Nhân Gian Băng Khí

Chương 679. Giao Tranh Tại Kinh Thành (8)

Chương 679. Giao Tranh Tại Kinh Thành (8)
Chương 679: Giao Tranh Tại Kinh Thành (8)
Một ngày trôi qua rất nhanh, ở khắp nơi, mọi người vẫn đang vui sướng bàn tán việc "Hiệp đạo xuất thế, tham quan bị diệt", chẳng hay tự lúc này ngày đã vào đêm.
Thảm án của Từ gia và những vụ nổ liên tiếp ở ba đại gia tộc không gây chấn động quá lớn đến những người dân bình thường, cùng lắm cũng chỉ là một đề tài để tán gẫu. Thế nhưng không ai biết rằng, hai chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn, liên quan tới rất nhiều vấn đề, nhiều âm mưu đang âm thầm lặng lẽ tiến hành.
Ban đêm, nhà của Trương Hân Hân.
Sau vài ngày sinh hoạt bình thường, cha mẹ của cô cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, Trương Chính Vũ và Sở Phàm lại lao vào công việc bận rộn, hiếm khi về nhà ngủ.
Tối nay, Trương Hân Hân ở nhà một mình.
Lúc này cô đang mặc áo ngủ, ngồi trên chiếc giường ấm áp, tay chống cằm, tựa đầu ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Hiếm khi thấy trăng sáng như vậy, điều này cho thấy thời tiết ngày mai sẽ rất tốt.
"Không biết bây giờ Anh Sở Nguyên đang làm gì." Trương Hân Hân buồn chán cầm lấy điện thoại, nhìn qua nhìn lại rồi tiện tay ném lên giường. Động tác này đã trở thành thói quen của cô, lúc rỗi rãi cô rất thích lôi điện thoại ra xem có ai gọi cho mình không. Đương nhiên, ai tìm cô thì cũng vậy thôi, quan trọng nhất là Anh Sở Nguyên của cô có gọi hay không.
Đã quá mười hai giờ, trời cũng sắp sáng rồi. Ngày mai là Chủ Nhật cô không cần đi học, hơn nữa hiện tại cô cũng chưa định đi ngủ, cứ ngồi như vậy bên cửa sổ, si ngốc nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm.
Cô ngồi yên lặng như vậy một lúc lâu, bỗng nhiên có tiếng động nhẹ dường như vang lên trong phòng khách.
Trương Hân Hân giật nẩy mình, liên tưởng ngay tới việc mấy ngày trước có đạo tặc xông vào nhà đánh thuốc mê cô. Cô vội vàng cầm ấy điện thoại, thận trọng xuống giường sau đó rón rén đi về phía cửa phòng, dán tai lên cửa lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Vốn cô muốn trốn ngay, nhưng quả thực gian phòng này không có chỗ nào để trốn, ngay cả giường cũng ép sáp vào sàn nhà, căn bản không thể trốn dưới gầm giường.
Cô vừa nghe ngóng tình hình bên ngoài, vừa vội bấm số điện thoại của Mười Một , nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ gọi ngay cho Mười Một. Thế nhưng Trương Hân Hân không biết, gần đây Mười Một luôn luôn tắt máy để tránh bị Long Hồn tìm ra.
Nghe ngóng một lúc không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, nhưng Trương Hân Hân vẫn rất lo lắng. Cô đợi một lúc lâu, đến tận khi chắc chắn bên ngoài không có bất kỳ âm thanh gì mới vỗ vỗ ngực thở phào, tự trách mình nghi ngờ vớ vẩn. Cô bật điện lên, ánh sáng làm cho cô có cảm giác an toàn và tăng thêm dũng khí, sau đó nhẹ mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn quanh phòng khách. Ngay lúc cô thò đầu ra, đột nhiên có một bàn tay nhanh chóng vươn đến bịt kín miệng của cô.
Trương Hân Hân bị bất ngờ, sợ toát mồ hôi, "A..." hét to, lúc này cô mới nhìn rõ có bốn nam nhân đang đứng trước cửa phòng ngủ.
Trương Hân Hân liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia. Lúc này , ngoại trừ tên đang bịt miệng cô, ba người khác cũng xông tới, một tên giật lấy điện thoại trong tay cô, hai tên khác dùng dây thừng trói chặt tay chân của cô, sau đó dùng băng dính dán kín miệng. Trương Hân Hân sức yếu, không chống cự được, miệng lại bị dán kín, chỉ có thể gắng sức kêu "O... A...". Làm cô hoảng loạn nhất là ngay cả điện thoại cũng bị cướp mất, như vậy còn có thể cầu cứu ai được nữa? Nghĩ đến đến số phận sắp tới của mình, nước mắt cô liền tuôn ra giàn dụa.
Bốn nam nhân không chút thương hoa tiếc ngọc, thô bạo trói chặt tay chân của cô, cuối cùng dùng một cái bao tải trùm kín từ đầu đến chân, sau đó một tên vác cô lên vai. Trong cả quá trình bốn người này không hề phát ra một chút thanh âm nào, khi mọi việc xong xuôi cũng chỉ khẽ gật đầu ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà Trương Hân Hân.
Trong phòng an ninh ở hành lang tầng một, một bảo vệ như đang nằm đang ngủ say, thực ra là bị người đánh ngất. Bốn người đàn ông khiêng Trương Hân Hân đang bị nhét trong bao tải chạy ra khỏi cao ốc, nhưng bỗng nhiên đứng sững lại trước cửa ra vào, không biết thế nào, tròn mắt nhìn nhau, đều có vẻ giật mình.
"Xe đâu?" Một tên hỏi.
Một tên khác thấp giọng nói: "Không phải Cẩu Tử trông xe sao? Hắn đâu?"
Ba tên nhìn về phía người đàn ông đang khiêng Trương Hân Hân, tên này cắn răng bực tức nói: "Trước tiên rời đi đã."
Những người khác không có ý kiến gì, nhanh chóng chạy theo hắn vào công viên đối diện, lợi dụng những khoảng tối ánh sáng không chiếu đến vội vã rời đi.
Vừa đi qua một lùm cây, bốn đứa bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn người đứng phía trước. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, có lẽ chưa đến ba mươi, trên tai trái đeo khuyên tai hình hai chữ cái tiếng Anh "DK". Bọn hắn giật mình không phải vì người này đứng ở chỗ này chờ sẵn, mà là do không hiểu hắn xuất hiện như thế nào? Rõ ràng vừa rồi khi họ bước ra không có ai, nhưng người này lại đột nhiên xuất hiện như mọc ra từ không khí vậy. DK nhìn bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, ánh trăng chiếu nghiêng vào khuôn mặt hắn, nhuộm mái tóc thành màu bạc, nhìn như một yêu tinh ngàn năm làm cho người khác không rét mà run.
"Ngươi là ai?" Trong mắt người đàn ông vác Trương Hân Hân hiện lên một chút cảnh giác, thấp giọng hỏi.
DK nhe răng cười, tuy nụ cười trên môi vô cùng sáng lạn nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
DK tiến lên một bước, khí thế của hắn làm cho bốn gã người đàn ông không tự chủ được lui về sau một đoạn. Bốn tên bỗng biến sắc, lập tức ý thức được mình đụng phải cao thủ.
Ánh mắt lạnh lùng của DK đảo qua khuôn mặt từng tên, không biết tại sao khi ánh mắt của DK nhìn vào mỗi đứa, bốn tên này đều lẩn tránh ánh mắt đó, không dám đối mặt. Trên mặt DK vẫn là nụ cười sáng lạn đó, hắn chỉ vào bao tải đựng Trương Hân Hân, dùng thứ tiếng Long quốc chuẩn mực nói: "Buông cô ra, sau đó các ngươi có thể chết."
Bốn gã người đàn ông lại lui về phía sau một chút, nhìn nhau, người đàn ông khiêng bao tải trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Có gan thì hãy xưng tên!"
DK khẽ lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Người chết thì không cần biết."
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên lao vụt về phía bốn tên bắt cóc, lực bộc phát mạnh mẽ làm cho đất dưới chân bắn tung tóe. Khoảng cách gần ba mươi mét DK vượt qua chưa đầy một hơi thở, trong nháy mắt đã đối mặt với bốn tên này.
Bốn gã người đàn ông kêu lên kinh sợ, nhảy lùi ra sau. Lúc này, nắm đấm của DK đã đánh trúng ngực một tên, "Răng rắc" một tiếng giòn vang. Xương sường hắn hiển nhiên đã bị gãy vụn, chiếc xương gãy đâm sâu vào trái tim. Cùng lúc đó, nắm đấm của DK móc trúng cằm một tên ở bên cạnh, đánh cho hắn nẩy lên khỏi mặt đất, xương cằm hoàn toàn bị biến dạng. Tên bị DK đánh bay vẫn chưa rơi xuống mặt đất, hắn đã lách mình đến gần hai tên cuối cùng, đá một cú nhanh như điện, thậm chí còn không thể thấy bóng chân, trúng ngay vào yết hầu của người đàn ông đứng bên phải, người đàn ông này lập tức phun ra một búng máu tươi sau đó văng ra xa, khi rơi xuống mặt đất thì đã tắt thở. Vẫn tốc độ như vậy, bàn tay của DK nhanh như chớp bóp vào cằm người đàn ông đang khiêng bao tải, chỉ dùng sức vặn của một ray, "Răng rắc" một tiếng, tên này ngoẹo cổ về một bên sau đó gục xuống.
DK vác bao tải lên trên vai mình, cảm giác được Trương Hân Hân đang liều mạng giãy giụa, hắn vỗ vỗ mông Hân Hân, khẽ cười nói: "Đừng có giãy giụa, sẽ giải quyết xong rất nhanh chóng."
Đến tận lúc này, tên bị nắm đấm của DK đánh nát cằm bay lên mới rơi xuống đất. Hắn ôm lấy khung cằm đã vỡ nát, trong họng phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
DK nhếch miệng, chợt nâng chân đạp mạnh vào cổ của hắn xuống, tiếng "Răng rắc" giòn tan vang, tên này cuối cùng cũng đi đời.
Một lúc giết bốn người đối với DK dường như là một việc rất bình thường, mặt không đỏ, hơi thở cũng chẳng dồn dập. DK khiêng Trương Hân Hân qua một bên, sau đó nhẹ nhàng thả cô xuống, cởi bỏ bao tải liền lộ ra cô cô vẫn còn đang hoảng sợ. Có điều vừa trông thấy DK, Trương Hân Hân liền ngẩn người, sau đó lo lắng nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào bốn cỗ thi thể cách đó không xa.
"Này." DK vỗ nhè nhẹ lên mặt Trương Hân Hân , vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ ngay cả người chết cũng có sức hấp dẫn hơn ta sao?"
Trương Hân Hân quay đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ cô thích ta rồi sao?" DK vừa cười nói, vừa gỡ bỏ băng dán trên miệng Trương Hân Hân.
Băng dán trên miệng vừa được gỡ ra, Trương Hân Hân liền nói ngay:'' Ngươi là...''
DK chớp mắt, cười nói: "Coi như cô có lòng, ít ra còn nhớ rõ tên của ta. Cũng không uổng công ta cứu cô đến hai lần."
"Sao ngươi lại ở đây?"
DK nhịn không được bật cười, nói: "Sao ta lại không thể ở đây?"
Trương Hân Hân lại nhìn bốn thi thể kia, do dự hỏi: "Là ngươi cứu ta?"
DK giả bộ nhìn quanh bốn phía, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ nơi này còn có ai khác sao?"
Thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của Trương Hân Hân, DK cười nói: "Không nên giật mình như vậy. Chẳng lẽ kỵ sĩ lại không bảo vệ công chúa mà hắn yêu sao?"
"Ngươi" Trương Hân Hân há hốc mồm, càng có vẻ kinh ngạc.
DK giúp cô cởi bỏ dây thừng, sau đó ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu nói: "Công chúa thân ái của ta, cô không thể cẩn thận hơn một chút sao? Ở nhà một mình ít nhất cũng phải khóa cửa chứ."
Trương Hân Hân chép miệng, nhỏ giọng nói: "Ta sợ cha ta về nhà không vào được, đôi khi ổng về khuya lắm."
DK lắc đầu than thở: "Xem ra sau này ta phải bận rộn rồi." Dứt lời hắn liền duỗi tay, nói: "Đứng lên đi, chẳng lẽ cô muốn ngồi mãi sao?"
Trương Hân Hân không đưa tay cho hắn đỡ, tự mình đứng lên, vuốt vuốt cổ tay nhói đau vì bị trói, kín đáo lui ra phía sau, giữ một chút khoảng cách với DK.
DK làm như không phát hiện ra hành động của cô, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười mà không phải cười.
Trương Hân Hân nhìn hắn, cảnh giác hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Câu hỏi này thật ngốc nghếch." DK chỉ vào mũi mình, cười nói: "Ta á, ta đương nhiên là kỵ sỹ thủ hộ của cô."
"Kỵ sỹ thủ hộ? Lần trước cũng là ngươi cứu ta?"
"Không thì cô cho rằng đó là ai?"
Trương Hân Hân giảm chút đề phòng, khẽ nói: "Cảm ơn."
"Bảo hộ công chúa là vinh quang của kỵ sỹ." DK cúi người, rất có phong độ của thân sỹ, trên mặt vẫn là nụ cười mê người. Hắn lợi dụng động tác cúi người đưa mặt đến sát, chóp mũi gần chạm vào trán của Trương Hân Hân, hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm mê người trên thân thể Trương Hân Hân, giả bộ như đang rất hưởng thụ.
Trương Hân Hân cảnh giác lui về phía sau, khép chặt cổ áo, trên mặt đầy vẻ đề phòng, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
DK nhe răng cười: "Ta cứu cô hai lần, có phải nên nhận được chút báo đáp không?"
Trương Hân Hân lại lui về phía sau một chút, mở to mắt, vẻ đề phòng trên mặt càng tăng thêm, lo lắng hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi dám làm bậy, ta sẽ kêu lên."
"Trời ạ!" DK vỗ trán, đau khổ nói: "Ta đã cứu cô đó."
Trương Hân Hân bĩu môi nói: "Ngươi cũng chẳng tốt lành gì."
DK khẽ gật đầu nhã nhặn: "Cảm ơn cô có lời khen."
Trương Hân Hân dở khóc dở cười, cô đã thấy nhiều người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ đến mức này.
Chờ một lát thấy DK vẫn không hành động, Trương Hân Hân thoáng cảm thấy DK chỉ cố ý nói vậy để trêu chọc mình. Nhưng cô vẫn lùi lại phía sau một đoạn, muốn tránh xa nam nhân này.
Đk cười cười, chăm chú nhìn động tác rón rén của Trương Hân Hân. Dường như hắn phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, mặt mày có vẻ rất vui, đợi đến khi Trương Hân Hân lui đến khoảng cách mà cô nghĩ là ''an toàn", DK mới hỏi: "Công chúa thân mến, cho phép ta đưa ngươi về nhà nhé?"
Trương Hân Hân bỗng lui một bước dài, mắt ra vẻ đề phòng nhìn chằm chằm vào DK. Tin rằng chỉ cần DK có hành động gì, cô sẽ kêu to lên sau đó chạy trốn thật nhanh. Nụ cười trên mặt DK càng sáng lạn, dường như đối với hắn, trêu chọc Trương Hân Hân là một chuyện thú vị. DK hỏi: "Công chúa, cửa nhà cô bây giờ bị khóa mất rồi, cô mang chìa khóa chứ?"
Trương Hân Hân hơi biến sắc, vội vàng sờ túi, sau mặt mày tiu nghỉu.
Nụ cười của DK tươi rói, nói: "Nếu như cô không ngại... ta có thể cống hiến chút sức lực được chăng?"
Trương Hân Hân hoàn toàn không nhớ mình bị DK lừa gạt như thế nào, cuối cùng lại ngây ngốc theo hắn về nhà, sau này nghĩ lại cảm thấy quả thực không thể tin nổi. Đương nhiên cô cũng chỉ để cho DK giúp cô mở cửa, sau đó liền tống hắn ra ngoài. Mà từ đầu tới cuối, DK dường như chẳng để ý gì đến chuyện khác, vẫn dùng thứ tiếng Trung lưu loát nói chuyện cùng Trương Hân Hân.
Đưa Trương Hân Hân lên phòng xong, DK liền đi xuống lầu. Thực ra là hắn bị Trương Hân Hân đuổi đi, điều này làm cho hắn rất buồn bực, đường đường DK đại nhân lại có ngày bị nữ nhân tống ra khỏi cửa, việc này nếu truyền về chắc chắn sẽ trở thành trò cười khắp Ma Quỉ. Ra khỏi cao ốc, DK liền thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lạnh lùng như cũ. Nếu để cho Trương Hân Hân chứng kiến biểu lộ của hắn lúc này, cô sẽ không ngờ DK, người vốn luôn cho cô ấn tượng ôn hòa và thân thiện, lại có một khuôn mặt không chút cảm xúc thế này.
DK trở lại công viên đối diện, bốn thi thể vừa bị hắn giết vẫn nằm nguyên ở đó, chưa có ai phát hiện ra. DK đi đến trước những thi thể liền dừng bước, lạnh giọng hỏi: "Tra được là ai chưa?"
''Đã tra được." Không biết từ lúc nào, một thân ảnh nhỏ nhắn đã xuất hiện sau lưng DK, chính là Diệu, thủ hạ của hắn.
Diệu cúi đầu nói: ''Là người của Ưng bang."
"Ưng bang?" DK nhíu mày, vẻ mặt âm u, cười lạnh nói: "Thật là to gan..., Trương Chấn vừa đi, Ưng bang đã tới. Là lệnh của Vương gia?"
''Đúng vậy."
DK gật đầu nói: "Xem ra nước cờ kia bắt đầu có tác dụng rồi. Nhưng Từ Khiêm cùng Vương gia cũng thật độc ác, sử dụng cả thủ đoạn hèn hạ như vậy. Diệu!''
Diệu nhanh chóng đáp: "Có, trưởng quan."
"Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi âm thầm bảo vệ Trương Hân Hân hai bốn trên hai bốn, nếu như cô xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng ngươi. Rõ chưa?"
"Rõ, trưởng quan."
DK khoanh tay lại, trên mặt hiện lên sự phấn khích đầy tà mị: "Như vậy, ta cũng nên tham gia trò chơi này rồi rồi."
"Ha ha, trò chơi này sẽ rất thú vị đây, tuyệt đối không thể bỏ qua. "
※※
"Sở Nguyên." Mười Một vẫn ở trong chiếc xe tải, thanh âm của Cuồng Triều vang lên từ laptop: "Vừa có người báo án, phát hiên bốn thi thể đàn ông tại công viên gần đường ."
Người của Vận Mệnh gọi hắn là Mười Một, người của Thập Tự Hắc Ám gọi hắn là Sở Nguyên, dù sao bất luận gọi bằng tên gì cũng đều như nhau. Như lời Mười Một, tên chẳng qua cũng chỉ để gọi.
Mười Một đang nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe thấy vậy liền mở mắt ra, nhíu mày nói: "Hân Hân?"
Cuồng Triều nói: "Ừm, đoán đúng rồi. Hẳn là có người muốn ra tay với Hân Hân, nhưng đã bị kẻ khác ngăn cản."
"Cuồng Triều, gọi điện cho Hân Hân."
Laptop yên lặng trong chốc lát, sau đó bỗng vang lên tiếng tút tút, đầu kia bắt máy rất nhanh, thanh âm Trương Hân Hân vang lên: "A lô?"
"Hân Hân."
Trương Hân Hân ngẩn người trong chốc lát, sau đó mừng rỡ kêu lên: "Anh Sở Nguyên!"
"Ừm, ngươi không sao chứ?"
"Em? em không sao."
"Ừm. Vậy ta cúp máy đây."
"Á?" Trương Hân Hân kêu lên bất mãn: "Không phải anh gọi điện chỉ để hỏi em một câu "Ngươi không sao chứ ?”
"Ừm."
Trương Hân Hân bĩu môi, bất mãn thì thầm vài câu.
Mười Một nói: "Gọi điện thoại quá lâu ta sẽ bị kẻ khác tra được vị trí."
Trương Hân Hân hoảng sợ, vội vàng nói ra: "Vậy cúp máy nhanh đi. Anh Sở Nguyên, anh phải cẩn thận đó."
"Ừm."
Mười Một gác máy, Hỏa Điểu và Thiên Táng đều nhìn hắn với vẻ quái dị, có điều Tuyết Linh Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, dường như chẳng có bất cứ chuyện gì gây hứng thú được cho cô.
Thanh âm của Cuồng Triều lại vang lên từ Laptop: "Là DK sao?"
"Ừ." Mười Một khẽ gật đầu.
Thiên Táng hỏi: "Tại sao hắn lại bảo vệ Trương Hân Hân à?"
Lần này là thanh âm của Lục Đạo vang lên từ máy tính: "Mặc kệ hắn, hắn là người điên, làm chuyện gì cũng đều theo ý thích của bản thân, hoàn toàn không thể suy đoán bằng những lý lẽ thông thường."
"Ồ?" Thiên Táng chớp mắt hỏi: "Ngươi còn chưa ngủ à?"
"Ta đang đợi tin tức."
Thiên Táng ngạc nhiên nói: "Tin tức gì?" Lục Đạo nói: "Đợi xem tối hôm nay có xảy ra chuyện gì không?"
Thiên Táng hỏi: "Tối nay có chuyện xảy ra à?"
Lục Đạo tức giận nói: "Không phải đã xảy ra sao? Ngu thế."
Thiên Táng gãi gãi đầu nói: "Ngươi đang nói đến chuyện của Trương Hân Hân?"
"Ừm. Nếu như buổi tối hôm nay không xảy ra chuyện gì, có lẽ một thời gian kế tiếp sẽ khá an bình. Nếu như buổi tối hôm nay xảy chuyện, chứng tỏ có người muốn ra tay rồi."
"Ai?"
Lục Đạo không trả lời, hỏi: "Cuồng Triều, là kẻ nào ra tay?"
Cuồng Triều nói: "Ưng bang."
"Hắc hắc." Lục Đạo cười khẽ, nói: "Quả nhiên là vậy."
Thiên Táng ngạc nhiên hỏi: "Quả nhiên cái gì?"
Lục Đạo thở dài ngao ngán, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại giải thích: "Ưng bang là tay chân của Vương gia, Ưng bang ra tay đã chứng tỏ Vương gia đã muốn hành động, tại sao Vương gia không chọn người khác mà lại chọn Trương Hân Hân?"
Thiên Táng hỏi: "Vì sao?"
Lục Đạo ngán ngẩm nói: "Trời ạ, Thiên Táng, ngươi tự mình suy nghĩ một chút được không?"
Thiên Táng khoát tay, nói thẳng: "Ta không nghĩ ra."
''Là ý của Từ Khiêm?" Hỏa Điểu hỏi.
"Ừm." Lục Đạo nói: "Điều này cho thấy Từ Khiêm đã bắt đầu hành động rồi, kế tiếp nhất định là một loạt hành động nhằm vào Mười Một để trả thù."
"Đợi chút." Thiên Táng kêu lên: "Tại sao lại là Từ Khiêm?"
"Hỏa Điểu, ngươi giải thích cho hắn, ta lười giải thích."
Hỏa Điểu làm bộ huênh hoang một chút sau đó đắc ý nói với Thiên Táng: "Rất đơn giản, ở bên cạnh Mười Một có ba nữ nhân, Âu Dương Nguyệt Nhi, Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ. Vương gia khẳng định không dám động đến Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ còn Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ. Thế nhưng Nguyễn Thanh Ngữ lại là nữ nhân mà Từ Tử Dương theo đuổi, cho nên lựa chọn duy nhất là Trương Hân Hân. Hiểu không?"
"Không hiểu." Thiên Táng dứt khoát lắc đầu.
Hỏa Điểu trợn trắng mắt, nói: "Nói rõ ràng như vậy vẫn không hiểu? Làm sao Vương gia biết Từ Tử Dương đang theo đuổi Nguyễn Thanh Ngữ? Chắn chắn là Từ Khiêm nói cho bọn họ. Nếu như lão không nói, lựa chọn tốt nhất của Vương gia là Nguyễn Thanh Ngữ mà không phải Trương Hân Hân, hiểu không?"
Thiên Táng cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không hiểu lắm."
Hỏa Điểu hoàn toàn bó tay với hắn, chán nản nói: "Thôi, ta cũng lười giải thích cho ngươi, ngươi chỉ cần biết là Từ Khiêm bày mưu cho Vương gia là được rồi.''
"Ah." Thiên Táng gật đầu đồng ý, nhưng một lúc sau hắn lại hỏi: "Thế nhưng tại sao Từ Khiêm lại phải làm như vậy?"
"Đây cũng là điểm ta và Mười Một lo lắng." Lục Đạo nói: "Sau khi con trai hắn bị giết, Từ Khiêm đã hoàn toàn nổi điên, tiến hành trả thù một cách liều lĩnh. Lần này ra tay với Trương Hân Hân mới chỉ là bắt đầu, nhưng không cần lo lắng cho cô. Bên cạnh Trương Hân Hân ngoại trừ DK còn có người của Vận Mệnh chúng ta đang bí mật bảo vệ, nếu như DK không cứu cô, người của chúng ta sẽ ra tay."
Thiên Táng gật đầu, thảo nào Mười Một có thể bình tĩnh như vậy, thì ra hắn đã sớm biết.
Lục Đạo tiếp tục nói: "Người như Từ Khiêm rất cố chấp, một khi đã nhận định việc gì thì bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ. Hiện giờ lão nghĩ Mười Một là kẻ giết chết con trai mình, chắc chắn sẽ quyết một mất một còn."
Thiên Táng hỏi: "Ngươi nói đang chờ tin tức chính là chờ tin tức của Từ Khiêm?"
"Ừm." Lục Đạo đáp: "Nếu tối nay Từ Khiêm không tiếp tục động thủ thì cho thấy lão còn có lý trí, có lẽ sẽ sắp đặt bẫy rập lừa Mười Một mắc vào, sau cùng chỉ việc bắt cá trong lưới, nếu thật sự như vậy lão sẽ án binh bất động, nhưng một khi đã động chắc chắn là một đòn trí mạng. Nhưng như vậy mới có lợi cho chúng ta, ít ra chúng ta còn có một chút thời gian. Nếu tối hôm nay lão tiếp tục động thủ, cho thấy lão đã liều mạng rồi, bất cứ thủ đoạn gì đều có thể sử dụng, chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng phó."
"Ứng phó như thế nào?"
"Không biết." Lục Đạo bất đắc dĩ nói: "Ta không phải thần, không đoán được ý nghĩ trong lòng kẻ khác. Có điều ta có thể khẳng định, Từ Khiêm nhất định sẽ điên cuồng dùng mọi thủ đoạn để giết Mười Một.''
"Phù." Lục Đạo thở dài, có điều giọng điệu của hắn lại có chút hưng phấn: "Sắp tới sẽ rất thú vị, nếu ta đoán không nhầm, sẽ có một cuộc hỗn chiến có một không hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận