Nhân Gian Băng Khí

Chương 889. Cuộc chiến cuối cùng 1

Chương 889. Cuộc chiến cuối cùng 1
Chương 889: Cuộc chiến cuối cùng 1
Người dịch: PrimeK
Vụ nổ qua đi rừng rậm hiện ra một mảnh khu vực chân không nhỏ hẹp, sương khói xung quanh đều trở nên mỏng manh, mà gần trung tâm vụ nổ này ngay cả một luồng sương mù đều không có. Nếu như từ trên trời nhìn qua, tựa như một cái bánh lớn bị gặm mất một miếng.
Trong khu vực chân không này giờ phút này là một mảnh lang tịch, trên mặt đất khắp nơi rải rác cành gãy cỏ vụn hỗn độn không chịu nổi, nhất là cây đại thụ Dạ U vừa rồi dựa lưng vào, lại càng bị nổ hoàn toàn thay đổi, ngay cả vỏ cây cũng gần như bị lột sạch. Trên mặt đất xung quanh, trên cây một mảnh cháy đen, hơn nữa còn dính từng khối máu thịt bị nổ nát nung tan trong khói thuốc súng không tiếng động.
Cách điểm nổ không xa, một cô gái trẻ đang nằm bất động trên mặt đất, mái tóc rối bù che mặt, không nhìn ra cô còn thở hay không. Người con gái này chính là Hoàng Hậu, cô tuy rằng trước một bước nhận ra nguy cơ, nhưng dù sao đã đến quá gần, cuối cùng không thể tránh thoát trận nổ tung kia. May mắn chính là, bởi vì trên người cô mặc áo chống đạn cho nên lưng bị thương không phải rất nghiêm trọng, nhưng là chân không cóbảo vệ liền không may mắn như vậy, mấy khối sắt phiến xuyên thấu đùi cùng bắp chân của cô, vết thương chỗ máu tươi xối một mảnh máu thịt mơ hồ.
Hàn Nguyệt Dung! Sống hay chết ngươi đều trả lời anh một câu! "Trong tai nghe không dây rơi qua một bên truyền ra tiếng rống của Lãnh Dạ. Đồng thời, trong bộ đàm vẫn dán chặt vào vách tai cũng không ngừng truyền ra tiếng kêu to của đám người Dawell, Cuồng Triều, Nhược Từ.
Chị Nguyệt Dung!
Nguyệt Dung, chị rốt cuộc thế nào rồi?
Nguyệt Dung......
Lúc này, ngón tay Hoàng Hậu bỗng nhiên nhẹ nhàng động đậy, đồng thời đầu bị mái tóc dài che cũng chậm rãi nâng lên. Cô chậm rãi ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút khó chịu nhíu mày. Kính bảo hộ trên mặt đã rơi xuống đất, ngay cả khẩu trang cũng trượt xuống một bên, chỉ còn lại một bên còn đeo ở trên lỗ tai. Mà trong tai cùng lỗ mũi của cô đều chảy ra vài tia máu, thần sắc trong mắt cũng có chút thất thần.
Trong thoáng chốc, cô dường như nhìn thấy một bóng người mơ hồ không rõ từ trong sương khói phía trước vọt ra, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, không thấy rõ hình dạng người này, nhưng bóng dáng nhìn qua lại rất quen thuộc. Ngay sau đó, ở phía sau người này lại có một người từ trong sương khói chạy ra, trong lòng còn ôm Tiểu Bạch bị thương. Sau khi nhìn thấy hai thân ảnh này, cô rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cổ rốt cuộc chống đỡ không được trọng lượng đầu, sau khi hơi nghiêng qua một chút, hai má liền một lần nữa dán trên mặt đất.
“Hàn Nguyệt Dung! "Lãnh Dạ quát to một tiếng, một bước dài chạy tới, người còn chưa tới gần đã quỳ xuống đất trước, hai đầu gối trên mặt đất một đường kéo đi qua, trượt tới bên cạnh Hoàng Hậu mới dừng lại. Bất chấp đau đớn đầu gối bị đá đập vào, Lãnh Dạ vội vàng ôm Hoàng Hậu lên cẩn thận trở mình, để đầu của cô gối lên đùi mình, sau khi thăm dò hơi thở mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Dawell cũng đã chạy tới phía sau Lãnh Dạ, há miệng thở hổn hển, lo lắng hỏi: "Chị Nguyệt Dung thế nào rồi?”
“Cô ấy không sao. "Lãnh Dạ lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt bẩn của cô.
Hoàng Hậu chậm rãi mở mắt nhìn hắn, tầm mắt lại hướng về phía Dawell đứng ở phía sau Lãnh Dạ dạo qua một vòng mới thu hồi lại.
Sau khi phát hiện Hoàng Hậu chỉ tạm thời kiệt sức, Lãnh Dạ đã buông tảng đá lớn trong lòng thay đổi vẻ lo lắng vừa rồi, khuôn mặt tươi cười không đứng đắn kia lại một lần nữa trở lại trên mặt của hắn, dùng khẩu khí trêu chọc cười nói với cô: "Có khó thở hay không?”
Hoàng Hậu liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
“Em không nói lời nào? Xem ra thật sự là bị thương rất nghiêm trọng. Vậy được rồi, vì cứu em, anh đành phải dâng ra nụ hôn đầu quý giá. "Lãnh Dạ ánh mắt lộ ra ý cười hẹp hòi, âm trắc cười cười, dùng sức mím môi, lại bĩu môi chậm rãi tiến tới. Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn hắn, không có phản kháng, cũng không có tỏ vẻ, chỉ lạnh lùng nhìn miệng hắn từng chút từng chút hướng mình tới gần.
Dawell thì ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm, Lãnh Dạ này thật sự là... quá vô sỉ, thế mà bất kể lúc nào cũng không quên việc muốn xơi con người ta, hơn nữa lý do còn sứt sẹo như thế. Bất quá Lãnh Dạ có thể nói giỡn, nói rõ Hoàng Hậu thương thế hẳn là sẽ không quá nghiêm trọng, yên lòng Dawell lau mồ hôi trên cổ cũng chỉ có phủi qua mặt làm bộ như không phát hiện. Trên thực tế hắn chính là muốn xen vào cũng không được, quấy rầy Lãnh Dạ tán mỹ nữ hậu quả liền giống như quấy rầy tên điên làm việc. Duy nhất khác chính là, tên điên nổi điên là sẽ muốn mạng người, mà Lãnh Dạ nổi điên thì sẽ hung hăng đánh hắn một trận. Nghĩ đến nếu để cho nắm đấm Lãnh Dạ đánh tới trên người mình sẽ đau như thế nào, Dawell cuối cùng vẫn là rất không có nghĩa khí quyết định làm bộ không nhìn thấy. Quan trọng hơn là, hắn biết rõ Hoàng Hậu cũng không phải dễ xơi như vậy, cho dù hiện tại cô bị thương cũng vậy. Hoa hồng cho dù bị cắt xuống, nó vẫn mang theo gai, Hoàng Hậu không thể nghi ngờ chính là đóa hoa hồng có gai, ai muốn hái cô người đó liền xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận