Nhân Gian Băng Khí

Chương 891. Cuộc chiến cuối cùng 3

Chương 891. Cuộc chiến cuối cùng 3
Chương 891: Cuộc chiến cuối cùng 3
Người dịch: PrimeK
Rừng rậm nguyên thủy không có ánh trăng chiếu, tựa như hố đen sâu thẳm, đen đến mức cho dù cố gắng mở to hai mắt cũng không thấy rõ cảnh vật xung quanh. Chỉ có một đám bóng cây mơ hồ, cành lá tươi tốt chập chờn run rẩy trong gió đêm, làm cho người ta sinh ra một loại áo giác là vật sống.
Trong rừng rậm đen kịt, bỗng dưng một bóng người đen kịt chạy nhanh qua, sau khi nổi lên một trận gió chỉ mang theo vài phiến lá rụng trên mặt đất. Khi lá rụng nhẹ nhàng rơi trở lại trên mặt đất, đạo nhân ảnh vừa mới chạy qua đã bị bóng tối nuốt chửng. Rất nhanh, lại là từng trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên, chỉ thấy một đội có gần 20 người đuổi sát tới, đi theo dấu vết người vừa mới chạy qua.
Chủ lực đội Ong Vàng toàn quân bị tiêu diệt, Hồng Bối biết. Tiểu đội Dạ U đã xong đời, hắn cũng đã biết. Nhưng dục vọng truy sát Thiên Táng, không dễ dàng buông tha mục tiêu của mình. Thà rằng chết trận oanh liệt, cũng không thể lâm trận bỏ chạy, thậm chí làm kẻ thất bại là không chiến mà tan vỡ, đây là ý nghĩ thâm căn cố đế của mỗi người trong Ma Quỷ. Sự trừng phạt của Ma Quỷ đối với kẻ thất bại là rất nghiêm trọng, rất nhiều người thà rằng tự sát cũng không muốn đối mặt với sự trừng phạt sống không bằng chết. Hồng Bối nếu như trước khi hoàn thành nhiệm vụ lần này đã rút về, vậy sẽ phải đối mặt với trừng phạt nghiêm khắc đến từ tổ chức. Cho nên mặc dù giờ phút này trong lòng hắn đã bắt đầu nảy sinh thoái ý, nhưng không thể không kiên trì tiếp tục đuổi theo, chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.
Lúc này cách thời điểm Hoàng Hậu cùng Tiểu đội Dạ U đấu kết thúc bốn, năm phút, Lãnh Dạ cùng 11 vẫn không thấy bóng dáng. Khí tức của Thiên Táng đã bắt đầu hỗn độn, tiếng hít thở cũng là càng ngày càng thô nặng, động tác hai chân giống như rót chì, ngay cả nhấc chân đơn giản như vậy cũng phải cố hết sức. Một người được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù mang vác đồ nặng chạy mấy cây số vẫn có thể mặt không đỏ không thở hổn hển đều không bị tiêu hao đến mức này, có thể tưởng tượng được trận truy đuổi này gian khổ cỡ nào. Mặc dù hiện tại rất mệt rất chật vật, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng sử dụng sức bú sữa ép buộc chính mình không thể dừng lại, bởi vì một khi dừng lại, sẽ đại biểu cho sinh mệnh kết thúc. Vì giảm bớt gánh nặng trên người, khẩu súng bắn tỉa svd đều đã bị hắn ném đi, cái gì yêu thương như mạng, cái gì súng còn người còn, những thứ này đều là chó má, một khẩu súng lại làm sao có thể cđánh đồng với mạng của mình? Đừng nói là súng, thậm chí là đạn dược trên người hắn cũng tất cả đều đã sớm ném sạch, giờ phút này bên người chỉ lưu lại một khẩu súng lục vẻn vẹn làm hộ thân.
Thiên Táng một đường chạy trốn rất vất vả, nhưng hắn không biết đám người đuổi theo phía sau còn vất vả hơn hắn. Song phương đều xuất thân từ chiến sĩ tinh nhuệ, thể lực không chênh lệch bao nhiêu, mà vì giảm bớt gánh nặng, đem vác đồ nặng trên người ném đi hết thảy, thế nhưng hắn có thể ném, đội người Hồng Bối kia một người cũng không thể ném, bởi vì những người này đều là quan hệ đến việc bọn họ tối nay có thể sống sót trở về hay không, ai sẽ nỡ đem vật bảo mệnh đều ném đi? Vạn nhất bị những người Thập Tự Hắc Ám còn lại chạy tới, vậy bọn họ sẽ là chỉ có thể nghển cổ chờ chết. Cho nên đội Ong Vàng chỉ còn lại 18 người này chỉ có thể khiêng súng ống cồng kềnh, mang theo đạn dược dày đặc nặng nề, lấy tốc độ không thua gì tốc độ chạy như điên ở phía sau, gian khổ thế nào có thể tưởng tượng được.
Có thể kiên trì đến bây giờ cũng là có nguyên nhân, hắn một đường này là chạy vòng quanh hình chữ "S", bỗng nhiên đi trái đi phải làm cho người ta không nắm bắt được quỹ tích một giây tiếp theo. Hơn nữa nơi này dày đặc cây cối yểm hộ, khiến những người Hồng Bối kia muốn bắn cũng khó trúng, bởi vì đạn bắn qua đa số sẽ bị những cây cối dày đặc kia ngăn cản. Hơn nữa đội của bọn họ ngoại trừ hắn ra những người còn lại đều không có đeo kính nhìn ban đêm, song phương cách mấy trăm mét sau, tầm nhìn kém, ở hoàn cảnh như vậy mù quáng nổ súng, ngoại trừ lãng phí đạn ra hiệu quả cũng không lớn. Bất quá cho dù không có hiệu quả gì, đội Ong Vàng vẫn làm không biết mệt thường thường bắn, cho dù bắn không tới người, hù dọa hắn cũng tốt. Huống chi chỉ cần đội Ong Vàng bên này nổ súng, Thiên Táng nhất định phải tránh đạn, nhiều lần cũng có thể mài mòn thể lực của hắn một chút. Đây là một cuộc thi sức chịu đựng, người có thể kiên trì đến cuối cùng mới có thể là người thắng.
Lúc này đột nhiên cước bộ Thiên Táng lảo đảo một chút, ngã về phía trước vài bước. Như vậy dừng lại một chút, nhất thời khí tức tự loạn chỉ cảm thấy ngực tắc hốt hoảng, ngay cả hô hấp đều biến rất khó khăn. Quay đầu lại nhìn bóng người mơ hồ kia, dùng sức từ trong miệng nặn ra một tia nước bọt, cuống quít nuốt vào như hạn hán gặp mưa. Nước bọt lướt qua thực quản nuốt vào trong bụng, nhưng không thể giảm bớt cảm giác nóng rát trong cổ họng. Sau khi dùng sức hít vào một hơi, con mẹ nó tiếp tục kéo bước chân nặng nề chạy về phía trước, nhưng tốc độ so với trước cũng đã chậm hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận