Nhân Gian Băng Khí

Chương 924. Trở về 2

Chương 924. Trở về 2
Chương 924: Trở về 2
Người dịch: PrimeK
Ngay từ đầu, có cái đuôi vứt không xong như vậy vẫn đi theo phía sau khiến 11 rất không quen, dọc theo đường đi hắn có rất nhiều lần động đến sát cơ Lâm Tiêu, nhưng mỗi lần hắn chỉ cần vừa có loại ý niệm này xuất hiện, Lâm Tiêu luôn có thể tiên tri tiên giác sớm biến mất, thẳng đến sau vài ngày gió êm sóng lặng, hắn lại sẽ không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra, sau đó tiếp tục mặt dày mày dạn đi theo.
Đối với việc này 11 cũng bó tay, gặp phải một người đánh không lại như vậy, muốn vứt đi cũng không xong cũng làm hắn rất đau đầu. May mắn Lâm Tiêu chỉ đi theo hắn, nhưng không ngăn cản hành vi của hắn. Hắn chỉ biết ở một bên lẳng lặng nhìn, có lúc trong ánh mắt giữ kín như bưng kia còn có thể lơ đãng phun ra một tia thần sắc hồi ức mang theo thương cảm. Lâu dần, 11 cũng dần dần quen có cái đuôi như vậy đi theo, dù sao với bản lĩnh thần bí khó lường của Lâm Tiêu cũng không thể nói là gánh nặng, nhiều khi hắn tựa như không khí, rõ ràng đứng ở nơi đó lại phảng phất nơi đó cũng không có, ngay cả 11 thỉnh thoảng cũng sẽ xem nhẹ sự tồn tại của người này. Chỉ cần Lâm Tiêu không bại lộ thân phận của 11, 11 cũng lười so đo với hắn nhiều như vậy, tùy ý hắn cứ như vậy treo ở phía sau, mà đi làm chuyện.
Trong hai tháng này, đa số Lâm Tiêu đều quanh quẩn ở gần 11, thỉnh thoảng sẽ mất tích một chút, nhưng rất nhanh lại đột nhiên xuất hiện. Đối với 11 mà nói, Lâm Tiêu người này từ đầu đến chân đều là bí ẩn khó có thể giải đáp. Mà Lâm Tiêu cũng không nhúng tay vào chuyện của 11, sẽ không ngăn cản hắn, lại càng không ra tay giúp hắn, cho dù 11 giây sau có thể phải chết, hắn cũng chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn. Phảng phất người này chính là một đoàn u linh hư vô nhìn không thấy, thời khắc du đãng ở bên cạnh 11, có thể làm chỉ là lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Có lẽ tựa như Lâm Tiêu đã nói, hắn chỉ là một người đứng xem, sẽ không nhúng tay vào bất kỳ cuộc đấu tranh nào trên thế gian, ngươi sống hay chết cũng được, hắn chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt yên lặng nhìn.
Hai người làm bạn trên đoạn đường này cũng dần dần hình thành một loại ăn ý, 11 chậm rãi thói quen cũng ngầm đồng ý sự tồn tại của Lâm Tiêu, mà Lâm Tiêu...... thì tiếp tục làm không khí không tồn tại của hắn. Giữa hai người rất ít khi có trao đổi, phần lớn thời gian vẫn là ánh mắt không tiếng động tiếp xúc. Bất quá mỗi một lần ánh mắt tiếp xúc, bọn họ đều phảng phất từ trong mắt đối phương đọc được một ít.
Hai người này liền hình thành một loại quan hệ quái dị, như đá ngầm không rời nhau nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như là người qua đường xa lạ nhất.
Nhìn thấy 11 đi ra, Lâm Tiêu ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó đặt hai thứ trong tay lên bàn trà. Hai thứ kia chính là vũ khí tùy thân của 11, Thiên Trảm và Trảm Nguyệt.
Đây là chỗ tốt duy nhất Lâm Tiêu mang đến cho hắn từ khi treo ở phía sau số 11 tới nay, chính là giúp hắn tàng trữ binh khí. Cũng không biết sao Lâm Tiêu làm được, bất cứ thứ gì giấu trên người hắn, lúc qua cửa an ninh khẳng định không tra ra. Cho dù nhân viên an ninh sờ soạng toàn thân hắn, cũng không tìm ra bất cứ thứ gì. Từ sau một lần ngoài ý muốn Lâm Tiêu có loại bản lĩnh này, 11 liền trực tiếp đem hắn trở thành người vận chuyển của mình, phàm là vật phẩm nguy hiểm không cho phép mang theo trên máy bay tất cả đều dùng sức nhét vào trên người Lâm Tiêu.
Mà Lâm Tiêu tuy rằng chuyện khác cũng không ra tay giúp hắn, duy chỉ có loại chuyện này sẽ không cự tuyệt. Từ đó 11 cuối cùng cũng có thể nghênh ngang ngồi máy bay qua lại giữa các nước, mà không cần lén lút nhập cảnh trái phép nữa.
11 từ trong túi hành lý lấy ra một bộ quần áo để mặc, kiểu dáng quần áo đều thiên về kiểu người già, không có biện pháp, ai bảo hắn hiện tại sắm vai một lão già chứ. Sau đó mới đi rút ra hai thanh chủy thủ kiểm tra một lần, lại đặt lên người. Cuối cùng nhàn nhạt hỏi một câu “súng đâu?”
Lâm Tiêu giơ tay lên người cầm súng cùng với mấy viên đạn băng đưa tới. 11 đưa tay nhận lấy, liền ngồi xuống giường bắt đầu khoanh chân đả tọa, trực tiếp không nhìn sự tồn tại của Lâm Tiêu.
Dọc theo con đường này, súng ống đạn dược của hắn đã sớm hao hết, đến cuối cùng đều là trực tiếp cướp súng của người khác. Dù sao những người đuổi giết hắn, bất kể là quân chính phủ hay lính đánh thuê hoặc sát thủ đều có súng ống đạn dược, hắn cũng không cần lo lắng vấn đề thiếu đạn dược. Cuối cùng khi xuất phát từ Philippin đến Tiểu Trùng Quốc, 11 trực tiếp ném hết súng ống đạn dược cướp được, chỉ để lại Thiên Trảm, Trảm Nguyệt cùng với một khẩu súng lục phòng thân tất cả đều giấu ở trên người Lâm Tiêu. Có một kho vũ khí di động hình người mà kiểm tra an ninh cũng không tra ra được, để không cũng uổng phí.
Lâm Tiêu một mực yên lặng ngồi ở trên sô pha nhìn 11, hai người trong phòng tựa như hóa thành hai pho tượng gỗ, thẳng từ hừng đông ngồi đến trời tối đều cuối cùng không nhúc nhích.
Cho đến khi màn đêm dần dần buông xuống, 11 cuối cùng cũng mở mắt.
Lâm Tiêu vẫn ngồi ở sô pha chờ hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi hắn muốn bắt đầu rồi sao?
11 liếc hắn một cái, chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào lẳng lặng nằm ba viên viên đạn băng trong suốt. Hắn lạnh lùng nói ba người cuối cùng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận