Nhân Gian Băng Khí

Chương 883. Người yểm hộ VS người yểm hộ 3

Chương 883. Người yểm hộ VS người yểm hộ 3
Chương 883: Người yểm hộ VS người yểm hộ 3
Người dịch: PrimeK
Tất cả những thứ này vẻn vẹn chỉ phát sinh trong nháy mắt tóe ra lửa, quá trình trong đó thậm chí cũng nhanh đến mức làm cho người ta thiếu chút nữa phản ứng không kịp. Mà lúc này, khối sắt ném tới kia mới có thể rơi xuống mặt đất cách Dạ U cùng tay súng bắn tỉa không xa.
“Bụp! "Cục sắt rơi xuống đất, sau đó liền không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tất cả mọi người mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cục sắt kia, nhưng đợi một lát cũng không thấy có phản ứng gì. Dạ U không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một viên đạn câm.
Nhưng vừa lúc đó, quả sắt này do Tiến sỹ điên tự tay làm ra, ngụy trang thành ngoại hình đạn lóe sáng đột nhiên bộc phát ra hiệu quả khiến người ta không tưởng tượng được.
Cục sắt lăn vài vòng trong bụi cỏ, cuối cùng lảo đảo dừng lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Đồ ngu?
Dạ U tức giận cắn chặt hàm răng hung hăng trừng mắt liếc nhìn bên kia Dawell một cái, ánh mắt hung ác kia trực tiếp muốn đem Dawell rút gân lột da bầm xương. Bọn họ thế mà buồn cười bị một quả đạn câm lừa? Còn bởi vậy tổn thất hai tay súng! Dạ U lúc này đã phẫn nộ không nói nên lời, cảm giác bị lừa khiến toàn thân cô đều dấy lên lửa giận ly kỳ. Mu bàn tay cầm súng lục càng nổi lên gân xanh, tựa như từng con rắn nhỏ giấu dưới da, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ.
Dạ U hung hăng một quyền nện trên mặt đất, đang muốn đứng lên thì, ngay lúc đó, cục sắt kia đột nhiên run rẩy, sau đó nổ tung.
"Bùm" một tiếng giống như là âm thanh khí cầu bị đâm nổ, Dạ U mãnh liệt cả kinh quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ nhìn thấy kia một mảnh bên trong bụi cỏ tràn ngập lên một cỗ sương khói màu xám nồng đậm không tiêu tan, sương khói phóng lên trời, lấy tức thì nhanh chóng lan ra với tốc độ ngàn dặm. Tốc độ lan tràn cực nhanh khiến người ta ngay cả phản ứng cũng không kịp, Dạ U vừa mới quay đầu nhìn sang bên kia, cũng đã nhìn thấy một cỗ sương mù xám đầy trời như bão cát cuồn cuộn dâng lên, mang theo tư thái cuồng bạo ập tới, chỉ trong thời gian hơi sửng sốt như vậy, tay súng bắn tỉa của Dạ U và Ong Vàng cùng với tất cả mọi thứ xung quanh cũng đã bị cỗ sương mù xám này nuốt vào. Mà cỗ sương mù xám kia thế cũng không có bởi vậy dừng lại, tiếp tục điên cuồng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra ngoài, vẻn vẹn chỉ là thời gian 2,3 giây, lấy nơi này làm trung tâm, bên trong diện tích hai ba mẫu phụ cận liền toàn bộ bị sương mù xám nồng đậm không tiêu tan bao trùm, từ bên ngoài nhìn qua, nơi này tựa như tràn ngập chướng vụ dày đặc, làm người ta nhìn không thấy từng cọng cây ngọn cỏ bên trong.
Thân ở trong sương khói màu xám, xung quanh hết thảy đều biến thành xám xịt, có thể thấy khoảng cách không tới hai mét. Ngoài một mét cỏ cây thoạt nhìn đều đã biến mơ hồ không rõ, mà vượt qua cực hạn hai mét này, có thể nhìn thấy cũng chỉ có sương mù mờ mịt cùng bóng cây khó có thể phân biệt.
Bom khói?
Dạ U không khỏi lắp bắp kinh hãi, cô bị tốc độ khuếch tán của đạn khói này hù dọa. Cho tới bây giờ chưa từng thấy đạn khói khuếch tán nhanh như vậy, cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị sương mù hoàn toàn nuốt chửng, tốc độ khuếch tán như vậy quả thực có chút nghe rợn cả người.
Hấp vào một tia sương mù nho nhỏ, thoáng chốc từ khí quản đến phổi đều trở nên nóng bỏng đau đớn. Không nói ra được mùi quái dị khó ngửi kích thích Dạ U kịch liệt ho khan vài tiếng, vội vàng che miệng mũi nín thở, đồng thời nhanh chóng từ trên người móc ra một hộp thuốc nhỏ, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc nhỏ màu trắng ngà nhét vào trong lỗ mũi. Ngửi mùi kích thích phát ra từ hai viên thuốc nhỏ trong lỗ mũi, Dạ U bất giác tinh thần rung lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu choáng váng, mới nắm chặt hai khẩu súng lục chậm rãi đứng lên cũng cẩn thận đề phòng xung quanh.
Mà lúc này, phía sau tảng đá Lãnh Dạ cùng Dawell ẩn núp truyền ra từng đợt tiếng ho khan kịch liệt. Lãnh Dạ vừa ho khan vừa nói: "Đạn khói? Khụ khụ......" Sau đó “Bốp” một cái tát tát lên trán Dawell, tức giận nói: "Tên khốn kiếp nhà mày, thế mà mất một viên đạn khói?
Trong lúc nói chuyện Lãnh Dạ lần nữa kịch liệt ho khan vài tiếng, chỉ cảm giác cổ họng cùng phổi đều biến nóng rát giống như đau đớn, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn. Lãnh Dạ nghẹn tức khó chịu nói: "Không phải có đạn gas phụt ra chứ?”
Dùng sức lắc lắc cái đầu nặng nề dần dần choáng váng, hắn đã không còn quan tâm trách cứ Dawell nữa, luống cuống tay chân rút dao găm ra muốn cắt một miếng vải trên quần áo mình, cố gắng dùng nước thấm ướt làm một cái mặt nạ phòng độc đơn giản trước tiên dùng để ngăn cản trận này rồi nói sau.
Lúc này Dawell đưa khẩu trang tới, đã cầm dao cắt quần áo ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Dawell nửa ngồi xổm trên mặt đất, đặt Tiểu Bạch ở trên đùi, một tay đang cầm khẩu trang che miệng mũi của mình, một tay thì cầm một cái khẩu trang giống nhau đưa tới trước mặt hắn. Lãnh Dạ không chút nghĩ ngợi liền đưa tay đoạt lấy, lúc cầm khẩu trang trong tay, xúc giác từ ngón tay truyền đến cảm thấy loại khẩu trang này hẳn là không giống với khẩu trang băng gạc trên thị trường, nắm lên mềm nhũn, có loại cảm giác như là trong tay cầm một đống thịt nát. Lãnh Dạ không kịp nghĩ nhiều liền lập tức cầm lấy khẩu trang che miệng mũi của mình, trong hô hấp một cỗ mùi vị gay mũi cay cay từ trong khẩu trang truyền ra thẳng bị hút vào phổi. Lãnh Dạ bất thình lình bị mùi khó ngửi muốn nôn kích thích hắt xì một cái, sau đó lại ho khan lần nữa, vừa ho vừa nói: "Đây là thứ gì?"
“Khẩu trang phòng độc do tiến sỹ điên làm. "Dawell bị che dưới khẩu trang trong miệng mơ hồ không rõ nói. Lại lấy thêm một cái che cho Tiểu Bạch, mới bổ sung thêm một câu: "Đừng bỏ xuống, sương mù này có độc”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận