Nhân Gian Băng Khí

Chương 963. EmMuốn Kết Hôn

Chương 963. EmMuốn Kết Hôn
Chương 963: EmMuốn Kết Hôn
Người dịch: PrimeK
“Cái gì? "Giọng chị Xuyên đột nhiên đề cao vô số decibel, thốt ra kêu to.
Liền ngay cả tài xế ngồi ở phía trước lái xe cùng vệ sỹ ngồi ở ghế lái phụ cũng là rõ ràng ngẩn ra, lập tức hai người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Chị Xuyên rất nhanh liền lấy lại tinh thần, giữ chặt cánh tay Nguyệt Nhi, mặt mang lo lắng vạn phần thần sắc, nhanh chóng nói: "Em có biết hay không ngươi đang nói cái gì?”
Chị Xuyên. "Nguyệt Nhi sâu kín thở dài, mặt cười khổ nói:"Chị cũng biết, em kéo không nổi nữa.
Nhưng mà......
Nguyệt Nhi lắc đầu nói: "Ngày hôm qua ba mẹ em liền buộc em lựa chọn, bọn họ bắt em không thể tiếp nhận, như vậy..." Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, khẽ cắn môi, mặt lộ ra vài phần vẻ thê mỹ. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh, bất tri bất giác, hai hàng lệ nóng lặng lẽ chảy ra từ phía sau kính râm.
Ta cho rằng thở ra một hơi, có thể hóa thành mây trời nắng, không nghĩ tới lại ở khóe mắt ngưng kết thành giọt mưa. Trong mùa đông giá rét này, tình yêu giống như một loại xa xỉ phẩm, làm cho người yêu nhau hạnh phúc hơn, làm cho người lạc lối không nhịn nổi.
11 ở đâu Nguyệt Nhi rất nhớ anh.
Trong xe xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, chị Xuyên biết phía sau Nguyệt Nhi không nói ra là muốn nói cái gì, chỉ là ngại trong xe còn có hai vệ sỹ ở đây, mới không thể nói ra miệng.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ chảy nước mắt của Nguyệt Nhi, ngay cả Xuyên cũng không đành lòng. Thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ba mẹ em, đồng ý chưa?
Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
Chị Xuyên sắc mặt khẽ biến, vừa định khuyên bảo, Nguyệt Nhi đã tiếp tục nói: "Chị Xuyên, em nghĩ ngươi giúp em đem chuyện ta muốn kết hôn ra ngoài.
Chị Xuyên sắc mặt thay đổi, cười khổ nói: " em đây là muốn bức vua thoái vị a?
Dừng một chút, cô bỗng nhiên vỗ vỗ ghế lái phía trước, nói: "Dừng xe”.
Đoàn xe lập tức dừng lại ở ven đường, hai gã vệ sỹ trong chiếc xe này đều bị chị Xuyên đuổi xuống xe, mà chính chị ấy thì ngồi vào vị trí lái, đoàn xe mới lại khởi động. Bất quá Nguyệt Nhi ngồi chiếc xe xếp hàng đầu này, hiện tại biến thành đi ở chính giữa.
Trong xe thiếu đi hai đôi lỗ tai, Chị Xuyên nói chuyện tự nhiên cũng liền buông ra, một bên lái xe một bên hỏi: " em có phải hay không muốn đem gạo nấu thành cơm, đợi đến gạo đã thành cơm, đem sự tình truyền ra sau, trong nhà em cho dù lại phản đối cũng vô dụng?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu không nói, trên thực tế cô đúng là nghĩ như vậy. Tựa như trước kia khi đăng ký đoàn văn nghệ và bước vào giới giải trí, trong nhà phản đối có mạnh hơn nữa cũng vô dụng, chỉ cần cô nhận thức chuẩn một chuyện, ai cũng không khuyên được. Dứt khoát liền đem sự tình chứng thực, đợi đến gạo đã thành cơm, ai cũng không thể vãn hồi. Mà lần này Nguyệt Nhi cũng nghĩ như thế, cho dù không được người trong nhà chúc phúc, cô cũng phải kết hôn, bởi vì đứa nhỏ này là cốt nhục của cô và 11, là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, cô không thể bỏ được.
Chị Xuyên nhìn cô qua kính chiếu hậu, tận tình khuyên nhủ: "Nguyệt Nhi, có biết con làm như vậy quá trẻ con không? Kết hôn là chuyện cả đời của, không thể giận dỗi. Con gái chúng ta chỉ cần đi sai một bước, đời này sẽ không quay đầu lại được.
“em biết. "Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn môi, bộ dáng khiến người ta thương tiếc, nhẹ nhàng co rúm mũi nói:" Nhưng em không có lựa chọn. Nếu không sớm quyết định, em sợ......
Lắc đầu thật mạnh, Nguyệt Nhi lã chã rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Em thật sợ em sẽ không giữ được đứa bé này. Chị Xuyên, em sắp bị ép điên rồi, chị coi như từ bi, giúp em đi.
Từ kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt Nguyệt Nhi lệ rơi như hoa lê, trong mắt Chị Xuyên cũng hiện lên một tia thương tiếc. Thở dài, ôn nhu hỏi: "Cha đứa nhỏ đâu? Hắn cũng đồng ý không?
Âu Dương Nguyệt Nhi lộ ra một tia chua xót cùng bất đắc dĩ, cô ngay cả 11 hiện tại ở nơi nào cũng không biết, làm sao có thể được hắn đồng ý. Nhưng cho dù 11 không ở đây, cho dù chỉ là lễ đường hôn nhân của một mình cô, Nguyệt Nhi cũng đã hạ quyết tâm muốn kết hôn. Có lẽ không được người nhà chúc phúc, có lẽ ngay cả chồng cũng không ở bên cạnh, có lẽ toàn bộ hôn lễ từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình cô nâng bụng yên lặng chống đỡ đến khi kết thúc, sau đó tự mình nói với mình một câu "Tân hôn vui vẻ", thế nhưng bất kể kết quả như thế nào, cô cũng không oán không hối. Bởi vì cô là Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Nguyệt Nhi đối với tình cảm trung trinh chấp nhất, yêu người đàn ông kia, cho dù đã sớm biết không có kết quả, cô vẫn là nghĩa vô phản cố yêu tiếp.
Cho dù cả đời này sẽ vết thương chồng chất, cho dù cả đời này sẽ trải qua vô cùng gian khổ, nhưng cô cũng sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay. Đường, là chính mình chọn, mặc kệ tương lai là đúng hay sai, cô đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
Tất cả chuyện này, chỉ vì cô yêu người đàn ông kia. Một người đàn ông không nên yêu, rồi lại hãm sâu vào tình yêu không oán không hối hận.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Nguyệt Nhi, chị Xuyên liền biết mình rốt cuộc không khuyên được chị ấy nữa. Trầm mặc hồi lâu sau, mới vẫn không cam lòng nói: "Nếu như em kết hôn, vậy sự nghiệp của em..."
“Em nghĩ kỹ rồi. "Nguyệt Nhi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói:"Em dự định sau khi kết hôn sẽ rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, về sau an tâm giúp chồng dạy con, không đặt chân vào cái vòng luẩn quẩn này nữa. "Sau khi nói xong, cô lại đầy cõi lòng áy náy bổ sung một câu:" Xin lỗi, Chị Xuyên.
Cơ mặt chị Xuyên nhẹ nhàng run rẩy một chút, cuối cùng lòng đầy chuyện hóa thành một tiếng thở dài sâu kín, hỏi: "Vậy em định khi nào thì kết hôn?"
Trong tuần này đi.
Chị Xuyên hoảng sợ, cả kinh kêu lên: "Nhanh như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận