Nhân Gian Băng Khí

Chương 976. Chờ anh, cả đời 2

Chương 976. Chờ anh, cả đời 2
Chương 976: Chờ anh, cả đời 2
Người dịch: PrimeK
Bình thường Nguyệt Nhi làm cho người ta cảm giác cũng đã là rũ bỏ phàm trần, hiện giờ trải qua trang điểm ăn mặc cô lại càng là đại minh tinh, phần tuyệt sắc tư dung kia đủ để làm tất cả người đàn ông nổi điên phát cuồng. Một thân áo cưới trắng nõn như tuyết mặc ở trên người cô, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần làm cho người ta cảm thấy không quá chân thật. Trong cổ áo trắng như tuyết của cô không đeo bất kỳ trang sức nào, tuy rằng Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ cùng cô chọn trang sức, kết quả đều không để vào mắt. Bởi vì không có một món trang sức nào có thể xứng với khí chất xuất trần của cô, nếu như kiên quyết đeo dây chuyền, ngược lại có vẻ có chút chướng mắt. Cho nên chỉ đeo một hạt châu đơn giản trên lỗ tai . Dù là như thế, vẻ đẹp của Nguyệt Nhi cũng đủ để cho người ta sinh ra cảm giác sắp ngừng thở
Đáng chú ý chính là, trên ngón áp út tay trái Nguyệt Nhi còn đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chói mắt. Nghe nói ngón áp út tay trái nối liền với trái tim con người, đeo nhẫn lên ngón tay này, ý chỉ muốn khóa chặt trái tim của bạn. Cho nên bất kể là nam hay nữ, nhẫn cưới đều đeo ở ngón áp út tay trái, cái gọi là nam trái nữ phải là cách nói sai.
Chiếc nhẫn kim cương này là Hoàng Hậu thay 11 mua được, mặt khác Hoàng Hậu còn mua một đôi nhẫn, kết quả toàn bộ đều bị 11 coi như rác rưởi trực tiếp ném cho Âu Dương Nguyệt Nhi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Thái độ 11 như vậy cũng làm cho Nguyệt Nhi ủy khuất một chút, nhưng cũng chỉ là nho nhỏ mà thôi. Có thể kết hôn với hắn đã là hạnh phúc lớn nhất của cô, ngoài ra cô còn có thể hy vọng xa vời bao nhiêu đây?
Nhưng 11 chính là một người như vậy, bạn muốn hắn dịu dàng đeo nhẫn cho bạn? Đó là hy vọng xa vời, nằm mơ. Nói thật, hắn thậm chí ngay cả nhẫn cũng không nghĩ tới muốn mua, vẫn là Hoàng Hậu cẩn thận giúp hắn mua đến. Trong mắt 11, đeo cái này cũng chỉ chướng mắt, chướng ngại, lúc bí mật vạn nhất bị chút phản quang còn có thể bại lộ, hắn thật sự tìm không ra một lý do đeo nhẫn. Cho nên hắn ngay cả chiếc nhẫn kia của nhà trai cũng không cần, trực tiếp ném toàn bộ cho Nguyệt Nhi. Cái này cũng khó trách Nguyệt Nhi sẽ cảm thấy ủy khuất, nào có một chú rể nào lại giống như hắn, đối với hôn nhân thần thánh căn bản là khinh thường?
Lúc này trên tay Nguyệt Nhi đeo chiếc nhẫn kim cương kia vẫn là cô tự đeo lên. Ngẫm lại cũng đúng, nhẫn kim cương trên tay những người khác đều là đeo lên, đeo xong còn có thể đưa tay cho người yêu hôn môi một cái. Nhưng nhẫn kim cương của cô lại phải tự đeo, không có lời tâm tình động lòng người, không có những tuyên bố như "Tôi đồng ý", không có nụ hôn ngọt ngào, chỉ có nhẫn lạnh lẽo. Bất quá Nguyệt Nhi lại không oán giận, yêu người đàn ông này, nhất định ngay cả quyền ủy khuất cũng bị triệt để tước đoạt. Ai bảo cô khăng khăng yêu 11 như thế, người đàn ông vốn không nên yêu này, lại càng cam tâm tình nguyện yêu, không oán không hối hận. Từ ngày yêu hắn, tất cả kết quả đều đã được định trước.
Tựa hồ là nhận ra tâm tình bất an của Âu Dương Nguyệt Nhi, ngồi bên cạnh cô, Văn Vi một thân lễ phục phù dâu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Nguyệt Nhi, ném cho cô một ánh mắt "Thoải mái".
Nguyệt Nhi nhìn cô cười cười, nhưng trong mắt khẩn trương bất an cũng không vì vậy mà giảm bớt một chút. Cô đang chờ đợi, chờ đợi gia đình mình. Mặc dù Âu Dương Bác lúc chạng vạng gọi điện thoại tới buổi tối, nhưng Nguyệt Nhi vẫn không có lòng tin.
Văn Vi thấy Nguyệt Nhi đang lo lắng, thấy khuyên giải an ủi không có hiệu quả, liền ném một ánh mắt về phía Nguyễn Thanh Ngữ. Nguyễn Thanh Ngữ hiểu ý gật gật đầu, nhẹ giọng an ủi Âu Dương Nguyệt Nhi, không cần lo lắng. Nếu bác đã nói sẽ đến, vậy nhất định sẽ đến.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khổ một tiếng, nói tớ lo lắng không phải cha tớ, tớ từ trước đến nay là nói một là một. Người khiến tớ lo lắng vẫn là mẹ tớ. Nói tới đây, Nguyệt Nhi không khỏi thở dài, trên mặt nổi lên một trận chua xót. Kỳ thật cô chân chính lo lắng vẫn là sợ mẹ sẽ không tiếp nhận được tức quá mà ngất đi, từ sau khi trúng độc năm đó, thân thể Dương Lâm vẫn không thể hoàn toàn khôi phục, có đôi khi đứng lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nếu như có thể, Nguyệt Nhi thật không muốn để cho mẹ thương tâm như thế, nhưng là chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của cô, cô thật sự không muốn bị người nhà bài bố. Hạnh phúc, chỉ có thể dựa vào đi tranh thủ.
Mắt thấy càng ngày càng muộn, mà người nhà vẫn không xuất hiện, Nguyệt Nhi trong lòng bàng hoàng cùng lo lắng liền có thể tưởng tượng được. Cô thậm chí rất muốn hỏi anh trai hoặc em gái về tình hình của mẹ, nhưng lại không dám.
Ba người nhất thời trầm mặc, Hoàng Hậu dựa lưng vào vách tường mà nâng mí mắt lên nhìn Nguyệt Nhi, rất nhanh lại một lần nữa che mí mắt lại. Nhiệm vụ tối nay của cô là tạm thời làm vệ sĩ bên người Nguyệt Nhi, bảo vệ an toàn cho cô. Về phần những thứ khác, đều không liên quan đến cô.
Trong phòng ngủ lại lâm vào một mảnh yên tĩnh, bên ngoài phòng khách cũng không nghe được âm thanh. Hầu Tử ngồi ở bàn tròn giữa phòng khách, một tấc cũng không rời ôm ống pháo lớn của hắn, miệng một mở một khép cũng không ngừng lầm bầm lầu bầu. Thói quen này của hắn, ngay cả 11 cũng sẽ cảm thấy đau đầu, toàn bộ giống như bệnh thần kinh. Bất quá chỉ cần là từ trong trại huấn luyện Ma Quỷ đi ra, lại có người nào tinh thần bình thường? Tính cách lạnh như băng, khuynh hướng bạo lực của Hoàng Hậu, tật xấu không ngừng của miệng Hầu Tử đều là di chứng từ trại huấn luyện mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận