Nhân Gian Băng Khí

Chương 624. Huấn Luyện Phong Ba

Chương 624. Huấn Luyện Phong Ba
Chương 624: Huấn Luyện Phong Ba
Trương Tâm Li cười nói :” Nếu là theo cháu thì ta yên tâm. Tuy nhiên lần sau thì tốt xấu gì cũng nên gọi cho ta một cái, đỡ cho ta phải lo lắng nhé.”
“Yên tâm, yên tâm.” Vịt Bầu phất tay cười :” 100% không có lần sau.Ai, Thanh Ngữ, nhanh lên đi làm cơm cho ta a, cùng cô đi bát phố cả tối , bụng ta đói lắm rồi. Bác, bác ăn cơm chưa, ăn cùng chúng con đi?”
Nguyễn Thanh Ngữ trừng mắt với hắn, trách hắn không biết giữ mồm ? Đưa cô đi chơi phố ? Lại còn đi cả tối ? Trong nhận thức của cô chưa bao giờ biết đến đi dạo phố.
Cũng may Trương Tâm Li không nghe ra sơ hở, mà nghe vậy lắc đầu cười nói :” Không cần, ta ăn rồi, các con ăn đi. Thanh Ngữ, con cũng đừng chơi muộn quá, ngày mai còn phải đi học.”
“Đã rõ.” Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu.
Trương Viễn có hơi chút xấu hổ đứng ở một bên, lúc này mới nói :” Bá mẫu, nếu Thanh Ngữ đã về, con cũng xin phép đi.”
“Đi à ?” Trương Tâm Li thiếu chút nữa nói ở lại ăn cơm đã, dù sao từ nãy tới giờ Trương Viễn vẫn ở đây chờ với bà. Bà không có tâm trạng để ăn gì, Trương Viễn cũng chưa có ăn cơm. Chỉ là sắp nói ra lời, ngẫm lại lại thấy không thích hợp, liền chuyển thành :” Để Thanh Ngữ tiễn cháu đi.”
Bà níu tay Thanh Ngữ , nói :” Thanh Ngữ, trước tiễn Tiểu Viễn đã.”
“Vâng.” Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu đáp.
Trương Viễn nói với Trương Tâm Li :” Bác, cháu đi trước.” Lại nói với Vịt Bầu :” Đi trước.”
“Ừm.” Vịt Bầu phất tay nói :” Rảnh ghé chơi nhá.” Nghe ngữ khí của hắn dường như cứ coi đây là nhà mình.
Trương Viễn cười khổ đi ra, Nguyễn Thanh Ngữ đi cùng hắn ra đến thang máy.
Đang trong thời gian đợi thang, Trương Viễn hỏi :” Người bạn kia của em đã về rồi ?”
“Ừm.” Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu.
“Nga. Vậy hắn làm gì? Như thế nào mà luôn vắng nhà suốt vậy?”
“Hắn, kinh doanh.”
“Kinh doanh?” Trương Viễn dò hỏi :” Anh giới thiệu vài khách hàng cho anh ta nhé ?”
“Mới mở công ty thôi.” Nguyễn Thanh Ngữ cười đáp. Mở công ty gì? Cô cũng không biết, tuy nhiên cô biết chắc chắn rằng Mười Một sắp mở công ty riêng.
Hôm qua, việc Mười Một tới tìm cô Văn Vi có kể lại, Mười Một còn mong Văn Vi có thể mang theo Nguyễn Thanh Ngữ, thứ nhất có thể cho cô một công việc ổn định, thứ hai có thể để cho cô học chút kinh nghiệm quản lý. Văn Vi sau khi đến trường có kể lại cho Nguyễn Thanh Ngữ, cho nên cô mới biết Mười Một muốn mở công ty, nhưng không biết là công ty gì.
Trương Viễn hỏi đúng chỗ hiểm :” Hắn mở công ty gì ?”
“Đinh!” Đúng lúc này thang máy tới, đồng thời giải vây cho Thanh Ngữ. Cô nhanh chóng tống Trương Viễn vào thang máy, nhắc hắn lái xe cẩn thận rồi đi thẳng vào trong nhà Mười Một.
Cửa nhà Mười Một không có đóng, cô nhẹ nhàng mở ra thì thấy Vịt Bầu đang loay hoay với mấy cái máy luyện tập, hắn hiện tại đã tiến rất xa. Trước đây những cái máy này . hắn cả nửa ngày cũng không nâng lên nổi, nay hiện tại có thể miễn cưỡng nhấc lên, đối với Vịt Bầu đó là cả một bước tiến rất dài.
Nguyễn Thanh Ngữ đưa mắt khắp phòng khác, không tìm được Mười Một bèn hỏi Vịt Bầu :” Sở Nguyên đâu?”
Vịt Bầu bĩu môi thở hồng hộc với Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Về phòng rồi.”
“Nga.” Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu, cũng không để ý nữa, tìm tạp dề mặc lên người rồi đi thẳng vào bếp. Trong căn nhà này đồ gì để chỗ nào cô còn quen thuộc hơn cả nhà của mình, muốn tìm cái gì là chuyện rất dễ dàng.
Rất nhanh trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau. Chốc lát sau Thanh Ngữ đã đem mâm cơm bày lên bàn. Vịt Bầu vốn định khụt khịt mũi một chút rồi khen thơm quá, thế nhưng vừa hơi động mũi một chút đã thấy đau thấu xương, lúc này hắn mới nhớ mũi đang bị trọng thương, lúc này đang nhồi đặc bông, như vậy mà còn có thể ngửi được mới là lạ.
Nguyễn Thanh Ngữ nấu nướng rất nhanh, vừa lúc thời gian cắm cơm xong, cô cũng làm xong bốn món ăn . Đem mâm đặt lên bàn , Thanh Ngữ nói :” Hải Đào, anh đi gọi Sở Nguyên ra ăn.”
“Tốt.” Vịt Bầu ngồi dậy từ máy luyện tập, đau khổ lắc lắc cánh tay đi tới trước phòng Mười Một gõ cửa. Chỉ là ngón tay còn chưa chạm đến cửa thì Mười Một đã mở ra.
Vịt Bầu ngẩn người, nói :” Đại ca, ăn cơm.”
“Nga.” Mười Một đáp một tiếng rồi đi vào phòng khách. Hắn vừa về xong liền vào phòng tiếp tục ngồi đọc tư liệu về Vương gia, thế nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài. Vịt Bầu đi dép “Lẹp bẹp lẹp bẹp” một đường còn to hơn sấm, hắn nghe thấy tiếng là có thể xác định được vị trí của Vịt Bầu trong nhà, bởi vậy trước khi Vịt Bầu kịp gõ cửa hắn đã mở ra.
Mười Một đi vào phòng khách thì thấy Thanh Ngữ đang bê món ăn cuối cùng ra, thấy Mười Một cô liền nói :” Sở Nguyên, cơm ăn được rồi.”
“Nga.”
Mười Một gật đầu rồi đi tới.
Nguyễn Thanh Ngữ quay lại phòng bếp bê ra ba chén cơm, rồi lần lượt đưa cho Mười Một và Vịt Bầu một người một chén, ba người im lặng ngồi trước bàn ăn.
Mười Một ăn cơm vẫn rất nhanh như cũ, phảng phất như những hạt cơm vô tội có thâm cừu đại hận với hắn, vừa vào tay là hắn đã ăn tươi nuốt sống. Rầm rầm ba bốn miệng cơm, cả chén cơm to đã vơi đi hơn nữa. Mà lúc này Vịt Bầu mới gắp được hai miếng, Nguyễn Thanh Ngữ còn chưa kịp động đũa.
Vừa nhai xong một miệng cơm, Mười Một nhận thấy Nguyễn Thanh Ngữ đang nhìn hắn, hắn nghi hoặc nhìn cô một chút, lại xoa xoa mặt mình hỏi :” Trên mặt ta có gì sao?”
“Không có.” Nguyễn Thanh Ngữ cười cười, cũng bưng bát cơm nhẹ nhàng gắp một miếng cơm nhỏ lên nhai. Nuốt trôi miếng cơm đó, Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Khi nào rỗi thì anh đến thăm Hân Hân đi, cô luôn rất nhớ anh, còn hỏi anh khi nào đến thăm cô nữa.”
Nhắc tới Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ cảm giác được Mười Một rõ ràng hơi chấn động một chút, rồi lại rất nhanh tiếp tục và cơm vào miệng.
“Nga.” Mười Một thuận miệng đáp vô cùng mơ hồ.
Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Hân Hân nói anh còn thiếu cô một món quà sinh nhật, còn lải nhải suốt là anh sẽ tặng cô quà gì .”
Mười Một tiếp tục táng thêm hai miệng cơm nữa vào miệng, hỏi :” Cô thích gì ?”
Nguyễn Thanh Ngữ bật cười :” Sao tôi biết được. Cô là em gái của anh mà.”
Mười Một hỏi :” Cô bình thường thích cái gì?”
Nguyễn Thanh Ngữ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói :” Cô thích rất nhiều thứ, chỉ cần là ngạc nhiên cổ quái là đã thích, tuy nhiên ba phần là đồng hồ (NV: chung = đồng hồ hoặc chuông)”
“Nga.” Mười Một nhàn nhạt đáp, lại dùng sức cho thêm hai miệng cơm nữa vào miệng.
Nguyễn Thanh Ngữ nói :” Kỳ thực anh tặng gì cũng được, chỉ cần anh đưa là cô đã rất mừng rồi.”
Mười Một không nói gì , vẫn yên lặng ngồi ăn cơm. Chỉ là quang mang trong mắt hắn vô cùng mịt mờ.
Nguyễn Thanh Ngữ biết Mười Một hắn vẫn còn canh cánh chuyện Trương Hân Hân lần trước bị thương trong lòng, cô âm thầm thở dài, chuyện này cô cũng không giúp gì được.
Trương Hân Hân và Sở Phàm đối với Mười Một mà nói, giống như là người thân duy nhất của hắn, hắn luôn nỗ lực bảo vệ cho hai “người thân “ này , không để cho bọn họ bị nửa điểm thương tổn. Thế nhưng không như mong muốn, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lại làm liên lụy đến Trương Hân Hân, hơn nữa cô lại còn bị thương khi hắn đang chiến đấu với Trần gia. Trong lòng Mười Một luôn cảm thấy hổ thẹn với Trương Hân Hân, do đó hắn tận lực tránh mặt cô. Bởi vì hắn sợ, hắn rất sợ lại có một lần nữa, tiểu em gái ấy lại vì hắn mà bị thương tổn.
Sợ? Kỳ thực ngay cả Mười Một cũng không hiểu rõ sợ là gì, chỉ là trong tiềm thức của hắn, phải tận lực tránh mặt Hân Hân, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ được cô.
Có thể ngay cả Mười Một cũng không biết, hắn đang từng bước trên con đường nhân tính hóa, sợ, đố kị, phẫn nộ, ...những cảm xúc này chưa bao giờ xuất hiện , nay lại bất tri bất giác hiện hữu trên người hắn. Mà chính hắn cũng không phát hiện ra, những tình cảm ấy như là một phần của tâm hồn hắn, phảng phất như vốn dĩ đã là tự nhiên.
Trước đây, Mười Một lạnh lùng như một cỗ máy, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, mặc kệ là đi giết người hay là bị truy đuổi, trong tâm tình của hắn chưa hề có một tia dao động. Mà giờ, hắn vì người bên cạnh bị tổn thương mà phẫn nộ, vì Hân Hân bị thương mà sợ với hổ thẹn, vì Âu Dương Nguyệt Nhi mà ghen , nhân tính của hắn đang trở lại từng chút một, mà Mười Một lại không hề phát hiện ra. Có khi một ngày nào đó, Mười Một sẽ phát hiện ra tại sao bản thân hắn lại thay đổi nhiều đến vậy.
Bữa cơm này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chủ yếu là do Mười Một quá trầm lắng, trước trước sau sau gì hắn cũng không nói quá mấy cơm, so với Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện vui vẻ, Mười Một hơi có chút dư thừa.
Trong phòng bếp truyền tới tiếng nước chảy, đó là tiếng Nguyễn Thanh Ngữ rửa chén. Rửa sạch sẽ xong xuôi, Nguyễn Thanh Ngữ đi ra phòng khách thì đã không thấy Mười Một và Vịt Bầu đâu cả. Tuy nhiên trong căn thư phòng được làm thành phòng tối kia, lại truyền tới tiếng “Phanh Phanh Phanh Phanh” nặng nề không dứt.
Gian phòng tối kìa Nguyễn Thanh Ngữ cũng đi vào vô số lần, cửa sổ cũng bị bít lại không cho ánh sáng lọt vào, chỉ có một cánh cửa cho người ra vào.
Trên trần nhà trong căn phòng tối là một đống cầu tròn, đàn hồi kinh người, hơn nữa số lượng cực nhiều. Lần đầu tiên vào phòng đó, Nguyễn Thanh Ngữ còn bị dọa, tưởng rằng là loài động vật nào đó đẻ trứng trong đây. Sau đó Vịt Bầu có làm mẫu trước mặt cô một phen, cô mới biết đám cầu này dùng để làm gì. Nguyễn Thanh Ngữ từng đánh vào đó mấy quyền, rồi còn bị cầu quay trở đập cho vài đòn. Cô biết bản thân đối với mấy môn thể lực này không có thiên phú, còn hậm hực mấy hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận