Nhân Gian Băng Khí

Chương 521. Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 2

Chương 521. Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 2
Chương 521: Căn Cứ Ngầm Siêu Cấp 2
“Lâu lắm rồi không gặp, Mười Một. Thật vui vì được gặp ngươi trong tình huống này.” Trong camera, Lục Đạo nói với vẻ nghịch ngợm: "Nhân dịp này chúng ta tiếp tục trận đấu còn dang dở lần trước đi?"
Mười Một bực mình không muốn dây dưa cùng hắn, nhìn về phía Mười Ba hỏi: "Căn cứ này đã bị các ngươi chiếm lĩnh ư?"
Giọng nói của Lục Đạo vang lên trong loa: "Vấn đề này lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi, bây giờ thì hãy đi thăm thú một chút, căn cứ ngầm siêu cấp này tuyệt đối có thể khiến cho ngươi suốt đời khó mà quên nổi. Nói thực là lần đầu tiên ta tới nơi này cũng bị dọa cho giật nảy mình đó. Ồ, đã đến nơi hai người cần đến rồi đó."
Thang máy hơi rung lên một chút rồi ngừng lại, cửa vừa mở, Mười Một lập tức sửng sốt vì cảnh tượng trước mặt.
Không gian rộng lớn chưa đủ để khiến Mười Một cảm thấy giật mình, hắn kinh ngạc chính là vì…
Đây nào phải là một căn cứ? Rõ ràng là một tòa thành thị nhỏ dưới đất. Khó trách Lục Đạo lại nói đây là một siêu cấp căn cứ.
Trong căn cứ là một loạt những tòa nhà xây sát sạt nhau, cao nhất là một building ước chừng bảy tầng, tòa nhà này đã tiếp cận với chỗ đỉnh động cao nhất. Những nhà cửa còn lại khác thì cao nhất là ba, bốn tầng, đại đa số đều là những ngôi nhà cao hai tầng xây theo kiến trúc biệt thự. Trên trăm ngôi nhà lấy tòa building cao nhất kia làm trung tâm, vây quanh bốn phía nó, như là quần tinh ủng nguyệt, làm tôn lên địa vị của nó vậy.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có bốn tay binh lính đầy đủ võ trang đang đứng, còn có hai chiếc xe màu đen. Nhìn thấy Mười Ba đi ra, này bốn binh sỹ lập tức khom người thi lễ rất đều, sau đó bốn người cùng chạy tới bên cạnh chiếc xe kia, mắt hổ chăm chăm nhìn bảo vệ chiếc xe. Một binh lính trong đó mở cửa xe, Mười Ba vẫn như trước vẻ mặt lãnh đạm cúi đầu tiến vào khoang xe, Mười Một cũng theo sát hắn chui vào.
"Cạch!" Cửa xe đóng lại, bốn binh sỹ rảo bước chạy vào trong chiếc xe phía trước kia. Từ đầu tới cuối, bốn binh sỹ này và Mười Ba chưa từng nói chuyện với nhau câu nào. Hai chiếc xe đồng thời khởi động, chậm rãi đi về phía căn cứ trung ương. Trên cả quãng đường tới căn cứ trung ương đều được trải bê tông phẳng lỳ, cho nên xe hơi có thể trực tiếp đi trong căn cứ.
Mười Một quay đầu nhìn thoáng qua nơi mình vừa đến, ở phía sau là bức tường nham thạch lớn vô cùng, chỉ có một cánh cửa thang máy khảm dưới chân tường, hệt như là một hạt đậu xanh dính ở một góc không bắt mắt lắm trên chậu rửa mặt, nếu không chú ý chắc chắn sẽ bỏ qua mất. Không biết căn cứ này ngoại trừ chiếc thang máy này, còn có mấy cửa ra vào nữa? Nếu chỉ có một cửa ra vào này, chẳng may thang máy bị phá hủy thì hay rồi. Đương nhiên đây là chuyện không thể, nếu chỉ có một lối đi duy nhất đó thì đào đâu ra chiếc xe hắn đang ngồi cơ chứ. Cho nên Mười Một đoán, căn cứ này ngoại trừ chiếc thang máy kia, chắc chắn còn có một cửa ra vào khổng lồ bí ẩn khác.
Có xe thay bước thì lộ trình trở nên rất ngắn. Mới chừng mười phút ngắn ngủi, hai chiếc xe đã dừng dưới tòa building cao nhất kia. Mười Ba và Mười Một lần lượt mở cửa xe đi xuống. Vừa rồi nhìn từ xa chưa có cảm giác gì, khi đến gần Mười Một mới phát hiện thì ra nó chiếm một diện tích cực lớn, phải xấp xỉ với một sân bóng đá. Xung quanh nó là những ngôi nhà thấp bé có diện tích chỉ chừng một hai trăm mét vuông, so sánh với nhau thật giống chuột và voi.
Khi Mười Ba dẫn Mười Một đi vào trong tòa nhà lớn, khuôn mặt vốn luôn không đổi sắc của Mười Một đã phải hơi biến đổi. Trong gian đại sảnh ở tầng một này, đưa mắt nhìn đi là rất nhiều những hàng xe tăng và xe phóng tên lửa, Mười Một ước lượng một chút thấy chỗ này phải có không dưới năm chục chiếc. Đây còn gọi là một căn cứ sao? Rõ ràng chính là một công xưởng quân sự rồi.
Mười Ba đi vòng qua dãy xe tăng và xe tên lửa, đi thẳng tới trước một chiếc thang máy ở góc tường. Sau khi ấn nút cửa thang máy liền mở ra, hai người bước vào đó và lên thẳng tầng trên cùng. Tầng này chắc là phòng làm việc, bên trên đó là những gian phòng đều tăm tắp được ngăn cách bằng vách thủy tinh.
Có điều Mười Một đã phát hiện được rằng chỗ này có rất nhiều tường bằng thủy tinh đã vỡ mà chưa được lắp lại, trong những gian phòng làm việc này cũng khá bết bát, thậm chí một số nơi còn có dấu tích bị nổ lựu đạn mà chưa được dọn dẹp. Đây chắc là kiệt tác khi Mười Ba dẫn quân đội của Mệnh Vận tấn công vào. Một căn cứ có quy mô siêu cấp như thế này chắc chắn phải được phòng thủ vô cùng chặt chẽ, thực lực của Mười Ba đã trở nên mạnh mẽ như thế này từ lúc nào?
Mười Ba dẫn hắn đi đến gian phòng làm việc trong cùng, chỗ này là gian phòng làm việc lớn nhất và cũng tiện nghi nhất trong cả tầng lầu. Đi từ cửa vào là tới một gian phòng như phòng khách, bên cạnh là một quầy rượu cỡ nhỏ, còn có phòng ngủ, phòng vệ sinh cùng với phòng giải trí. Còn nơi làm việc lại chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ.
Lúc này trong phòng làm việc chỉ có hai người, hơn nữa còn đều là người mà Mười Một quen biết. Thiên Táng tóc trắng đứng trước ô cửa sổ lớn trong phòng, qua ô cửa sổ thủy tinh sau lưng hắn có thể nhìn thấy kiến trúc của quá nửa căn cứ.
Lục Đạo thì ngồi trên một chiếc ghế sofa làm bằng da thật, đang thưởng thức rượu đỏ. Thấy Mười Một tiến vào hắn bèn nâng ly lên cười nói: “Hoan nghênh vị khách của chúng ta.”
“Ngồi đi.” Mười Ba lạnh lùng nói, đồng thời ngồi xuống ghế sofa.
Mười Một đi đến bên cạnh Thiên Táng, hai gã đều trợn tròn mắt nhìn nhau.
“Ặc...” Thiên Táng day day mũi nói: “Làm gì mà nhìn ta như thế? Có phải là không quen nhau đâu.”
Mười Một thu ánh mắt lại, quan sát căn cứ qua ô cửa sổ thủy tinh. Sau khi đứng ở nơi cao nhất của căn cứ, hắn mới phát hiện thì ra cả căn cứ là một hang động khổng lồ hình bầu dục, hoàn toàn kín mít. Nếu nói cả hang động này giống như một chiếc chậu rửa mặt úp ngược, thì căn cứ này chính là rất nhiều những dãy nhà được xây dựng bên trong chiếc chậu rửa mặt ấy.
Chỉ là ngoài cửa ra vào vừa rồi ra, hắn đến giờ vẫn chưa phát hiện còn có cửa ra vào nào khác nữa.
“Có thích nơi này không?” Lục Đạo đưa chén rượu lên lắc lắc, đoạn cười hỏi.
“Các ngươi làm thế nào mà chiếm lĩnh được nơi này?” Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại.
Lục Đạo vuốt vuốt mũi, thản nhiên đáp: “Đơn giản lắm, đánh chiếm lấy chứ sao.”
“Ồ.” Tuy nghe chối tai, nhưng Mười Một cũng chẳng dị nghị gì với giải thích của Lục Đạo. Đương nhiên là phải đánh chiếm lấy rồi, không đánh thì thằng khác tự ngoan ngoãn dâng lên cho ngươi chắc?
Lục Đạo nhìn xuống những dãy nhà phía dưới, hất hàm nói: “Căn cứ này chỉ có một tòa building này là khu công tác, những căn phòng còn lại trước đây đều là khu nghỉ ngơi của người ở đây.”
“Những người đó đâu?”
Lục Đạo thò tay ra khẽ làm động tác cứa cổ mình: “Chết sạch rồi.”
“Chiến sỹ cải tạo gien đâu?”
“Đám quái vật đó ấy à...” Lục Đạo khẽ mỉm cười: “Khi chúng ta tấn công vào căn cứ này thì đã giết chết phần lớn, còn có một bộ phận nhỏ đã bỏ chạy ra ngoài. Có điều ngươi yên tâm, người của bọn ta đang truy sát chúng rồi.”
“Ồ.” Mười Một khẽ nói: “Những người bên ngoài đó cũng là do các ngươi giết sao?”
“Người ư? Ý ngươi là những kẻ tới đây chơi trò sinh tồn nơi dã ngoại đó hả?” Lục Đạo gật đầu nói: “Không sai, đó là do bọn ta giết. Có điều bọn ta cũng chẳng rỗi hơi mà tự nhiên đi giết người đâu, bọn ta chỉ giết những kẻ đã bị nhiễm bệnh thôi.”
“Nhiễm bệnh ư?”
“Hê hê, ngươi không biết đám quái vật kia có mang theo virus, có thể lây nhiễm sao?”
Mười Một lắc đầu.
“Cứ ngồi xuống trước đi.” Lục Đạo mời Mười Một ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi: “Muốn uống gì?”
“Không cần.”
Lục Đạo cười nói: “Yên tâm, bọn ta chẳng thừa hơi mà chơi trò hạ độc đâu.”
“Không cần.” Mười Một vẫn giữ nguyên thái độ.
“Được rồi, tùy ngươi thôi.” Lục Đạo nhún vai đi tới bên cạnh Mười Một rồi ngồi xuống, đưa mắt liếc nhìn Mười Ba.
Từ sau khi tiến vào Mười Ba chưa nói câu nào, chỉ lấy thanh Thiên Trảm ra mân mê, tựa như những người cạnh hắn đều là không khí vậy. Thiên Táng cũng không nói câu nào, hắn dựa lưng vào trước cửa sổ, nhìn Lục Đạo và Mười Một với vẻ hứng thú.
Ánh mắt Mười Một liếc nhìn qua thanh Thiên Trảm trong tay Mười Ba, ngay sau đó lại chuyển sang chỗ khác, thần sắc không có chút lưu luyến nào. Tuy rằng thanh đao này vốn thuộc về hắn, nhưng Mười Ba có thể cướp nó đi từ trong tay hắn thì đó là bản lĩnh của Mười Ba, trước nay Mười Một vẫn luôn tín niệm rằng kẻ mạnh là vua, và thanh Thiên Trảm kia thì sẽ có một ngày hắn dựa vào bản lĩnh của mình để cướp lại, tiếc rằng không phải bây giờ.
Lục Đạo nhấp một ngụm nhỏ rượu đỏ, liếm liếm môi rồi hỏi: “Có biết nơi này là đâu không?”
“Căn cứ.” Mười Một đáp.
Lục Đạo cười nói: “Căn cứ này là do Tiểu Trùng Quốc khai phá và xây dựng lên từ trước thế chiến thứ hai, ban đầu bọn chúng muốn dựa vào chỗ này làm bàn đạp để tiện dụng khi xâm lược Long Quốc sau này. À... nên nói từ đầu thì hơn...”
Lục Đạo sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu rồi nói: “Trước thế chiến thứ hai, biển Đông là thuộc về tô giới của Tiểu Trùng Quốc, có điều bọn chúng không hề hài lòng về vùng tô giới nhỏ bé đó, vì thế đã bí mật xây dựng một nơi chứa vũ khí cho chiến tranh. À, ta xin giải thích trước rằng nơi này trước đây chỉ là một hang động thiên nhiên, không gian cũng không lớn như thế, về sau Tiểu Trùng Quốc động chân động tay vào nó mới có được quy mô như hiện tại. Đương nhiên, ban đầu Tiểu Trùng Quốc không hề biết rằng tiếp sau đó sẽ có thế chiến thứ hai, chỉ là bọn chúng vốn luôn có dã tâm cực lớn đối với Long Quốc, cho nên trước đó đã chuẩn bị một lượng lớn vũ khí ở nơi đây, dự phòng cho cuộc chiến tranh xâm lược trong tương lai.
Không bao lâu sau cơ hội của bọn chúng đã đến, thế chiến thứ hai nổ ra, các quốc gia trên thế giới chẳng rảnh mà để ý đến những chuyện khác, còn Tiểu Trùng Quốc thì lợi dụng cơ hội này xâm lược Long Quốc, ban đầu căn cứ chứa vật tư này đã phát huy được tác dụng rất lớn. Tất cả những vũ khí và thiết bị chiến tranh của Tiểu Trùng Quốc đều không ngừng được vận chuyển ra từ đây, còn những vật tư mà Tiểu Trùng Quốc vận chuyển đến cũng đều được đưa tới nơi này, sau đó chuyển tới tiền tuyến. Cho đến sau khi biển Đông hoàn toàn bị Tiểu Trùng Quốc khống chế, hang động này mới bị bỏ hoang. Về sau chính phủ Tiểu Trùng Quốc lại sửa chữa nơi này, biến nó thành căn cứ thí nghiệm về vũ khí virus.”
Nói đến đây, Lục Đạo nháy nháy mắt, cười nói: “Cái tên này không xa lạ chứ hả? Năm xưa Tiểu Trùng Quốc đã xây dựng lên rất nhiều phòng thí nghiệm vũ khí virus ở Long Quốc đó, nơi này chính là căn cứ đầu tiên.
Cho đến khi thế chiến thứ hai kết thúc, Tiểu Trùng Quốc chiến bại phải đầu hàng và rút lui về nước, khi ấy căn cứ này lại không rút đi, một là vì nó quá bí mật, khi ấy chính phủ Long Quốc không hề phát hiện ra nó, Tiểu Trùng Quốc còn muốn dựa vào căn cứ này để quay lại trong tương lai. Còn nguyên nhân thứ hai, đó là vì khi ấy Huyết Mân Côi đã ở nơi này phụ trách nghiên cứu về virus, lúc đó Long Hồn dưới sự lãnh đạo của Phó Tọa đã tiến vào Tiểu Trùng Quốc, thiếu chút nữa thì nhổ tận rễ Huyết Mân Côi lên.
Tuy rằng cuối cùng không thể thành công, nhưng Huyết Mân Côi cũng bị tổn thương nặng nề. Sau này Huyết Mân Côi chia thành ba thế lực, trong đó có một thế lực lẻn vào Long Quốc bí mật ẩn nấp và phát triển. Đáng tiếc bọn chúng tinh minh ẩn nấp đã mấy chục năm, cuối cùng lại bị Mệnh Vận bọn ta, Thập Tự Hắc Ám các ngươi và Đại Quyển liên thủ khều ra.
Thế lực thứ hai là Phong Dã tổ, bọn chúng vẫn ở tại Tiểu Trùng Quốc, tiếp tục làm nhiệm vụ cũ của Huyết Mân Côi. Thế lực thứ ba thì chính là chỗ này, ban đầu thế lực thứ ba của Huyết Mân Côi sau khi tan dã đã ở lại trên hòn đảo này, tiếp tục giúp Tiểu Trùng Quốc nghiên cứu và thí nghiệm về virus, cho tới mãi về sau mới dần biển đổi thành một khu căn cứ chuyên sản xuất vũ khí quân sự và thí nghiệm virus.”
Lục Đạo dường như nói nhiều quá nên có chút khát, ngẩng đầu uống cạn ly rượu đỏ trong tay, đoạn thở ra một hơi thật dài, cười mỉm.
Đứng dậy đi tới trước quầy rượu, y lại rót thêm một ly rượu đỏ nữa.
“Sao các ngươi lại biết chỗ này?” Mười Một hỏi.
“À, nói ra thì cũng là nhờ may mắn. Ngươi còn nhớ vụ chúng ta liên thủ vây công căn cứ của Huyết Mân Côi tại núi Trấn Nguyên không? Căn cứ đó và chỗ này luôn giữ liên lạc với nhau, chính vào lúc đó bọn ta đã trộm ra được dữ liệu. Yên tâm, Long Hồn không biết đến căn cứ này đâu, những số liệu kia đã được Long Uy chặn lại, sau đó xóa triệt để rồi, Long Hồn dù có ghê gớm đến thế nào cũng hết cách.
Mười Một gật đầu không nói câu nào, chuyện số liệu bị Long Uy chặn dòng thì Cuồng Triều đã sớm phát hiện, sau đó có nhắc với hắn, có điều Mười Một không hề chú ý lắm đến chuyện này. Hiếm khi Lục Đạo lại rộng rãi thế này, chủ động nói ra, cho nên hắn cũng không để trong lòng cho lắm. Dù sao thì cho dù khi đó Long Uy không chặn dòng, những dự liệu kia cũng không có bao nhiêu tác dụng với y, hơn nữa cho dù y có biết đến căn cứ bí mật này, dựa vào sức mạnh của mấy người trong Thập Tự Hắc Ám thì căn bản không làm gì được.
Lục Đạo nâng chén rượu quay trở về chỗ cũ, nói: “Có phải rất không cam tâm không?”
Vẻ mặt Mười Một vẫn lạnh tanh như cũ, chẳng khác gì Mười Ba, chẳng phát hiện được hắn đang âu lo hay tức giận, dường như trên mặt bọn họ vĩnh viễn là cái vẻ ấy.
Lục Đạo đưa tay vuốt vuốt mũi, dẫn dụ: “Nếu ngươi thích nơi này, có thể suy nghĩ đến việc để Thập Tự Hắc Ám các ngươi vào trong Mệnh Vận bọn ta, như thế về sau nơi này có thể coi như là căn cứ của các ngươi rồi.”
“Không cần.” Mười Một lạnh lùng nói.
“Thật sự không muốn hay sao?” Lục Đạo tiếp tục phát huy bản sắc ma quỷ của mình: “Nếu Thập Tự Hắc Ám các ngươi chịu gia nhập, đối với hai phe chúng ta đều có chỗ tốt cả. Đương nhiên, vấn đề giữa ngươi và Ma Quỷ, Mệnh Vận bọn ta cũng sẽ giúp ngươi gánh lấy.”
“Không cần thiết.”
Lục Đạo nhún nhún vai: “Vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa, cho dù không thể làm chiến hữu thì cũng có thể làm bạn hợp tác chứ hả.”
“Các ngươi tìm ta để hợp tác sao?” Mười Một đã phát giác được ý tứ trong lời nói của Lục Đạo, thảo nào Mười Ba lại đích thân dẫn hắn tới đây.
Lục Đạo gật đầu nói: “Lần trước không phải đã từng nói với ngươi sao, lần này Mệnh Vận bọn ta xuất hiện và quay trở về Long Quốc là để điều tra một chuyện rất quan trọng đối với chúng ta?”
“Chuyện gì?”
“Ồ, vấn đề này thì xin lỗi, trước khi xác định được quan hệ hợp tác giữa chúng ta, ta không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì, dù sao chuyện này cũng quá trọng đại.”
Mười Một cũng chẳng để ý đến những lời Lục Đạo nói cho lắm, trước đây Mệnh Vận chịu chấp nhận cùng bọn họ và Đại Quyển, Thanh Bang bắt tay, chủ yếu là để điều tra một chuyện từ mười hai năm trước. Điểm nay khi ấy Mười Ba đã không hề giấu diếm hắn khi nói chuyện qua điện thoại.
“Tra ra rồi ư?” Mười Một hỏi.
“Chưa.” Lục Đạo mỉm cười nói: “Nhưng cũng coi như là có thu hoạch, tuy trong căn cứ ở núi Trấn Nguyến không tìm được thứ bọn ta cần, nhưng lại bất ngờ phát hiện được căn cứ này, cho nên bọn ta mới thầm đoán xem nơi này có thứ bọn ta cần hay không?”
“Vì thế mà các ngươi chiếm lĩnh nơi này ư?”
“Chiếm lĩnh ư?” Lục Đạo mỉm cười: “Coi như thế đi, có điều căn cứ này quả thực là được giấu quá kỹ, hơn nữa tất cả hệ thống phòng ngự đều là do Trùng Võng tạo ra, nếu không phải là nhờ lấy được bản đồ hệ thống phòng ngự cụ thể, ngay cả bọn ta cũng không thể tìm đến được nơi này, mà cho dù tìm được cũng không thể dễ dàng phá hủy được hệ thống phòng ngự như thế. Ồ, ta nghĩ Long Hồn chắc chắn cũng không tìm ra được nơi này đâu, trừ khi bọn họ thực sự quyết tâm đào sâu đến ba thước đất, như thế thì chẳng ai có cách nào rồi.”
. ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận