Nhân Gian Băng Khí

Chương 959. Nguyệt Nhi mang thai 6

Chương 959. Nguyệt Nhi mang thai 6
Chương 959: Nguyệt Nhi mang thai 6
Người dịch: PrimeK
Tục ngữ nói người đàn ông không xấu người con gái không yêu, Băng sát thủ hôm nay bị gọi đùa là đệ nhất xấu từ xưa đến nay, Âu Dương Ninh tự nhiên đối với hắn cũng chính là đệ nhất si mê hắn từ xưa đến nay. Mặc kệ ngoại giới truyền như thế nào, Băng sát thủ ở trong lòng cô chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa, không người có thể thay thế. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới có một ngày anh hùng lại có thể có liên quan đến cô. Tên đầu gỗ lắc mình biến thành Băng sát thủ? Âu Dương Ninh ngơ ngác đứng ở nơi đó một bộ mất hồn mất vía, cho dù như thế nào cũng không thể tin tưởng sự thật này, quá buồn cười.
“Mấy người đã sớm biết, có phải hay không? "Dương Lâm rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch vô lực, run rẩy môi run rẩy hỏi. Ánh mắt phức tạp đảo qua trên mặt chồng, con trai cùng Nguyệt Nhi, nhìn ba người đều cúi đầu trầm mặc không nói, nhất thời một cỗ bi thương từ trong lòng. Chuyện lớn như vậy, cả nhà thế mà chỉ có bà không hay biết gì, Dương Lâm không khỏi mặt lộ vẻ cười thảm, hai hốc mắt nước mắt rơi như mưa. Lắc lư thân thể, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lui về phía sau nửa bước thiếu chút nữa té ngã.
“Mẹ” Âu Dương Ninh giật mình, nhanh tay giữ chặt bà mới không bị ngã ra phía sau. Vội vàng đỡ bà ngồi xuống sô pha, Dương Lâm ngồi yên một lát, đột nhiên hai tay che mặt, thất thanh khóc rống lên. Âu Dương Ninh nhìn thấy trong lòng có tiếng khóc bi thương, cũng cùng rơi lệ.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn môi, chảy nước mắt nhỏ giọng nói: "Mẹ, không cần phải thế đâu......
Dương Lâm nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của cô, đỏ mắt chảy nước mắt nói: "Con lập tức đi phá thai cho mẹ!’
Âu Dương Nguyệt Nhi bảo vệ bụng lui về phía sau một bước, nước mắt như hoa lê, liều mạng lắc đầu đau khổ cầu khẩn nói: "Mẹ, mẹ đừng ép con. đứa trẻ vô tội..."
Dương Lâm tức giận cả người run rẩy, thiếu chút nữa một hơi không tiếp được, không đợi thuận khí, run rẩy chỉ vào Nguyệt Nhi, vẻ mặt bi phẫn nói: "Chẳng lẽ con không biết ba đứa nhỏ là ai sao?
Nguyệt Nhi chảy nước mắt bất bình nói: "Anh ấy chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, anh ấy chỉ là đang tự bảo vệ mình, là những người đó muốn tổn thương anh ấy.
Dương Lâm lớn tiếng kêu lên: "Ta chỉ biết là hắn hiện tại kẻ thù khắp nơi,... các con sẽ không có kết quả tốt!"
Mẹ, sao mẹ có thể không nói lý như vậy.
"Mày mày....." Dương Lâm bị con gái tức giận đến run rẩy cả người nói không ra lời, ngươi nửa ngày cũng không thể tiếp lời.
Âu Dương Bác nhìn không nổi, lúc này mới chen miệng quát ngừng: "Hai người bớt một hai câu đi." Dừng một chút, lại quay đầu nhìn Nguyệt Nhi, cau mày nói: "Nguyệt Nhi, mẹ con nói cũng chính là điều ta lo lắng. Vốn hắn ở nước ngoài gây ra chuyện còn chưa tính, ta tự tin chỉ cần sau này hắn an phận thủ thân không lộ diện nữa, ta vẫn có thể bảo vệ được hắn. Nhưng mà......
Âu Dương Bác thở dài: "Tình huống bây giờ đã khác, hiện tại không chỉ ở nước ngoài, ngay cả trong nước cũng đang bắt hắn. Nguyệt Nhi..."
Âu Dương Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt nói: "Con mặc kệ anh ấy đã làm cái gì, cũng không quan tâm anh ấy có bao nhiêu kẻ thù, con chỉ biết anh ấy là cha của con con. Cha..."
Dương Lâm nhịn không được chỉ vào mũi mắng: "Con sao có thể ngoan cố như vậy? Nó rốt cuộc cho con ăn bùa mê thuốc lú gì? Có thể khiến con khăng khăng một mực như vậy? A? Con vì hắn, ngay cả cha mẹ anh chị em của mình cũng không cần, có phải không?!
Nguyệt Nhi khóc rống lên: "Mẹ, mẹ đừng ép con nữa”.
Dương Lâm càng khóc không ra tiếng mán: "Tao khổ sở nuôi mày lớn, yêu chiều không dám đánh mắng, hiện tại mày có lông có cánh rồi, không nghe lời có phải hay không? Mày muốn mẹ mày chết phải không?"
Âu Dương Ninh một câu cũng không dám chen vào, nhưng khóc không còn ra hình người.
“Đủ rồi! "Âu Dương Bác đột nhiên vỗ mạnh một cái lên bàn trà, làm ấm trà, ly nước trên bàn đều run rẩy. Uy nghiêm tích lũy lâu nay của Âu Dương Bác, ngay cả người nhà cũng không dám khiêu khích, nhìn ông ta dưới cơn thịnh nộ, từng người nhất thời câm như hến.
Ánh mắt có thể khiến người ta sợ hãi của Âu Dương Bác đảo qua trên mặt mỗi người trong nhà, cuối cùng dừng lại trên mặt Nguyệt Nhi, trầm thấp hỏi: "Nguyệt Nhi, con trước tiên nói cho ta biết, con có dự định cho tương lai hay không?
Thở dài, Âu Dương Bác lại thấm thía nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã là người lớn, phải hiểu được vì tương lai mà tính toán. Cha cũng không muốn ép con, nhưng là tựa như con nói, đứa nhỏ này cũng là cháu trai cháu gái của ta, ta có thể nhẫn tâm khiến nó cả đời liền không có bố, hoặc là theo các ngươi cùng nhau liều mạng chịu khổ vất vả sao?"
Nguyệt Nhi cắn môi khóc nói: "Cha, những gì cha nói con đều biết, nhưng con thật sự không làm được... Nó là con của con, con không nỡ... Con không muốn tổn thương nó... Cha..."
“Ai! "Âu Dương Bác nhắm mắt lại, khóe mắt cũng có chút ướt át. Ba người phụ nữ cái gì cũng tốt, nhưng tính tình rất giống ông ta, bướng bỉnh quật cường giống nhau, giống nhau chỉ cần nhận thức chuẩn sẽ khó kéo đầu lại. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, bất kể là vì tốt cho Nguyệt Nhi, hay là vì tốt cho đứa trẻ trong bụng cô, tiểu sinh mệnh này quả thật không thể lưu. Mặc dù làm ra lựa chọn như vậy, bản thân Âu Dương Bác cũng rất khó xử rất không tình nguyện, dù sao đó cũng là cháu trai của ông ta, tiểu sinh mệnh của Âu Dương gia bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận