Nhân Gian Băng Khí

Chương 979. Chờ anh, cả đời 5

Chương 979. Chờ anh, cả đời 5
Chương 979: Chờ anh, cả đời 5
Người dịch: PrimeK
Âu Dương Bác nhìn thoáng qua Nguyệt Nhi đang khẩn trương chờ mong, lại nhìn vợ, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Dương Lâm, nói xuống xe đi.
Dương Lâm không tỏ vẻ gì, càng không nhúc nhích.
Âu Dương Bác thở dài, trầm giọng nhỏ giọng nói Hôm nay là ngày con gái xuất giá, em cũng không muốn con gái không vui chứ?."
“Em... "Dương Lâm giật giật khóe miệng, muốn nói nhưng lại nói không nên lời, trên mặt một trận tức khổ.
Xuống xe đi, chẳng lẽ sau khi lấy chồng nó sẽ không còn là con gái của em sao? Hơn nữa có nhiều người nhìn như vậy, em đừng để Nguyệt Nhi khó xử nữa.
Có thể là Âu Dương Bác khuyên giải có hiệu quả, Dương Lâm lau khóe mắt dời bước xuống xe. Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng đưa tay đỡ bà, Dương Lâm ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, cúi đầu lau nước mắt.
Nhìn mẹ thương tâm như vậy, Nguyệt Nhi trong lòng cũng khó chịu, nghẹn ngào nói con xin lỗi, mẹ.
“Cô không có lỗi gì với tôi cả "Dương Lâm ngẩng đầu nhìn cô, hít mũi khóc nức nở. Đứa nhỏ này không nghe lời như vậy? Cô...... cô thật sự là muốn tôi tức chết mới cam tâm hả?
Nước mắt trên mặt Nguyệt Nhi nhỏ như mưa, nước mắt nhỏ xuống làm cho trang điểm ướt hết cả. Cô không dám giơ tay lau, gắt gao túm cánh tay mẹ, khóc không thành tiếng nói mẹ, con thật không muốn làm mẹ tức giận. Con thật sự là không có cách nào......
------------
Dương Lâm vô cùng đau đớn khóc mắng: "Nếu cô chịu nghe lời tôi,......"
"Mẹ" Âu Dương Lâm hoảng sợ, chính mình người mẹ này quả nhiên là tức đến choáng váng đầu, lại không để ý trường hợp nào, không kiêng nể gì muốn đem lời nói trong lòng đều nói ra, may mắn Âu Dương Lâm thấy thế nhanh chóng chen vào cắt đứt cũng nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Hôm nay là Nguyệt Nhi kết hôn đấy."
Được Âu Dương Lâm nhắc nhở như vậy, Dương Lâm rốt cục cũng kịp phản ứng, liếc nhìn Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ đi theo sau Nguyệt Nhi có chút xấu hổ, cùng với Hoàng Hậu vẻ mặt trầm mặc như băng, cúi đầu lau hai mắt khóc đỏ không chịu nói nữa.
Âu Dương Nguyệt Nhi kéo cánh tay của cô, đau khổ cầu khẩn nói: "Mẹ, con xin lỗi, mẹ không nên tức giận có được hay không?"
Dương Lâm nhìn cô một cái, lau hai mắt nước mắt nói: "Cô cũng không nghe lời tôi nhất định phải lập gia đình, tôi có tức giận lại có ích lợi gì?"
Nguyệt Nhi khóc rống lên nói: "Mẹ, con không muốn làm mẹ thất vọng, thật sự không muốn như vậy, nhưng con thật sự không thể không có đứa bé này"
Dương Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Là đứa nhỏ quan trọng hay là mẹ quan trọng?
Mẹ...... "Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu, cầu khẩn nói:" Ẹm đừng ép con!
Là cô đang ép tôi
Thấy tình thế lại sắp căng thẳng, Âu Dương Lâm đi tới phía sau Âu Dương Ninh, lặng lẽ đẩy cô một cái, ý bảo cô mau đi lên khuyên nhủ. Âu Dương Ninh quay đầu trừng mắt liếc Âu Dương Lâm một cái, lại nói tiếp việc này cũng toàn bộ trách ông anh, ai bảo vệh đưa ra chủ ý thối tha này, lần này thì hay rồi.
Mặc dù có chút không dứt, thế nhưng Âu Dương Ninh trong lòng đầu vẫn là hướng về chị, chu đáng yêu cái miệng nhỏ nhắn đi tới bên người Dương Lâm, kéo tay kia của bà, vẻ mặt khẩn cầu giúp đỡ chị cầu xin nói: "Mẹ, ngươi đừng giận chị."
Âu Dương Lâm cũng nhanh chóng chen vào hòa giải nói: "Mẹ, nói như thế nào hôm nay đều là ngày đại hỉ Nguyệt Nhi kết hôn, mọi người như vậy...... Không tốt lắm."
Vừa nghe Âu Dương Lâm nhắc tới từ "đại hỉ" nhạy cảm này, Dương Lâm liền tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào mũi Âu Dương Lâm mắng: "Còn không phải đều là con đưa ra chủ ý tồi tệ, con đây là đang đem em gái của mình đẩy vào trong hố lửa sao?"
Âu Dương Lâm cười gượng không dám đáp lời nữa, quay đầu hướng bố ném tới ánh mắt xin giúp đỡ.
Âu Dương Bác hơi nhíu mày một chút, rốt cục mở miệng nói: "Có chuyện gì đều đi vào nói sau, ở bên ngoài khóc thành như vậy, chỉ chọc người chê cười"
Văn Vi rốt cục tìm được cơ hội chen vào, vội vàng đi lên thay Nguyệt Nhi đỡ Dương Lâm qua, khuyên giải an ủi: "Bác gái, bác đợi đến vào trong phòng, để Nguyệt Nhi từ từ giải thích với bác được không?”
Dương Lâm vốn còn muốn mạnh miệng nói thêm vài câu tức giận, nhưng quay đầu thoáng nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ mặc một thân áo cưới đơn bạc không thể che gió, đứng ở trong gió lạnh môi đã đông lạnh răng xanh trắng, lại nghĩ đến cô còn mang thai, lời tức giận vừa tới bên miệng liền nói không nên lời, chỉ có thể cắn môi miệng, tiếp tục bày ra vẻ mặt tức khổ.
Thấy Dương Lâm không nói lời nào, Văn Vi liền biết bà không phải thật sự tức giận, mà là cần một bậc thang xuống dù sao gạo đã thành cơm, phát triển đến bây giờ cho dùbàcó phản đối nữa cũng vô dụng, chỉ là không bỏ xuống được một chút khúc mắc trong lòng mà thôi, Văn Vi có kinh nghiệm phong phú lập tức biết nên làm như thế nào, một bên tiếp tục dịu dàng khuyên giải, một bên đỡ Dương Lâm đi vào trong phòng
Dương Lâm khẽ động, người đứng ở bên ngoài hóng hớt không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đều có chút cảm giác tựa như một ngọn núi lớn, đè ép trong lòng mỗi người đều nặng trịch, hiện tại ngọn núi lớn này rốt cục có một chút dấu hiệu buông lỏng, cũng làm cho mọi người nhìn thấy một chút tiêu tan
Âu Dương Lâm nhìn Nguyệt Nhi, mặt lộ ra cười khổ lắc đầu đi tới, vỗ vỗ vai Nguyệt Nhi nói: "Đi vào đi."
Âu Dương Nguyệt Nhi không nhúc nhích, mà nhìn về phía Âu Dương Bác.
Âu Dương Bác liếc cô một cái, trước sau như một trầm thấp âm thanh nói: "Đi vào đi" nói xong liền không đợi người chào hỏi, cất bước đi vào trong phòng
Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới hướng Âu Dương Lâm ném đi một tia cảm kích, Âu Dương Lâm cười cười, không nói gì cùng Âu Dương Ninh, Nguyễn Thanh Ngữ cùng Hoàng Hậu cùng nhau cùng Âu Dương Nguyệt Nhi đi cuối cùng, theo sau Âu Dương Bác đi vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng, một mùi thức ăn mê người xông vào mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận