Nhân Gian Băng Khí

Chương 569. Đán Đao Vẫn Lạc

Chương 569. Đán Đao Vẫn Lạc
Chương 569: Đán Đao Vẫn Lạc
Thiên Hải giơ tay lên, ngăn sáu cao thủ đi tới ở ngoài. Còn hắn thì tiếp tục giương mắt nhìn Phùng Đán Toàn. Một hồi lâu sau, có hai chiếc xe từ xa xa đi tới, tiến đến gần rồi dừng lại. Từ trên hai xe có hai người bước xuống. Xuyên qua cửa kính xe có thể thấy bên trong đã không còn ai. Đại khái chính là Thiên Hải và sáu vị cao thủ kia đi hai chiếc xe này mà tới, nhưng nửa đường Thiên Hải thấy xe đi quá chậm sợ đến muộn làm cho Đán Đao chạy trốn nên đã tự mình thi triển khinh công chạy trước tới. Những người khác cũng cảm thấy xấu hổ vì khiến tổ trưởng phải chạy bộ một mình nên cũng đành phải xuống xe, tự thi triển bản lĩnh chạy bộ đến đây. Có điều từ việc này cũng có thể thấy được cao thủ rốt cuộc lợi hại ra sao, hai cẳng chân chạy không ngờ lại còn nhanh hơn bốn bánh xe một bước.
Nhìn thấy nhóm cao thủ Long Hồn xuất hiện, tộc trưởng Dương gia liền lộ vẻ vui mừng, sau đó lại là một hồi âu lo, sắc mặt biến ảo không ngừng, không biết lão rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Hồi lâu sau, tộc trưởng Dương gia mới phân phó tất cả Dương gia đệ tử đều lui ra, chỉ được đứng phía xa nhìn.
Phùng Đán Toàn và Thiên Hải bên này đối với động tác của Dương gia đều không để vào mắt. Trong mắt Thiên Hải chỉ có Đán Đao, còn Đán Đao lại lo thúc giục Mười Một: “Còn không đi đi?”
Mười Một liếc mắt nhìn Thiên Hải, lại nhìn Đán Đao, không nói lời nào liền xoay người nhảy lên xe, khởi động xe rồi chạy đi. Bên phía Long Hồn không có một người cản trở, trơ mắt nhìn Mười Một lái xe đi.
“Ông nội!” Dương Tư Vũ kêu lên ai oán, lại bị Dương Tử Nghiệp gắt gao kéo lại không cho giãy ra ngoài, chỉ có thể ở trong xe khóc rống lên, nhìn thân ảnh Phùng Đán Toàn và Thiên Hải đang giằng co nhau dần dần xa khỏi tầm mắt. Giờ phút này, mặc kệ là Dương Tư Vũ hay là Dương Tư Nghiệp đều biết rõ lần này e rằng sẽ là lần gặp cuối cùng giữa họ và Phùng Đán Toàn. Vì tự do của cả nhà họ, Đán Đao đã cam tâm tình nguyện hi sinh thân mình.
“Chúc cả nhà cháu từ nay về sau tự do bay lượn dưới bầu trời, không còn bị trói buộc nữa.” Nhìn chiếc xe rời xa, Phùng Đán Toàn thầm nói lời chúc phúc cuối cùng trong cuộc đời mình.
“Đã xong chưa?” Thiên Hải vẫn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cục mở miệng nói.
“Ừm.” Phùng Đán Toàn nhẹ nhàng rút ra một thanh trường đao không hề bắt mắt. Tựa hồ như là ngửi được hơi thở của đối thủ lâu ngày không gặp, Xuyên Lưu hưng phấn phát ra âm thanh trong trẻo.
Thiên Tiêu kiếm trong tay Thiên Hải rung lên, “Xoát” một tiếng ngâm vang, đã cùng Xuyên lưu tiếp chiến.
Phùng Đán Toàn nhè nhẹ vỗ Xuyên Lưu, nói: “Rốt cuộc lại gặp lại Thiên Tiêu kiếm, ngươi cũng rất hưng phấn phải không?”
Thiên Hải lạnh lùng cười.
Phùng Đán Toàn tay cầm Xuyên Lưu, đứng thẳng nói: “Muốn mạng của ta không phải chuyện dễ dàng như vậy, trước hết cho ta xem đồ đệ của Thiên Tiêu cótrò giỏi hơn thầy hay không đây?”
Thiên Hải cười lạnh nói: “Sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Phùng Đán Toàn hơi run lên, khí thế thoáng chốc biến đổi hoàn toàn. Giống như thanh đao rút ra khỏi vỏ, một cỗ hơi thở vô hình giống như khí áp to lớn ép tới Thiên Hải. Thiên Hải cũng không hề tỏ ra yếu thế, khí thế toả ra từ trên người hắn không ngờ lại không hề yếu một chút nào so với Phùng Đán Toàn. Từ điểm này đã khiến cho Phùng Đàn Toàn thực sự cẩn thận. Đến khi khí thế của hai người lên tới đỉnh điểm, hai người đồng thời hét lên một tiếng. Ánh đao, bóng kiếm xa cách đã bốn mươi năm nay lai gặp lại.
“Uỳnh” Hai luồng khí hung bạo đánh vào nhau. Mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng trong đáy lòng tất cả mọi người bên cạnh bất giác run lên. Phảng phất như có một vụ nổ mạnh từ chỗ hai người chiến đấu phát ra.
Thế nào gọi là cao thủ chân chính?
Cuộc chiến giữa Đán Đao và Thiên Hải đã cho mấy tên Dương gia mắt luôn ở trên đỉnh đầu này một bài học sinh động về cao thủ chân chính.
Giữa sân, không thể nhìn thấy đao, cũng không thể trông thấy kiếm. Nhưng những nơi mà hai người đi qua đều vỡ nát cả. Một hòn đá nhỏ bên đương bắn lên còn chưa có hạ xuống đã bị đao phong, kiếm khí dâp nát. Chiếc xe jeep bên cạnh hai người gần như là sau vài lần qua lại đã bị biến thành đống sắt vụn. Thiên Tiêu kiếm, Xuyên Lưu đao đều là thần binh lợi khí bài danh trong Thần Binh Phổ. Tuy không đến mức dễ dàng chém sắt như chém bùn, nhưng mà một khi nằm trong tay hai tuyệt thế cao thủ thì đến cả hợp kim cứng rắn nhất thì đều có thể dễ dàng băm vụn.
Những tên Dương gia đang xem mắt đều lồi ra. Không ngờ rằng không ai có thể thấy rõ thân ảnh hai người này rốt cuộc ở đâu. Tộc trưởng và hai vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau cười khổ, Đây mới chính thức là võ học cao thủ a. Trước mặt người ta, một số võ học thế gia tự cho mình là giỏi thì chỉ có thể xem như là trẻ con đi bộ.
Mà mấy người của Long Hồn bên này xem ra cũng rất là phấn khích. Giao chiến sinh tử giữa hai vị tuyệt đỉnh cao thủ mà được xem trực tiếp như thế này là chuyện ngày thường khó gặp. Đặc biệt hai người này đều là đứng trên đỉnh cao của võ học. Mọi người xem chăm chú đến nháy mắt một cái cũng không dám, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.
Giữa sân, đao của Phùng Đán Toàn và kiếm của Thiên Hải lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với nhau. Từ trước đến nay chưa từng chính diện đụng chạm, lần này liền đụng chạm sau liền dính lại với nhau. Nhưng chiến đấu như vậy lại càng thêm kinh hiểm, luồng kiếm khí đao phong hợp lại một chỗ kia thậm chí so với đao kiếm thật càng thêm khủng bố. Chỉ cần tiếp xúc một chút thì cả thân thể người cũng trở nên nát vụn.
Bỗng nhiên, Phùng Đán Toàn hét lớn một tiếng nhảy lên cao, Xuyên Lưu mang theo một luồng đao phong mãnh liệt từ trên cao bổ xuống Thiên Hải. Một đao này chém ra đã đạt tới cảnh giới vong ngã, hoàn toàn phát ra bá khí chưa từng có từ trước tới nay, mang theo ý chí hoàn toàn là buông bỏ phòng ngự mà đồng quy vu tận. Khí thế Phùng Đán Toàn biến thành cực thịnh. Trong mắt những cao thủ Long Hồn bên cạnh đã không còn rõ một đao này chém ra rốt cuộc là người, hay là đao.
Thiên Hải tỉnh táo đem Thiên Tiêu kiếm chém lên trên. Đao kiếm giao kích phát ra tia lửa chói mắt. Một âm thanh trong trẻo chấn nhiếp lòng người. Thiên Hải bị lực phản xung kích bắn lui ra sau mấy bước, còn Phùng Đán Toán cũng bị đẩy lui về sau.
Thiên Hải cước bộ vừa ổn định liền thừa dịp Phùng Đán Toàn còn chưa rơi xuống đất, đột nhiên đâm một kiếm. Trong mắt Phùng Đán Toàn hiện lên lệ mang, người còn đang ở giữa không trung, hai tay cầm đao, quát to một tiếng trảm xuống Thiên Hải.
Ánh mắt mọi người đều to ra. Thiên Hải đâm Thiên Tiêu Kiếm vào ngực Phùng Đán Toán, còn Phùng Đán Toàn lại chém Xuyên lưu Đao vào đầu Thiên Hải. Nếu mà hai người không đổi chiêu, chắc chắn sẽ là kết quả ngọc thạch câu phần. Mặc dù kinh hiểm, nhưng giữa sân không có ai dám lên tiếng, thậm chí đến hít thở cũng không dám sợ rằng làm phiền đến chiến đấu của hai người.
Mắt thấy đao kiếm sắp đến lúc va chạm, Phùng Đán Toàn bỗng nhiên lộ ra một tia cười trên mặt. Đột nhiên, bỏ đi Xuyên lưu đang che chắn trước ngược. Thiên Hải kinh hãi, vội vàng thu lại thế công. Thời điểm mũi kiểm chuẩn bị đâm vào ngực Phùng Đán Toàn không ngờ lại bị hắn ngừng lại. Mũi kiếm cuối cùng dừng ở phía trước ngực phải Phùng Đán Toàn, nếu đâm thêm vào một chút thì chắc chắn sẽ đâm vào trái tim ở bên phải của lão.
Phùng Đán Toàn cười nhẹ, mạnh mẽ đi tới trước một bước, “phập” một tiếng vang lên. Thiên Tiêu kiếm dễ dàng xuyên thấu ngực phải của hắn.
Thiên Hải sắc mặt biến ảo vài lần, nhìn Phùng Đán Toàn không nói lời nào. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới kết cục cuối cùng lại thành ra như vậy. Mà Dương gia bên kia cũng vì cái chết của Đán Đao trong tay một cao thủ lạ mặt mà hò hét ầm ĩ. Chỉ có tộc trưởng và vài vì trưởng lão sắc mặt lại khó coi.
Phùng Đán Toàn nhẹ nhàng hít thở, ngẩng đầu nhìn Thiên Hải, cười nhẹ nói: “Không tồi, ngươi so với sự phụ của người còn mạnh hơn, ông ta rốt cuộc cũng có thể hãnh diện.”
Thiên Hải nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Như thế này là không công bằng.”
“Không có gì là không công bằng, thắng chính là thắng mà bại chính là bại. Dù có tiếp tục đánh thì ta vẫn thất bại, ta đã già rồi…” Phùng Đán Toàn ho khan vài tiếng, bắt đầu thều thào: “Hãy buông tha cho bọn họ đi… Đó chỉ là một đứa trẻ… Đem tro cốt của ta, tuỳ tiện rải xuống nơi nào đó. Nói với Thiên Tiêu, ta … không nuốt lời.”
Thiên Hải gật gật đầu nói: ”Ta sẽ nói cho lão nhân gia người.”
Phùng Đán Toàn lộ ra nụ cười thoả mãn, Đột nhiên hướng về phía sau Thiên Hải, tựa hồ như thấy điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.
“Tú Châu …” Phùng Đán Toàn nhẹ nhấc bàn tay hướng về phía trước bắt lấy, trong mắt lộ nụ cười vui mừng.
Nghe nói vào thời điểm người ta chuẩn bị chết đi sẽ thấy được bóng dáng người mà họ muốn nhìn thấy nhất. Vào giờ phút này, Phùng Đàn Toán nhìn thấy Lý Tú Châu. Cô vẫn là tuổi trẻ như vậy, đẹp như vậy. Một thân quần áo trắng đứng ở trước mặt lão, hướng về phía lão mỉm cười, chậm rãi vươn tay về phía lão.
Phùng Đán Toàn tận lực vươn tay muốn cầm lấy tay Lý Tú Châu, nhưng mà cái gì cũng không cầm được.
“Tú Châu … Cô chờ ta…”
Khoé mắt Phùng Đán Toàn chảy ra giọt lệ vui sướng cuối cùng trong đời, rốt cục cổ lệch đi, thân thể từ từ gục xuống trước mặt Thiên Hải.
Thiên Tiêu kiếm như trước cắm ở trong ngực, mà chuôi kiếm vẫn ở trên tay Thiên Hải. Nhưng Thiên Hải lúc này lại không có cảm giác thành công. Từ sau khi Thiên Tiêu chết đi, hắn vẫn mong mỏi có một ngày vì Thiên Tiêu mà giết Đán Đao báo thủ, nhưng mà thời điểm hắn làm cho Đán Đao chết trong tay mình, Thiên Hải mới phát hiện rằng đây thực ra không phải điều hắn muốn. Hắn cũng rột cục hiểu được tại sao lúc chết đi Thiên Tiêu vẫn hướng về phía bầu trời phương Tây mà mỉm cười.
Thiên Tiêu không nhìn lầm Đán Đao, ông dùng sinh mạng của chính mình để đổi lấy sự tín nhiệm. Mà Đán Đao cũng không có nuốt lời, mặc dù lão vẫn tiến vào Long quốc, nhưng cuối cùng lại câm tâm tình nguyện giao ra sinh mệnh của mình, cũng chỉ vì lời hứa đó.
Đây chính là anh hùng trọng anh hùng. Nếu Thiên Tiêu và Đán Đao sinh ra vào một thời kỳ khác, có lẽ họ sẽ trở thành một đôi bạn sinh tử của nhau. Đáng tiếc bọn họ đã sinh nhầm thời, cũng đã đứng sai vị trí.
Chậm rãi rút trường kiếm ra, Thiên Hải tuỳ ý để cho máu tươi từ ngực Phùng Đán Toàn phun ra trên người mình mà không né tránh. Hắn yên lặng nhìn thi thể Phùng Đàn Toàn nằm đó mà trên mặt vẫn mang nụ cười. Nhẹ nhàng thởi dài một tiếng, xoay người đứng dậy.
Mọi người trong Long Hồn lúc này mới tụ tập lại gần bên cạnh Thiên Hải, tổ phó Thiết ưng nói: “Tổ trưởng …”
Thiên Hải ôm thi thể Phùng Đán Toàn trầm giọng nói: ”Đán Đao đã chết, chuyện nơi này chúng ta không cần nhúng tay vào!”
Thiết Ưng nói: “Nhưng Băng đã mang theo Dương Tư Vũ đào tẩu…”
Thiên Hải ngắt lời: ”Đó là chuyện nhà của Dương gia, đối với chúng ta không quan hệ!”
“Nhưng Băng…”
Thiên Hải khiển trách: “Ta nói đó là chuyện nhà của Dương gia. Băng muốn nhúng tay vào là chuyện của hắn. Hắn nữa hắn là người của Phượng tổ, chúng ta không quản được! Hiểu chứ?”
Thiệt Ưng gật đầu đáp: “Rõ!”
“Đi thôi!” Thiên Hải ôm thi thể Phùng Đán Toàn rời đi đầu tiên. Còn lại mọi người cũng theo sát đi theo. Mấy ngày sau, Thiên Hải cũng không theo lời dặn dò của Phùng Đán Toàn rải tro cốt của lão đi, mà đem mai táng vào trong nghĩa trang công cộng, bên cạnh mộ của Thiên Tiêu.
Nhân vật truyền kìĐán Đao đã chết như vậy đó. Cuộc đời lão toàn là một nỗi khổ đau, vì yêu mà ngơ ngẩn, vì yêu thành điên cuồng. Đến cuối cùng cũng là vì yêu mà chết. Nhưng cuối cùng mong muốn của lão cũng không thực hiện được, không được ở bên cạnh Lý Tú Châu, cũng không chứng kiến Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ sống vui vẻ. Thậm chí cuối cùng đến cả một người đưa tang cũng không có. Chỉ có một khối bia mô trơ trọi, và còn có ở bên trong đống tro cốt là Xuyên Lưu đã mất đi vẻ sáng lạn khi xưa.
Sau này, liệu còn có ai nhớ nổi khối bia mộ trơ trọi kia không? Còn có ai nhớ tới chủ nhân tràn ngập truyền kì của nó không?
. ....
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận