Nhân Gian Băng Khí

Chương 966. Đâm nhói tim 2

Chương 966. Đâm nhói tim 2
Chương 966: Đâm nhói tim 2
Người dịch: PrimeK
Hai người bên ngoài văn phòng không kiêng nể gì nói đùa, đùa giỡn thành, mà bên trong văn phòng lại là một loại không khí hoàn toàn khác.
Âu Dương Nguyệt Nhi tựa như một đứa trẻ làm sai, chột dạ mà lại bất an từng chút từng chút dời về phía 11 mà 11 cũng đã đứng lên, chính diện hướng về cô, không có thúc giục, cũng không có thần sắc không kiên nhẫn, hai con mắt giống như một đầm nước sâu không gợn sóng, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Rốt cục, Nguyệt Nhi từng chút từng chút chuyển đến trước mặt 11, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn hắn giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, khẩn trương lại bất an chờ người lớn răn dạy cùng quở trách
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng Nguyệt Nhi thỉnh thoảng nức nở truyền đến
Sau một lúc lâu, 11 mở miệng hỏi: "Chuyện em mang thai, là thật sao?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ run một cái, cúi đầu hai tay bất an xoắn ngón tay, khẩn trương gật đầu một cái
“Bỏ đi"11 bỗng nhiên lạnh lùng nói
Âu Dương Nguyệt Nhi chợt ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của 11 vừa rồi thật vất vả mới ngừng được nước mắt, trong nháy mắt này lại lần nữa như vỡ đê mãnh liệt chảy xuống.
Ánh mắt 11 rất lạnh, lạnh lùng nhìn cô, đau đớn thật sâu vào trái tim mềm mại của Nguyệt Nhi dùng sức cắn môi, cho đến khi môi dưới cắn trắng bệch như hàm răng, Nguyệt Nhi thống khổ nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt theo khuôn mặt hung hăng trượt xuống, cũng quật cường lắc đầu thật mạnh.
11 nhíu mày, mở miệng nói: "Nguyệt Nhi......
Âu Dương Nguyệt Nhi liều mạng lắc đầu, giống như muỗi bay lượn âm thanh vừa khóc vừa thì thào khóc lóc nói: "Em không muốn thương tổn nó... Đó là con của em.. Em không muốn..."
11 như trước ngữ khí lạnh lùng nói: "Đứa nhỏ này em không thể lưu lại, nó sẽ mang đến phiền phức cho em"
"Em không sợ" Âu Dương Nguyệt Nhi chảy nước mắt trong mắt mang theo một tia thần sắc bi thống, đỏ hai mắt nhìn 11, đau khổ cầu khẩn nói: "Nó cũng là con của anh, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn nó?"
11 hơi nhíu mày nói: "Chính bởi vì nó là hậu duệ của anh, cho nên càng không thể lưu."
Nguyệt Nhi lôi kéo ống tay áo của hắn, thất thanh khóc rống lên: "Anh sao có thể tàn nhẫn như vậy, đó là cốt nhục của anh, em liều mạng cũng muốn bảo vệ nó, vì sao?... vì sao?... vì sao?... vì sao anh ngay cả một đứa bé cũng không muốn nó sống?"
Nguyệt Nhi một bên khóc rống, một bên chậm rãi quỳ xuống một tay bảo vệ bụng, một tay níu lấy ngực giờ này khắc này, lòng của cô rất đau, đau đớn như bị xé rách tựa như trơ mắt nhìn người yêu sâu đậm nhất từng đao từng đao hướng ngực của cô xâu xé, là cào xé ruột gan, là đau đến không muốn sống.
Lâu nay, mặc kệ khó khăn cỡ nào, cô đều một mình kiên trì, nhưng một câu nói của 11 lại hoàn toàn đẩy cô vào địa ngục, vạn kiếp bất phục! Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, kiên trì và chờ đợi lâu nay là vì cái gì? Mặc dù đứa bé này xuất hiện là ngẫu nhiên, là trời xui đất khiến, nhưng khi cô biết mình mang thai cốt nhục của 11, cô đã cảm thấy tất cả nỗ lực và kiên trì đều đáng giá. Nhưng bây giờ, tất cả ảo tưởng này, đều bị 11 tự tay đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ, đều bị hắn chà đạp đến thương tích đầy mình.
Giờ khắc này, Nguyệt Nhi thật sự có cảm giác muốn chết.
11 Chậm rãi ngồi xổm xuống trước người cô, mang theo thần sắc ngưng trọng nhìn cô thật sâu, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như lưu lại đứa bé này, em sẽ chết."
------------
Âu Dương Nguyệt Nhi chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn 11, giống như muốn nhìn rõ mặt của hắn, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra lại làm mờ hai mắt, giống như là bao phủ một tầng sương mù mông lung, lau thế nào cũng không lau được
Chậm rãi lắc đầu, Nguyệt Nhi chảy nước mắt khóc thảm nói: "Nếu như không có nó, em không bằng chết..."
11 hông khỏi giật mình một chút, hắn không có nghĩ tới đứa nhỏ này đối với Nguyệt Nhi sẽ trọng yếu như vậy, trọng yếu trình độ thậm chí vượt qua mạng của cô vì cái gì? Không phải chỉ là một đứa bé sao?
11 không rõ, cũng không muốn hiểu, nhưng nhìn Nguyệt Nhi đau đến không muốn sống như thế, giống như dây cung mềm mại nhất ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, bị nhẹ nhàng đụng vào một cỗ cảm xúc khó tả, thoáng chốc xông lên đầu, nhưng rất nhanh đã bị hắn bình tĩnh ngăn chặn lại.
11 không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô khóc
Hồi lâu sau, tâm tình Âu Dương Nguyệt Nhi mới tựa hồ dần dần bình phục lại, lau nước mắt trên mặt làm sao cũng lau không hết, nhắm mắt lại không dám nhìn 11 một cái, nức nở nói: "Em có thể tự mình nuôi lớn đứa nhỏ, nếu như anh thật sự, em có thể không cho người khác biết cha nólà ai chỉ là... Chỉ là cầu anh đừng tổn thương con của em, để cho em sinh hạ nó đi... Em thật sự, không thể không có đứa nhỏ này."
"Tại sao?" 11 thản nhiên hỏi: "Tại sao nhất định phải sinh ra nó?"
Nguyệt Nhi lắc đầu khóc nói: "Em chỉ muốn... Em chỉ muốn có một đứa trẻ thuộc về chúng ta, em không quấn lấy ngươi... em đáp ứng anh, về sau trốn thật xa, không gặp lại anh, không làm phiền anh nữa... em chỉ là, muốn đứa trẻ này van xin anh, để cho van cầu lưu nó lại đi?... em nhất định không làm phiền anh nữa được không?
Yên lặng nhìn cô, thần sắc trong mắt cũng không còn lạnh như băng, càng mang theo một tia phức tạp khó hiểu nửa ngày sau, hắn chậm rãi mở miệng hỏi: " em thật sự không hối hận?"
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu thật mạnh
11 cau mày nói: "Anh sẽ chết, hơn nữa, có thể sẽ chết rất nhanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận