Nhân Gian Băng Khí

Chương 982. Chờ anh, cả đời 8

Chương 982. Chờ anh, cả đời 8
Chương 982: Chờ anh, cả đời 8
Người dịch: PrimeK
Lời nói dối của Văn Vi tuy là xuất phát từ thiện ý, nhưng nghiêm túc mà nói cô cũng không tính là đang nói dối, chẳng qua là khuếch đại tính nghiêm trọng của hậu quả rất nhiều, lại cố ý xem nhẹ phần chi tiết mấu chốt trong đó mà thôi, nhóm máu gấu trúc kỳ thật cũng không khoa trương như lời cô nói, Dương Lâm chỉ cần chờ sau khi trở về tìm người hỏi, lời nói dối yếu ớt này cũng rất dễ dàng bị vạch trần, chỉ là giờ phút này Dương Lâm chợt nghe được đã mất chừng mực trước, hơn nữa hiện tại bên người lại không ai có thể hỏi, lúc này mới bị Văn Vi thành công lừa gạt.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là cô quá mức quan tâm con gái của mình, cái gọi là quan tâm tắc loạn, nếu như loại chuyện này không phải xuất phát từ trên người con gái của cô, chỉ cần Dương Lâm có thể tĩnh tâm cẩn thận ngẫm lại, vẫn là có thể phát hiện trong đó có không ít sơ hở.
Trong phòng nhất thời rơi vào bầu không khí tĩnh mịch trầm mặc, Dương Lâm cúi đầu sắc mặt biến ảo bất định, Âu Dương Nguyệt Nhi đứng ở bên cạnh cô, cũng cúi đầu, như là một đứa trẻ làm sai chuyện, không dám liếc mẹ một cái, hai mắt Âu Dương Ninh lại đảo tới đảo lui trên người Văn Vi cùng Nguyễn Thanh Ngữ, khóe miệng càng lộ ra một tia ý cười như có như không.
Sau một lúc lâu, Dương Lâm mới lại do dự đưa ra nghi vấn: "Nhưng mà, vì sao tôi sinh hạ mấy đứa bọn chúng đều không sao?
Văn Vi suy nghĩ một chút, nói: "Có thể nhóm máu của Nguyệt Nhi là di truyền từ phía bác trai, hoặc là di truyền cách đời của một vị trưởng bối nào đó trong tổ tiên hai nhà, điều này cũng khó mà nói, nhưng vị bác sĩ kiểm tra cho Nguyệt Nhi kia lúc ấy đã khuyên qua, bác sỹ nói Nguyệt Nhi không thể lại mang thai đứa thứ hai, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Dương Lâm vẻ mặt sầu lo hỏi: "Chẳng lẽ thai đầu này không sinh ra cũng không được sao?
"Không được" Văn Vi lắc đầu nói: "Chỉ cần mang thai, tan huyết cũng đã bắt đầu xảy ra chuyện này một thai mặc kệ có hay không sinh ra, thai thứ hai cũng không thể sinh ra" Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu: "Nguyệt Nhi sở dĩ kiên trì muốn sinh hạ đứa bé này, đây cũng là nguyên nhân rất lớn nhóm máu của cô không thể sinh thêm con, cho nên đời này cô ấy chỉ có thể có một đứa bé, bỏ lỡ lần này, sẽ không có cơ hội."
Lời nói của Văn Vi giống như kim châm đâm trúng tim Dương Lâm, trên đời có người mẹ nào không yêu thương con mình? Sở dĩ bà kiên quyết phản đối, truy cứu nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì hạnh phúc cả đời của Nguyệt Nhi, bởi vì cô cho rằng Nguyệt Nhi gả cho 11 ngoại trừ mỗi ngày lo lắng hãi hùng giống như bà, là không có hạnh phúc gì đáng nói, nhưng nếu như hạnh phúc này thành lập ở khả năng cả đời này Nguyệt Nhi cũng không thể sinh con nữa, vậy kiên trì của mình rốt cuộc là đang suy nghĩ cho con? Hay đang hủy hoại con?
Cúi đầu trầm mặc hồi lâu sau, Dương Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, vẻ mặt nghiêm mặt hỏi: "Nguyệt Nhi, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải hay không nguyên nhân này, cho nên con vẫn không chịu phá thai?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi trong ánh mắt phá lệ hiện lên một tia bối rối, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên trả lời như thế nào, may mắn Dương Lâm không có nhãn lực tốt nhìn ra thần sắc hoảng loạn chợt lóe lên rồi biến trong mắt cô, nếu không lời nói dối yếu ớt này lập tức sẽ bị vạch trần, xoay sở nửa ngày, Nguyệt Nhi mới bất đắc dĩ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Có thể là sợ Dương Lâm vẫn không tin, Văn Vi lại thúc giục nói: "Nguyệt Nhi, kết quả xét nghiệm lần trước của bệnh viện cậu còn mang theo không?
Nguyệt Nhi do dự nhìn Văn Vi một chút, lại nhìn mẹ một chút, cuối cùng vẫn là chậm rãi từ trong túi lấy ra kết quả kiểm nghiệm, trong đó có kết quả xét nghiệm máu
Dương Lâm nhận lấy nhìn sơ lược vài lần, phía trên cái gì bạch cầu hồng cầu huyết hồng protein những thứ này bà toàn xem không hiểu, bất quámột hàng " nhóm máu A hệ R âm tính " bà lại là thấy rõ ràng biết được Âu Dương Nguyệt Nhi quả nhiên là nhóm máu R âm tính, Dương Lâm nhất thời chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, thân thể lung lay sắp đổ, ngay cả hô hấp đều thoáng chốc biến khó khăn lên.
“Mẹ” Vẫn luôn chú ý đến bà, Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng đỡ lấy Dương Lâm, cắn chặt môi, nước mắt càng đảo quanh hốc mắt
Văn Vi cũng hoảng sợ, không nghĩ tới một lời nói dối của mình lại khiến Dương Lâm hoảng sợ như vậy, lập tức lộ ra vẻ ưu sầu, đồng thời ném một ánh mắt áy náy về phía Nguyệt Nhi.
Âu Dương Nguyệt Nhi một tay nâng Dương Lâm lên, một tay vỗ nhẹ sau lưng giúp bà thuận khí một lúc lâu, Dương Lâm mới giống như thở hổn hển, nhưng sắc mặt lại trắng bệch hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo thần sắc thương tiếc cùng sầu lo nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi vẻ mặt quan tâm nhìn cô, Dương Lâm tràn đầy chua xót lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, vì sao không nói sớm?”
"Mẹ" Âu Dương Nguyệt Nhi cắn môi, cúi đầu không dám nhìn mặt mẹ, mang theo tiếng khóc nói: "Con xin lỗi"
Dương Lâm lắc đầu nhẹ giọng hỏi: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nếu như tình thế bất đắc dĩ, cô cũng không muốn đi lừa gạt mẹ của mình, tuy rằng Nguyệt Nhi đúng là máu R âm tính, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, tình huống cũng không nghiêm trọng như Văn Vi nói, chỉ là lời nói dối này của Văn Vi cũng là suy nghĩ cho cô, cho nên mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Nguyệt Nhi cũng không thể tự mình vạch trần lời nói dối này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận