Nhân Gian Băng Khí

Chương 912. Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 5

Chương 912. Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 5
Chương 912: Viên đạn băng mang đến khủng hoảng 5
Người dịch: PrimeK
Ngày thứ hai sau khi chiến đấu kết thúc, sắc trời vừa tờ mờ sáng, chùa cổ ngàn năm tại Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn của Long quốc.
Ngôi chùa cổ ngàn năm vẫn trang nghiêm huy hoàng, nhưng đã sớm không còn cường thịnh như năm đó. Nhớ lại đã từng, hai tín đồ Thiếu Lâm Nam Bắc hương khói đâu chỉ ngàn vạn. Nhưng từ khi trải qua bốn năm Thiên Hữu Đại Đường, năm Cảnh Viêm Nam Tống và năm Thanh triều hỏa thiêu Thiếu Lâm, Nam Thiếu Lâm Phúc Kiến sau khi trải qua ba triều đại bị hủy rồi lại hưng, lại vào năm Dân Quốc thứ 17, bị thủ hạ của quân phiệt Phùng Ngọc Tường là Thạch Hữu đốt sạch. Từ đó, Nam Thiếu Lâm rốt cục ở trong liệt hỏa hừng hực thiêu hết, rốt cuộc không cách nào khôi phục lại. Mà vô số võ thuật cổ và võ thuật ẩn giấu trong chùa cũng đều từ đó thất truyền, khiến người ta thương tiếc vạn phần. Chỉ để lại một tòa Bắc Thiếu Lâm, hiện giờ độc thủ Tung Sơn không còn thịnh như năm đó.
Thời gian thấm thoát, năm tháng trôi qua, Tung Sơn Thiếu Lâm hôm nay cũng dần dần thay đổi hương vị. Nơi đây không còn là ngôi chùa cổ trang nghiêm nữa, mà đã trở thành thánh địa du lịch và tụ tập của những người bán hàng rong. Vừa sáng sớm đã có vô số người bán hàng rong tụ tập ở đây lớn tiếng thét to, cùng phía sau từng dãy cổ tháp lộ ra hơi thở tang thương hình thành đối lập rõ ràng. Mà tới đây cũng không còn là tín đồ thành kính, càng nhiều chỉ là du khách ôm tâm tính cưỡi ngựa xem hoa du ngoạn.
Một bảng hiệu "Nữ khách dừng bước" cũng là đã sớm mất đi tác dụng của nó, dưới sự dụ dỗ của tiền tài, đừng nói là nữ khách, coi như là người không phải nam cũng không phải nữ đều có thể tùy ý tiến vào tham quan du ngoạn. Bầu không khí trang nghiêm túc kia đã sớm mai một trong lịch sử, các tăng chúng mỗi ngày tập võ cũng đều trở thành tiết mục thưởng thức, đã sớm mất đi ý nghĩa tập luyện. Làm người ta không thể không cảm khái, hóa ra ma lực của tiền tài lại lớn như thế, ngay cả người xuất gia tứ đại giai không cũng chịu không nổi hấp dẫn của tiền tài, từ siêu phàm thoát tục cao cao tại thượng rơi vào trong thế tục vạn trượng hồng trần.
Một niệm thiên đường, một niệm địa ngục, thử hỏi những người xuất gia đã cạo đi ba ngàn tâm phiền ti này, có thật là linh đài thanh tịnh hay không?
Trên thềm đá Thiếu Lâm Cổ Đạo, Thiên Hành nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không biết là vì cổ tháp ngàn năm xuống dốc mà đau lòng, hay là vì hiện giờ tăng không phải tăng, khách không phải khách mà thương tiếc. Thiên Hành không hiểu Phật đạo, lý giải đối với Phật pháp cũng chỉ dừng lại ở vài đoạn ý tứ mặt chữ tối nghĩa. Nhưng nhìn từng dãy chùa cổ trang nghiêm phía trước, lại quay đầu nhìn người bán hàng rong phía sau thét to khắp nơi, mới phát hiện hóa ra tứ đại giai không cùng vạn trượng hồng trần cũng chỉ cách một đường, người xuất gia làm sao bảo trì một chút thanh tịnh trong lòng?
Lắc đầu, đem phần cảm khái này thu vào trong lòng, Thiên Hành tiếp tục bước lên.
Đi tới trước cổng Thiếu Lâm, chỉ có một tiểu sa đứng ở chỗ này. Tiểu hòa thượng này chỉ có bộ dáng 13, 14 tuổi, đỉnh đầu trụi lủi có mấy vết sẹo, hai chưởng hợp lại trước ngực, hai mắt khép lại, miệng khẽ động tựa hồ đang mặc niệm đoạn tình dục nào đó. Người lui tới bên cạnh hắn đều coi như không thấy, bất quá bởi vì bộ dáng hắn đáng yêu, có mấy du khách vội vàng muốn chụp ảnh lưu niệm với hắn, tiểu hòa thượng cũng giống như một pho tượng gỗ tùy ý loay hoay.
Khi Thiên Hành đến gần, tiểu hòa thượng phảng phất có cảm ứng hơi hơi mở mắt nhìn hắn một cái. Thiên Hành phát hiện ánh mắt tiểu hòa thượng trong suốt sáng ngời không có tạp chất, không khỏi tán thưởng một tiếng dưới đáy lòng, hóa ra Thiếu Lâm cũng không phải là xuống dốc như nhau. Mà tiểu hòa thượng khi nhìn thấy Thiên Hành, ánh mắt cũng sáng lên, Hướng Thiên Hành khẽ gật đầu tỏ lễ, sau đó một câu cũng không nói liền xoay người đi, vòng quanh tường vây ngoài viện tiếp tục mặc niệm bước đi. Thiên Hành xoay sở một chút, liền không do dự đuổi theo phía sau.
Một tiểu hòa thượng hai tay hợp chữ thập, hai mắt khép hờ, cúi đầu đi phía trước. Một người đàn ông tuổi chừng 50, khí chất đều là phi phàm thì hai tay chắp ở phía sau, giống như là đang tùy ý du ngoạn phong cảnh xung quanh đi theo phía sau. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, phảng phất rất ăn ý một người dẫn đường một người đi theo. Dọc theo đường đi không có ai đến quấy rầy, trong tai xa xa nghe được tiếng tụng của các tăng chúng buổi sáng.
Rời xa tiếng la hét của người bán hàng rong, tiếng ồn ào náo động của du khách, còn lại chỉ có tiếng trống chiều chuông sớm, nghe bên cạnh mơ hồ nghe được từng đợt tiếng niệm kinh buổi sáng, nhất thời khiến thể xác và tinh thần người ta cảm thấy vô cùng bình tĩnh, tường hòa. Đây mới thật sự là Thiếu Lâm, thánh địa rời xa phân tranh thế tục.
Không biết đi bao lâu, tiểu hòa thượng mang theo Thiên Hành đi tới trước một cánh cửa nhỏ, đây là một cánh cửa gỗ có chút niên đại, sơn đỏ phía trên đã sớm tróc ra, hai cái vòng đồng trên cửa cũng không biết bị bao nhiêu người nắm qua, mặt ngoài đã biến thành màu đen, chỉ có chỗ thường xuyên va chạm còn có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút chất đồng.
Tiểu hòa thượng cầm lấy một cái vòng đồng nhẹ nhàng đụng vào cửa gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề. Hắn chỉ đụng ba cái liền buông tay ra, một lần nữa hai chưởng hợp thành chữ thập cúi đầu không biết lại đang niệm tụng gì đó
Rất nhanh, cánh cửa gỗ này "Két" một tiếng bị người từ bên trong mở ra. Lúc này trên mặt Thiên Hành lại lộ ra một tia kinh ngạc, hắn lại không nghe thấy âm thanh có người tới mở cửa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận