phùng Đán Toàn cười lạnh: “Lúc này bọn họ không động thủ với ta đâu trừ khi bọn họ rặt một lũ đầu đất.”
“Trên đời này đầu đất lúc nào cũng nhiều nhất.”
Phùng Đán Toàn phá lên cười, lắc lắc đầu: “Ít nhất Vấn Thiên thì không.”
Trong lúc đó, ba người dẫn đầu nối nhau từ dưới đi lên, bước thẳng đến chỗ nhóm Mười Một. Tới bên bàn, cả ba đồng thời đứng lại, sáu ánh mắt cùng tụ trên người Mười Một và Phùng Đán Toàn.
Trong ba người này Mười Một biết hai người. Người trung niên đi đầu chính là Vấn Thiên. Đến nay Mười Một vẫn không biết địa vị của Vấn Thiên tại Long Hồn rốt cuộc là gì. Xem ra chức vụ là rất cao. Nhưng vậy tại sao Thiên Hải – tổ trưởng tổ võ học, chẳng coi ông ta ra gì. Còn nếu nói không cao thì sao mỗi lần Long Hồn xuất quân ông ta đều là lãnh đạo?
Bên trái Vấn Thiên là Tửu Quỷ - tổ phó tổ dị năng. Chưa từng thấy lão già lôi thôi lốc thốc này sạch sẽ bao giờ. Đại khái lần này mượn thân phận Quốc An cục, không thể làm bên Quốc An mất mặt nên lão mới ăn mặc tươm tất hơn một chút. Duy có cái mũi cà chua vẫn đỏ hỏn tệ hại như mọi ngày.
Người đứng bên phải Vấn Thiên thì Mười Một từng gặp qua khi bị Long Hồn truy bắt. Tuy không biết danh hiệu cùng chức vụ của ông ta tại Long Hồn, chỉ biết là người của tổ võ học, nhưng nay thấy ông ta có thể đứng cùng chỗ với Vấn Thiên và Tửu Quỷ đủ biết địa vị tại tổ võ học không thấp.
Không khí bên bàn lúc này cực độ quỷ dị. Tửu Quỷ không ngớt len lén nheo mày nháy mắt với Mười Một, trông điếm hết chỗ nói. Dù Mười Một vẫn bản mặt muôn đời lạnh băng băng, hoàn toàn chẳng buồn đếm xỉa nhưng Tửu Quỷ vẫn làm trò không biết chán. Vị cao thủ tổ võ học suốt từ đầu vẫn khiêu khích trừng trừng nhìn Phùng Đán Toàn, hai tay nắm chặt như sẵn sàng đánh lộn. Vấn Thiên giữ nguyên nụ cười mỉm hòa ái dễ gần. Còn Phùng Đán Toàn trước sau một mực không đếm xỉa đến ai. Ba cô gái Nguyễn Thanh Ngữ, Văn Vi cùng Dương Tư Vũ đều cảm nhận rõ ràng không khí ngột ngạt trước cơn mưa gió. Nhất là Nguyễn Thanh Ngữ lại càng khẩn trương. Điều cô lo lắng nhất là mấy người này xử lí Mười Một như thế nào.
“Ừm…” Phùng Đán Toàn bỗng dưng vươn vai, Vấn Thiên cùng cao thủ tổ võ học đồng thời găm ánh mắt vào ông ta. Vị cao thủ không rõ tên kia tỏ ra khẩn trương đặc biệt, thậm chí bất giác biệu lộ tư thế phòng thủ, nắm tay xiết chặt kêu “răng rắc”, làm như chỉ cần Phùng Đán Toàn có bất kỳ động tác nào là ông ta lập tức bất chấp tất cả lao lên liều mạng không bằng. Ngược lại, Tửu Quỷ hết sức thoải mái, chỉ liếc nhẹ Phùng Đán Toàn một cái rồi tiếp tục quay sang nháy nhó với Mười Một.
Phùng Đán Toàn sảng khoái vặn người, từ từ đứng lên nói: “Xong, coi hết kịch rồi, không còn việc gì nữa. Tư Vũ, về thôi. Cả Văn nha đầu, Thanh Ngữ nữa, hai đứa theo ta cùng về luôn.”
Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ cùng nhìn qua Mười Một. Mười Một khẽ gật đầu. Văn Vi có chút chần chừ, còn Nguyễn Thanh Ngữ đã chậm rãi đứng lên.
Nhìn Nguyễn Thanh Ngữ với vẻ tán dương, Phùng Đán Toàn dắt tay Dương Tư Vũ đĩnh đạc bước qua cạnh nhóm Vấn Thiên đi ra.
Vấn Thiên tựa hồ không hề có ý ngăn cản, mặc cho Phùng Đán Toàn sát vai đi qua. Tới chỗ cao thủ tổ võ học, người này đột nhiên đưa tay chặn ngang trước mặt Phùng Đán Toàn, miệng quát: “Ba người bọn họ không đi được!”
Ánh mắt Phùng Đán Toàn bất ngờ lạnh toát, gằn giọng hỏi: “Ta muốn mang chúng đi, ngươi ngăn ta được sao?”
Vị cao thủ cười lạnh, tiến lên một bước chắn ngang đường, ngẩng đầu nói: “Ngươi cứ thử coi.”
Phùng Đán Toàn chợt ngửa mặt cười cuồng ngạo, tiếng cười ẩn chứa sát khí âm u. Chớp mắt, từ người Phùng Đán Toàn toát ra thứ khí thế “khắp thiên hạ ai bằng ta”. Đừng nói Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ, ngay cả Dương Tư Vũ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông lão.
Cao thủ tổ võ học lập tức lùi lại một bước, triển khai thế thủ, toàn thần cảnh giác.
Đán Đao, truyền kì của ba mươi năm trước. Cho dù Thiên Hải có mặt ở đây cũng tuyệt không nắm chắc chính diện tiếp được một đao toàn lực của Đán Đao.
Các cao thủ Long Hồn đang đưa người ra ngoài ở dưới đất đều dừng cả lại, ai nấy lẳng lặng chuẩn bị. Chỉ cần Đán Đao cùng vị cao thủ kia khai chiến là bọn họ đồng loạt lao lên.
Đến lúc ấy, Mười Một rốt cuộc cũng từ từ đứng lên, lưng quay về phía mọi người, lạnh lẽo nói: “Để bọn họ đi!”
Cao thủ tổ võ học cười nhạt: “Băng, nắm cho rõ thân phận của chính mình. Cỡ ngươi còn chưa đủ tư cách ra lệnh cho chúng ta đâu.”
Vẫn không quay đầu, Mười Một lặp lại một lần nữa bằng thanh âm còn lạnh lẽo hơn: “Để bọn họ đi!”
Lòng Nguyễn Thanh Ngữ chợt rung lên một cách kì lạ, nhớ lại mấy năm trước, cũng con người này, cũng thanh âm lạnh lẽo y hệt, cái đêm đó, cái thân hình đẫm máu đó. Cả đời cô sẽ không bao giờ quên nổi giọng nói lạnh lẽo ấy.
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận