Nhân Gian Băng Khí

Chương 967. Em muốn sống

Chương 967. Em muốn sống
Chương 967: Em muốn sống
Người dịch: PrimeK
Âu Dương Nguyệt Nhi không biết là bởi vì khóc run rẩy, hay là bị những lời này hù dọa, thân thể chợt run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt vẫn lưu lại thần sắc bi thống nhìn hắn nửa ngày sau, cô mới ngậm nước mắt, vẻ mặt đau khổ nói: " em không sợ cho dù là một mình, em cũng sẽ nuôi lớn nó."
Nước mắt người đẹp, ai không thương? Nhất là nước mắt thương tâm của Âu Dương Nguyệt Nhi, là vũ khí mà bất cứ người đàn ông nào trên đời này cũng không thể ngăn cản.
Chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta kết hôn đi"
Âu Dương Nguyệt Nhi giật mình, tiếp theo che chặt miệng, thân thể không ngừng run rẩy nước mắt, giống như mưa to lũ quét mãnh liệt cuồn cuộn cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt dường như có kinh hỉ, cũng có vẻ khó tin, tựa như cho rằng mình còn đang nằm mơ, không hề có cảm giác chân thật.
Là Âu Dương Lâm nói" 11 nhíu mày, tựa hồ rất không quen cảnh tượng thân mật như vậy, thản nhiên nói: "Anh đêm qua cùng hắn lén nói chuyện điện thoại"
Nói đến cuộc điện thoại này, 11 đến bây giờ còn có chút khó có thể tin được, cái đầu gỗ của Âu Dương Lâm kia thế mà thông suốt, lại cũng chơi dương mưu? Vốn chủ ý 11 tìm hắn là muốn hỏi thăm một chút tình huống của Nguyệt Nhi, thuận tiện xem có thể sắp xếp cho bọn họ bí mật gặp mặt một lần hay không. Nhưng Âu Dương Lâm vừa biết là điện thoại của 11, lập tức không chút do dự đem chuyện kết hôn nói ra. Khi 11 nghe được chủ ý muốn Nguyệt Nhi bí mật kết hôn, cảm giác đầu tiên chính là kinh ngạc trước ấn tượng Âu Dương Lâm luôn luôn tùy tiện phóng khoáng không kiềm chế được, thật sự rất khó tưởng tượng loại người này lại có thể nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy.
Đúng vậy, ý tưởng tồi tệ, ít nhất đối với 11 xem ra là một ý tưởng tồi tệ, nhưng tồi tệ cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể không dây dưa dài dòng, khoái đao trảm loạn ma, hơn nữa chỉ cần thân phận cha đứa nhỏ không lộ ra ánh sáng, Âu Dương Nguyệt Nhi có Âu Dương Bác chăm sóc, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là ý tưởng này, thật sự là Âu Dương Lâm tự mình nghĩ ra sao?
Câu hỏi này 11 không hỏi, mặc kệ ai nghĩ đều tốt, kỳ thật trong lòng hắn vẫn không muốn kết hôn? Hắn chưa từng nghĩ tới hậu duệ? Hắn càng là nghĩ cũng không dám nghĩ chính mình cũng sắp mất mạng, ai còn lo lắng cái gì hậu đại hay không? Hơn nữa ở 11 nghĩ, nếu như lưu lại đứa nhỏ này, một khi thân phận của hắn lộ ra ánh sáng, sẽ mang đến tai nạn cực lớn cho con của Nguyệt Nhi, chỉ riêng thân phận này cũng đủ để cho tất cả cừu địch của hắn người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy tới tìm Nguyệt Nhi phiền toái, nếu như là như vậy, vậy trước đây hắn đã làm nhiều như vậy, trả giá hy sinh lớn như vậy, lại là vì cái gì?
Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Nhi khóc thương tâm muốn chết như thế, 11 do dự, đây là lần đầu tiên trong đời hắn do dự, hắn phảng phất hiểu được một ít chuyện, lại phảng phất cái gì cũng không hiểu được đứa bé đối với hắn mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, hắn cũng không thèm để ý nhưng đối với Nguyệt Nhi mà nói, lại quan trọng hơn mạng của cô, bởi vì đứa bé này là ràng buộc duy nhất giữa cô và 11, là cốt nhục Nguyệt Nhi khi biết mình và 11 không có kết quả, nhưng cô vẫn quật cường muốn có một đứa bé, có lẽ đối với cô mà nói, đứa bé này chính là tình cảm kéo dài giữa cô và 11.
Nguyệt Nhi cho tới bây giờ chưa từng hy vọng xa vời có thể cùng 11 đi vào lễ đường kết hôn, tâm nguyện duy nhất của cô chính là có thể nuôi dưỡng đứa bé này thành người cho nên, khi đột nhiên nghe được 11 chính miệng nói ra năm chữ "Chúng ta kết hôn đi", cô lại sợ ngây người.
Hy vọng xa vời, trong lúc bất chợt biến thành hiện thực, chỉ sợ bất kể ai cũng sinh ra cái gì biểu hiện cũng không gì hơn cái này, thậm chí là sinh ra ảo giác không chân thật
Âu Dương Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn 11, hai mắt bị nước mắt làm mờ mịt nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ lắm một lúc lâu sau, cô mới gắt gao ôm lấy hai vai của mình, bỗng nhiên thất thanh khóc rống lên.
11 Đã Cầu Hôn Cô Tuy rằng không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, cũng không có tiếng vỗ tay cùng chúc phúc, càng thêm không dính dáng gì đến từ lãng mạn này, nhưng trong nháy mắt này, Nguyệt Nhi phảng phất bị hạnh phúc thật lớn vây quanh, duy nhất có thể làm chính là khóc cho tất cả ủy khuất cùng với nước mắt hạnh phúc không dễ có được này, cùng nhau hung hăng phát tiết ra ngoài.
Nhiều năm cố chấp, nhiều năm chờ đợi, rốt cục có một ngày nở hoa kết quả, cho dù hoa này có thể nở rất ngắn ngủi, cho dù quả này tương lai sẽ rất khổ rất chát, nhưng ít nhất, cô rốt cục đợi được ngày này.
11 nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai nhưng mà, không biết vì cái gì, hắn thật sự rất khó cự tuyệt lời cầu xin của Nguyệt Nhi, nhất là khi nhìn đôi mắt tràn ngập đau thương tràn đầy tuyệt vọng của cô, ánh mắt làm cho người ta thương tiếc làm cho người ta đau lòng, hắn lại nhẫn tâm cự tuyệt đã không còn là 11 trước kia nữa, hắn biết rất rõ ràng mình đã thay đổi, tuy rằng đến bây giờ vẫn không biết thay đổi ở chỗ nào, phảng phất trong thân thể có thêm chút gì đó? Hay là thiếu cái gì đó? Càng không biết loại thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu thế nhưng không sao cả, thời gian của hắn cũng không nhiều, nếu như có thể trước thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hoàn thành tâm nguyện Nguyệt Nhi, có lẽ cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.
Chậm rãi mở ra hai tay, 11 ôm thân thể mềm mại của Nguyệt Nhi vào trong ngực đây là hắn lần đầu tiên, như thế chủ động tự nguyện ôm một người con gái
Bạn cần đăng nhập để bình luận