Nhân Gian Băng Khí

Chương 583. Không Nơi Nương Tựa

Chương 583. Không Nơi Nương Tựa
Chương 583: Không Nơi Nương Tựa
Ánh trăng mờ mờ rọi xuyên qua khung cửa sổ bằng thủy tinh soi rọi bên trong căn phòng, khiến toàn bộ căn phòng chìm trong một thứ ánh sáng mờ mờ hư ảo.
Dương Tư Vũ nằm trên giường im lặng, không cử động giống như cô công chúa trong truyện cổ tích khi vừa được hoàng tử hôn. Chỉ là ngay giờ phút này vị công chúa không phải được hoàng tử hôn, mà người ngồi bên cạnh cô hiện giờ cũng không phải là hoàng tử của cô.
Không khí dường như tràn ngập sự lo lắng, chỉ cần ngửi qua cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Khóe mắt Dương Tư Vũ không biết từ khi nào đã xuất hiện những giọt nước mắt, dường như không chịu sự khống chế của cô, những giọt nước mắt lẳng lặng chảy xuống, ngoại trừ nước mắt đang chảy xuống, còn lại cơ thể cô vẫn như một thể xác vô hồn, đôi mắt giống như vô thần.
Im lặng hồi lâu. Mười Một bắt đầu mở miệng nói: “Có đói bụng không? Ta mang thức ăn đến cho ngươi”
Mười một sẽ không hỏi cô “Ngươi tỉnh rồi sao?”.
Những lời nói này chỉ là lời thừa, nói nhảm, chỉ thấy trong những bộ phim tình cảm truyền hình, khi một nhân vật trong phim bất tỉnh, vừa tỉnh lại thì nhân vật kia đã đón đầu: “Ngươi tỉnh rồi sao?” Mười Một đối với những lời nói như vậy thật nhàm chán , thậm chí ngu ngốc, rõ rang đã thấy được cô mở mắt thì chắc rằng cô đã tỉnh, chẳng lẻ ngủ mà lại mở mắt sao? Nói những lời nói như vậy thật ngu không chịu được chỉ làm hao hơi, lãng phí nước bọt.
Mười Một vừa định đứng lên, Dương Tư Vũ đột nhiên đưa tay ra nắm lấy góc tay áo của hắn, trong ánh mắt ẩn chứa chút cầu xin.
Mười Một nhíu mày nói: “Ngươi đã sáu ngày không ăn gì rồi” mặc dù đây là một câu nói quan tâm, nhưng khi xuất phát từ miệng mười một, câu nói đó thực sự lạnh như băng. Không có đến một chút cảm giác gì chứng tỏ hắn quan tâm.
Dương Tư Vũ không biểu hiện gì. Vẫn nhìn vào hắn với ánh mắt đờ đẫn, cánh tay không chút sức lực vẫn cố nắm chặt tay áo của Mười Một, giống như cô sợ rằng khi buông tay ra thì Mười Một sẽ không quay lại nữa.
Quần áo trên người Mười Một đang mặc chính là của Cuồng Lôi, vì dáng người Cuồng Lôi to lớn nên khi Mười Một mặc vào trông rất tức cười, khi bị Dương Tư Vũ nắm tay áo kéo lại, phân nửa phần vai, ngay cả cơ ngực cũng lộ ra ngoài.
Mười Một kéo góc áo lại, rồi nói: “Ngươi nhất định phải ăn một chút gì” Nhưng Dương Tư Vũ vẫn nắm chặt áo mười một nhất định không chịu buông tay, ánh mắt đờ đẫn nhưng lấp lánh bởi những giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt.
Mười Một không thể kiên nhẫn, cố sức kéo lại tay áo từ tay cô, cũng vì Dương Tư Vũ đã bị thương, cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, căn bản không có nhiều sức lực, cho nên Mười Một không cần dùng nhiều lực đã rút lại được áo từ trong tay cô. Sau đó quay lưng tiến vào trong bếp mà không hể liếc nhìn cô một cái.
Khi tay áo từ trong tay cô được Mười Một rút ra, vẻ mặt Dương Tư Vũ đột nhiên biểu hiện vẻ hoảng sợ, , bối rối bắt Mười Một ở lại cạnh cô, nhưng Mười Một đã rời khỏi giường, cô vung tay nắm lấy nhưng chỉ lấy được một mớ không khí vô hình. Dương Tư Vũ gấp đến độ bật dậy đuổi theo Mười Một,vừa động đậy một chút, trong bụng cô truyền đến một cảm giác đau đớn, không chịu được cảm giác đó, cô phát ra tiếng rên rỉ. Lại ngẩng đầu nhìn lên, Mười Một đã không còn ở cửa phòng, cả căn phòng tối như mục, trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Một luồng cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện, Dương Tư Vũ co người lại rút vào trong chăn, hoảng sợ cảm nhận hoàn cảnh xung quanh căn phòng, giống như chỉ cần cô một phút không tập trung thì từ trong bóng tối sẽ xuất hiện một thứ gì đó tấn công cô.
Đi vào trong bếp, Mười Một hâm lại cháo vừa nấu khi nãy một chút, lại mở một hộp thịt đóng hộp cắt thành từng miếng bỏ chung vào trong nồi cháo mà nấu. Trong vòng ba ngày kể từ ngày Dương Tư Vũ hôn mê bất tỉnh, mười một ngày nào cũng nấu sẵn một nồi cháo, phòng khi Dương tư vũ đột nhiên tỉnh lại cần ăn thì sẽ có sẵn thức ăn. Đương nhiên nếu Dương Tư Vũ không tỉnh thì mười một sẽ một mình ăn hết nồi cháo đó, đến hôm sau vẫn nấu tiếp nồi khác.
“Cô tỉnh rồi sao?” Âm thanh của Cuồng Triều đột nhiên vang lên trong tai Mười Một.
“Ừm” Mười Một vừa canh chừng nồi cháo đang sôi, vừa lạnh lùng đáp lại.
“Vậy bây giờ ngươi tính như thế nào?”
“Trước hết phải chờ cô khỏe lại thêm chút rồi tính sau” Dương Tư Vũ dù sao cũng không phải là một chiến sĩ được qua huấn luyện, thân thể mảnh mai của cô sẽ không thể chịu được những vết thương, cô cũng không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn từ những vết thương đó, cho nên tạm thời cô cần phải tịnh dưỡng, không thể di chuyển được. Nghĩ đến đây, mười một cảm thấy đau đầu, nếu đổi lại là Hoàng Hậu, thì những vết thương đó đối với cô chẳng là gì cả, chỉ cần băng bó xử lí đơn giản là có thể tiếp tục hành động rồi. Nhưng đối với cơ thể Dương Tư Vũ thì chỉ có thể tịnh dưỡng mà thôi. Vì sao bản thân hắn lại luôn gặp những người đàn bà yếu đuối như vậy?
“Sau khi vết thương đã lành thì sẽ đưa cô đi đâu?” Cuồng Triều hỏi. “Giao cho Long Hồn? Hay là mặc cho cô tự sanh tự diệt?”
Động tác của Mười Một hơi dừng lại một chút, lập tức khôi phục thái độ bình thường, giọng nói thờ ơ lãnh đạm: “Long Hồn sẽ không tiếp nhận chuyện này”
Cuồng Triều thở dài nói: “Thực ra cô cũng rất đáng thương, cha mẹ thì không còn, nếu như ngươi lại đưa cô ra nước ngoài, ta sợ….”
“Lúc khác nói tiếp” Mười Một lạnh nhạt ngắt lời. Sau đó mang nồi cháo vừa được hâm nóng trở lại phòng, Dương Tư Vũ đang co ro trong chăn, toàn thân run rẩy, Mười Một quay trở lại bên giường dùng tay vỗ nhẹ vào chăn, cho dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng ở trong chăn Dương Tư Vũ vẫn như con thỏ hoảng sợ, toàn thân run lên một cái.
“Hãy ăn bát cháo này đi” Mười Một nói
Khi nghe được âm thanh chính là Mười Một, Dương tư vũ mới bình tĩnh lại một chút, cô chậm rãi kéo chăn ra một chút, từ khe hở liếc nhìn Mười Một trong một căn phòng tối đen với một chút ánh sáng vỏn vẹn của ánh trăng chiếu vào. Không biết có phải vì ánh sáng không đủ hay không, Dương Tư Vũ không thể nhìn rõ được xem gương mặt đó có phải là mười một hay không. Tiếp tục nhìn, cô cảm giác gương mặt đó dường như xa lạ không quen.
Mười Một cũng không hối thúc cô, ngồi bên cạnh cô một lúc, Dương Tư Vũ cho rằng đúng là mười một rồi, lúc này mới nhẹ nhàng mở chăn ra, ánh mắt vẫn còn chút hoảng hốt nhìn vào Mười Một.
Mười Một mang cháo tới, nó: “Ăn đi”
Dương Tư Vũ tựa đầu ra sau một chút, vẫn còn cách một khoảng với bát cháo, sau đó ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Mười Một, không nói lời nào.
Mười Một lại mang bát cháo lại gần cô một chút, lần nàn Dương Tư Vũ không tránh nữa, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn Mười Một.
Mười Một vẫn kiên nhẫn duy trì tư thế này, không chút động đậy, một khoảng thời gian dài trôi qua, Dương Tư Vũ mới phản ứng một. Mặc dù trong ánh mắt vẫn chứa đựng sự đờ đẫn vô hồn, nhưng cơ thể đã có chút phản ứng.
Cô chậm rãi di chuyển cơ thể để ngồi dậy, nhưng động tác đơn giản này lại vô tình động đến vết thương ở bụng cô, tạo ra cảm giác đau đớn vô cùng, không kiềm chế được, cô nhíu mày rên rỉ một tiếng.
Mười Một giúp cô ngồi dậy, lấy gối đệm vào, khi Mười Một giúp cô, vô tình chạm vào thân thể cô, Dương tư vũ bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng run rẩy. Lúc cô dường như cô cảm nhận được gì đó, lập tức mở chăn ra nhìn xuống phần dưới cơ thể cô, đương nhiên với lượng ánh sáng trong phòng không thể giúp cô nhìn rõ được gì cả, đó chỉ là một hành động theo bản năng, thực ra không cần nhìn cô cũng có thể biết được trên người hiện giờ không có gì cả, cô luôn cảm thấy sợ hãi vì phát hiện ra trên người không có chút gì để che lại cơ thể cô, thậm chí ngay cả nội y bên trong cũng không có, toàn thân * nằm trên giường.
Dương Tư Vũ chậm rãi ngẩng dầu liếc mắt nhìn Mười Một với vẻ mặt khác thường, sau đó lập tức cúi đầu không dám nhìn lại Mười Một
Mười Một cũng không màn đến chuyện giải thích, ngày đó Dương Tư Vũ bị thương đã bị chảy một ít máu, hơn nữa khi Mười Một toàn thân đẫm máu ôm cô chạy thoát thân, toàn thân cô đều ướt máu, ngay cả nội y bên trong cũng thấm đầy máu. Hơn nữa Thính Phong lại bị theo dõi, phải cắt đuôi những tên theo dõi đó, mất đến vài giờ đồng hồ, đến khi Mười Một giúp Dương Tư Vũ xử lí những vết thương, thì máu trên người cô đã khô cứng lại. Quần áo trên người và da của cô như dính lại nhau, Mười Một phải vất vả lắm mới có thể tách quần áo ra khỏi làn da của cô, lúc đó Dương Tư Vũ vẫn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn, nhíu đôi mày lại.
Sau khoảng thời gian ba ngày kể từ ngày mười một bất tỉnh. Máu trên người Dương Tư Vũ đã khô lại thành một khối, nhất là ở ngay quần lót của cô, tất cả máu đều đông lại thành một khối, Mười Một dùng nước ấm tắm cho cô, sau đó mới giúp cô cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, Mười Một cũng không thể dùng quần áo mà Thính Phong đã chuẩn bị sẵn, vì những bộ quần áo đó đều bó sát người, Dương Tư Vũ không thích hợp với những bộ quần áo đó, hơn nữa cô đang bị thương, cơ thể cần phải thoải mái, hơn nữa nội y của Thính Phong càng không hợp với cô, nhất là những chiếc nịt ngực kia, sẽ khiến cô cảm thấy khó thở, vì Thính Phong luôn theo đuổi sự gợi cảm cho nên nội y của cô đều phục vụ cho mục đích đó, như vậy đối với Dương Tư Vũ càng không hợp.
Dương Tư Vũ đương nhiên không biết rõ nguyên nhân trong đó, cô luôn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, bởi vì căn phòng quá tối, mười một cũng không nhìn rõ gương mặt đang đỏ của cô. Cho đến khi Mười Một mang cháo lại cho cô, cô mới có chút phản ứng, giơ tay lên một chút, mắt nhìn vào mười một, nhưng không đón lấy bát cháo.
Mười Một đợi một hồi lâu, Dương Tư Vũ không có chút phản ứng gì nữa, chỉ là ánh mắt đờ đẫn vẫn đang chằm chằm nhìn hắn. Mười Một không biết Dương Tư Vũ là không muốn ăn? Hay là ăn không vô? Hay vì đã sáu ngày không ăn gì nên cô không có sức để cầm bát cháo?”
Lại đợi thêm một khoảng thời gian, Mười Một dùng muỗng đút cô từng miếng cháo. Dương Tư Vũ hơi sững sờ một chút, sau đó nhẹ nhàng hé miệng, để cho mười một chăm sóc. Có lẽ Dương Tư Vũ thật sự là rất đói bụng. Mười Một một muỗng rồi lại một muỗng, Dương Tư Vũ cũng cứ thế mà nuốt, mặc kệ mùi vị thế nào hoặc nóng hay không nóng.
Một bát cháo rất nhanh chạm đến đáy, Mười Một hỏi: “Ăn nữa không?”
Dương Tư Vũ kinh ngạc nhìn Mười Một, không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không mở miệng nói chuyện
Mười Một thu dọn bát cháo, vừa chuẩn bị đi vào trong bếp, đột nhiên trong mắt Dương Tư Vũ hiện lên một chút hoảng sợ, rất nhanh đưa tay nắm chặt quần áo của Mười Một, sống chết cũng không chịu buông ra.
Mười Một nhíu mày nói: “Ta đem bát muỗng vào bếp”
Dương Tư Vũ liều mạng lắc đầu, ánh mắt lộ ra chút cầu xin và sợ hãi.
Lần này Mười Một không dùng tay kéo cô ra, mà đặt chén bát sang một bên, ngồi xuống cạnh Dương Tư Vũ, Dương Tư Vũ xoay người giống như muốn leo lên, nhưng thật sự cô không đủ sức, với lại động tác vừa rồi ảnh hưởng đến vết thương, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, cố gắng bò vào trong lòng Mười Một, gối đầu lên đùi của hắn,hai tay cuốn quanh hông hắn, cô ôm rất chặt , như thể chỉ cần buông tay, Mười Một sẽ biến mất.
Cơ thể của Dương Tư Vũ có chút lành lạnh, với lại cô không biết động tác vừa rồi đã ảnh hưởng đến vết thương, với lại cảm giác sợ hãi lúc nào cũng hiện diện trong cô, nên cô luôn run rẩy. Bình thường tính tình cô cũng đủ làm người khác phải thích, tình hình lúc này lại càng khiến người khác động lòng. Nếu như không phải là Mười Một mà là một người đàn ông khác, chắc hẳn sẽ không nhịn được mà hôn cô, sau đó sẽ thốt ra những lời thề non hẹn biển: “Ta sẽ bảo vệ cô cả đời” Cuối cùng dùng mọi biện pháp để chiếm được cơ thể cô rồi mới tính đến chuyện tiếp theo.
Đáng tiếc Mười Một không phải là loại người như vậy, mặc dù phần dưới của hắn vẫn là một người đàn ông, đối với cơ thể của một nữ nhi thì vẫn còn chút hấp dẫn đối với hắn. Chỉ là hắn vẫn phải giữ tự chủ cho bản thân.
Tuy nhiên khi Dương Tư Vũ nấp vào trong lòng ngực của mười một, động tác của cô có chút ngượng ngịu, không biết là bởi vì ngượng ngùng hay vì có nguyên nhân khác, cô cúi đầu không dám nhìn Mười Một. bởi vì phần dưới của Mười Một cũng không có gì che đậy, giống như cô, không mặc nội y.
Trời đất chứng giám, không phải là Mười Một biến thái, mà chính vì quần áo của hắn cũng bị máu đông cứng lại, không thể mặc vào, hơn nữa quần áo được chuẩn bị sẵn cũng không hợp với Mười Một, mặc lên người thì vô cùng gợi cảm, lộ cả ngực, ngay cả Thính Phong cũng cảm thấy mặc cảm, đã vậy còn mấy cái nội y kia, đều rất lớn so với mười một, có vài vòng lại còn vượt quá kích cở của Mười Một, lại không thể lúc nào cũng mang theo quần lót? Vì tránh phiền phức nên Mười Một ngay cả quần lót cũng không mặc, trên người chỉ mặc chiếc áo sơmi của Cuồng Lôi, mà chiều dài của chiếc áo thì đến cả đùi, miễn cưỡng có thể xem là một chiếc “Váy ngắn gợi cảm” Dù sao thì đối với Mười Một, có mặc hay không cũng không quan trọng, chuyện này khi ở trại huấn luyện của Ma Quỷ đã trở thành thói quen rồi. Đối với bọn họ, không có khái niệm xấu hổ hay nhục nhả.
Tuy nhiên, Dương Tư Vũ thì lại có ý nghĩ khác, khi một nữ nhi tỉnh lại phát hiện toàn thân không một mảnh vải trên người, bên cạnh là một người đàn ông ngay cả quần lót cũng không mặc, cô có thể nghĩ như thế nào? Tuy rằng nữ nhi lần đầu tiên đều có thể có cảm giác, nhưng dù sao Dương Tư Vũ cũng chưa từng hiểu chuyện đời, cô cũng không biết cảm giác đó là cảm giác gì? Như thế nào? Hơn nữa với thương tích trên bụng, nữa người dưới đều không nhận biết được bất cứ cảm giác gì, giống như người dùng ma túy vậy. Cho dù có cảm giác thì cũng như không có.
Mười Một mệt mỏi không muốn giải thích, Dương Tư Vũ thì vẫn miên man suy nghĩ, cô im lặng nằm trong lòng Mười Một, ôm thật chặt.
Trong không khí ngập lên một luồng khác thường, một nữ nhi xinh đẹp toàn thân không mảnh vải, ôm một người đàn ông cũng toàn thân không có gì hết, chỉ có một chiếc áo sơmi phủ bên ngoài cơ thể, nếu để cho người khác thấy được cảnh tượng này, chắc sẽ không ngăn được những suy nghĩ đen tối, tục tĩu
Nhưng hai người trong cuộc thì lại có suy nghĩ khác, Mười Một chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, còn Dương Tư Vũ thì chỉ biết vùi mặt vào trong lòng Mười Một.
Một lát sau, Mười Một phát hiện áo trên người mình đột nhiên lành lạnh, thì ra là do nước mắt Dương Tư Vũ làm ướt, cô lặng lẽ không nói gì, chỉ biết rơi nước mắt.
Giờ phút này, cho dù là mười một cũng không kiềm chế được lòng mình mà nảy sinh chút động lòng. Cha mẹ thì chết thảm, bản thân thì không nơi nương tựa, Dương Tư Vũ cũng không giống như những cô gái khác , ra sức khóc lớn, ngược lại mang tất cả đau khổ chôn sâu trong lòng, chỉ biết rơi nước mắt
Sau nay, cô không có ai để dựa vào rồi. Trong lòng Dương Tư Vũ thì Mười Một chính là nơi an tựa cuối cùng của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận