Nhân Gian Băng Khí

Chương 885. Người yểm hộ VS người yểm hộ 5

Chương 885. Người yểm hộ VS người yểm hộ 5
Chương 885: Người yểm hộ VS người yểm hộ 5
Người dịch: PrimeK
Dawell ngẩn người, hỏi ngược lại: "Cái gì?”
Ngón tay Lãnh Dạ xoay chuyển, ý chỉ mảnh sương mù xung quanh.
“A. "Dawell thờ ơ nói:" Đây là của tiến sỹ điên làm ra. "Vừa nói xong, liền thấy Lãnh Dạ mở tay ra đưa đến trước mặt hắn run rẩy, Dawell sửng sốt nói:" Làm gì vậy?”
Lãnh Dạ giấu dưới kính bảo hộ lộ ra nụ cười giảo hoạt, run tay nhếch miệng cười nói: "Còn nữa không? Chia cho tao mấy quả”.
“Cút"Dawell trợn trắng mắt nói:" Em chỉ có một quả, là Chị Nguyệt Dung cho em”.
“Lừa ai chứ? "Lãnh Dạ trừng mắt nhìn hắn:" Cô ấy đưa cho mày lúc nào? Sao tao không biết?”
“Buổi sáng"Dawell không cam lòng yếu thế trừng hắn nói:" Trước khi khai chiến với Đại Quyển cô ấy đã cho ta, bảo ta khi vạn nhất bị phát hiện liền ném ra ngoài bảo vệ tính mạng.
Như vậy hả...... "Lãnh Dạ gãi đầu:" Vậy thôi. "Dừng một chút, hắn lại không cam lòng lại gần nhỏ giọng hỏi thêm một câu:" Thật sự không có? Không gạt tao chứ?”
Thật sự không có, đại ca. "Dawell dở khóc dở cười nói:" Chỗ Chị Nguyệt Dung có thể còn, anh có thể tìm chị ấy đòi đi”.
“Tìm cô ấy? "Lãnh Dạ bĩu môi:" Hay là quên đi...... "Mới nói được một nửa, Lãnh Dạ bỗng nhiên dừng lại, con ngươi tầm thường xoay quanh, lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào sườn của Dawell, hỏi:" Mày nói, mấy thứ này là tên điên làm ra?
Đúng vậy. "Dawell thuận miệng đáp một câu, lập tức kịp phản ứng, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lãnh Dạ nói:" Anh lại có chủ ý gì?
Lãnh Dạ vung một cái tát lên trán Dawell, cực kỳ bại hoại ồn ào: "Tao có thể có chủ ý gì, tao thoạt nhìn giống loại người này sao?"Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên thay đổi khẩu khí hung tợn vừa rồi, đổi sắc mặt cười hì hì, xoa xoa tay thương lượng nói: "Cái này, có thể để cho tên điên làm thêm chút nữa hay không?"
Dawell nhếch miệng xoa đầu bị gõ đau, tựa hồ từ lúc hắn xuất hiện bộ dạng đầu trọc này trước mặt Lãnh Dạ, tên này liền đặc biệt thích gõ đầu hắn. Hận hận trừng mắt nhìn hắn, Dawell hừ hừ nói: "Đừng nghĩ nữa, để tên điên giúp ngươi làm đồ phải xem tâm tình hắn.
Lãnh Dạ không cam lòng hỏi: "Vậy hắn khi nào thì có tâm tình?
Dawell nhún vai nói: "Có trời mới biết. Hơn nữa dưới tình huống bình thường hắn sẽ không làm hai lần”.
Tại sao?
Dawell bĩu môi nói: "Hắn cho rằng không có tính khiêu chiến, sẽ không có hứng thú”.
“Ặc! "Lãnh Dạ kêu lên:" Thì ra mấy thứ này là làm ra để chơi?
Dawell nhếch miệng cười nói: "Đúng, đây là vũ khí khói độc mà tên điên đặt làm riêng cho Hầu Tử, trước tiên làm ra mấy quả để thử hiệu quả”.
Lãnh Dạ há to miệng cả buổi cũng không khép lại được, lắp bắp nói: "Hầu... Hầu... Hầu... Hầu Tử... Vũ khí?
Dawell đưa tay khoa tay múa chân nói: "Là một ống pháo lớn, kèm theo rất nhiều công năng. Giống như khói độc, súng máy, axit đặc, tên lửa tự động truy tung gì gì đó, vũ khí chính là súng máy nhiều nòng.
Lãnh Dạ nghiêm túc nhìn Dawell khoa tay múa chân lớn nhỏ, nhìn hắn đến mức ngay cả tròng mắt cũng muốn trừng ra, giật mình la lên: "Mày cứ bốc phét đi? Đây không phải là ống pháo, quả thực chính là đại pháo. Vật lớn như vậy, ai có thể khiêng được? Lôi ra thì chả đè bẹp mọi người”.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
"Hầu Tử có thể." Dawell theo bản năng nói: "Tên điên nói thân thể hắn cải tạo hoàn thành có thể cầm lên... A..." Dawell vừa mới nói xong, bỗng nhiên ý thức được mình không cẩn thận phun ra thứ không nên nói, cuống quít che miệng, sau đó cẩn thận quan sát một chút vẻ mặt của Lãnh Dạ.
Quả nhiên, Lãnh Dạ lập tức sững sờ nói: "Cải tạo? cải tạo cái gì?" nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền nhìn thấy Dawell che miệng sợ hãi nhìn bộ dáng của hắn, Lãnh Dạ giật mình, lập tức cười khổ một chút không hỏi tiếp nữa. Sau khi vỗ mông ngồi xuống, tâm tình tựa hồ có một chút sa sút.
Chẳng bao lâu sau, hắn cũng là một thành viên trong team này, khi đó mọi người cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau điên, cùng nhau lăn lộn. Sống chết gắn bó, họa phúc cùng chung, trong mỗi một lần chiến đấu đều có thể yên tâm áp lưng vào nhau, ai cũng chưa từng rời bỏ ai.
Nhưng bây giờ......
Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy trầm cảm? Phảng phất giữa hắn và những đồng bọn đã từng sống chết có nhau này xuất hiện một tia ngăn cách, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác xa lạ.
Thì ra, mọi người đối với hắn vẫn có cảnh giác.
Lãnh Dạ rốt cục ý thức được, hắn đã không còn thuộc về team này, hắn hoàn toàn bị loại bài xích ở bên ngoài.
Không trở về được, thật sự không trở về được. Hồi ức đã từng bây giờ chỉ có thể trở thành hoài niệm quá khứ, nhưng chúng ta, cũng đã không trở về được.
Nhưng đó sẽ là lỗi của ai? Tựa hồ tất cả mọi người không có sai, chỉ là mỗi người vì chủ mà thôi. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trên người hắn bị đóng cái lạc ấn "Phản bội", đã khắc đến trong xương cốt, rốt cuộc tẩy không sạch.
Nắm tóc, Lãnh Dạ trên mặt lộ ra nụ cười chua xót tự giễu, may mắn hắn đeo khẩu trang, Dawell không thể nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ, chua xót trên mặt hắn.
Dawell cũng ý thức được mình tựa hồ đã làm chuyện gì quá đáng, lặng lẽ chuyển qua, cẩn thận hỏi: "Lãnh Dạ đại ca, anh không sao chứ?"
Bốp!
Ôi! "Dawell nhe nanh nhếch miệng xoa đầu, hắn lại một lần nữa bị Lãnh Dạ đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận