Nhân Gian Băng Khí

Chương 984. Chờ anh, cả đời 10

Chương 984. Chờ anh, cả đời 10
Chương 984: Chờ anh, cả đời 10
Người dịch: PrimeK
Bên kia, Âu Dương Bác từ sau khi vào cửa liền một mình đi tới phòng bếp bên ngoài, chắp hai tay đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn 11 vội vàng xào rau không giống như là đang nhìn con rể xuống bếp xào rau, ngược lại giống như là đang tiến hành duyệt binh
Nhận thấy Âu Dương Bác xuất hiện, 11 chỉ là hướng ông ta gật đầu một cái liền xem như chào hỏi qua, về phần "Bác đến rồi à?", "Chào bác" các loại nói nhảm, hắn là cho đã tới rồi mà cònn ói những lời ấy không phải thừa hơi thì là gì? Hơn nữa có đẹp mắt hay không liếc mắt một cái liền biết, hỏi lại cũng là dư thừa, ít nhất 11 là cho rằng như vậy thay vì đem nước miếng lãng phí vào loại lời vô nghĩa này, còn không bằng lưu chút tinh lực suy nghĩ một khắc sau mình làm sao sống sót tới càng thực tế hơn.
Vì thế, một người mặt không chút thay đổi xào rau, một cái bày ra vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn, làm cho người ta thấy thế nào đều cảm thấy có chút không quá hài hòa.
Rốt cục, đợi đến khi 11 xào xong đồ ăn trong nồi đặt lên đĩa, lại đặt đĩa sang một bên cùng với mấy đĩa thức ăn đã nấu xong khác, Âu Dương Bác mở miệng nói vẫn là giọng nói trầm trầm kia, mơ hồ mang theo một cỗ khí thế không giận tự uy, trầm giọng hỏi: "Cậu không định giải thích với ta một chút sao?"
11 rửa sạch dầu mỡ trong nồi, cũng không ngẩng đầu thản nhiên hỏi lại: "Giải thích cái gì?"
Âu Dương Bác nhíu mày, giọng trầm trầm hỏi: "Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý muốn cưới Nguyệt Nhi, vì sao gấp gáp như vậy, còn nữa, cậu định sắp xếp tương lai Nguyệt Nhi như thế nào, cùng với xử lý một đống phiền toái của bản thân cậu?"
Đem rửa sạch nồi rồi một lần nữa đặt lên lửa đun khô nước bên trong, ngữ khí lãnh đạm như cũ nói: "Cưới cô ấy không cần lý do, tôi cũng không có thời gian, sáng mai cô sẽ trở về chỗ bác, về phần chuyện của tôi không cần bác quan tâm."
Âu Dương Bác nhướng mày, mặt không dự nói: "Ý của cậu là, chỉ cho con ta một cái danh phận?"
11 đầu cũng không ngẩng lên nói: "Chí ít khi tôi xử lý xong chuyện của mình trước, là như vậy"
Âu Dương Bác khịt mũi hừ nhẹ nói: "Xử lý xong chuyện của cậu? Những phiền toái kia của cậu có thể dễ dàng xử lý sạch sẽ như vậy sao?
Trước khi xử lý xong, tôi sẽ không quay lại.
Âu Dương Bác sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Nếu như cậu cả đời không trở về, có phải con ta liền muốn cả đời thủ tiết?"
11 quay lại nhìn ông ta và nói, "Vâng."
Âu Dương Bác giận dữ mà cười nói: "Cậu coi con gái của ta là cái gì?Ăn sạch sẽ phủi mông rời đi, chỉ cho một cái danh phận trống rỗng ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, còn muốn cả đời thủ tiết cho cậu?"
11 ngữ khí lãnh đạm hỏi ngược lại: "Giấy chứng nhận kết hôn, bác có cần không?”
Âu Dương Bác nghẹn họng, giấy chứng nhận kết hôn, ông ta quả thật không nghĩ tới muốn cho Nguyệt Nhi đi làm, bởi vì thân phận 11 không thể bại lộ sự thật. Với những người quan chức to như ông ta thì cho dù không có một tờ giấy chứng nhận kia, chỉ cần ông ta mở miệng nói hợp pháp, vậy nhất định hợp pháp, ai cũng không bới ra tật xấu. Đây chính là chỗ tốt mà quyền thế mang đến, mỗi một người đàn ông đều khát vọng có được quyền thế, là bởi vì khi quyền lực lớn đến mức độ nhất định, lời nói của bọn họ liền đại biểu cho luật pháp. Âu Dương Bác tuy rằng làm quan chính trực, nhưng người chính trực hơn nữa cũng sẽ có tư tâm cho dù là Nhạc Phi thanh danh hiển hách trong lịch sử cũng tránh không được phàm tục, mới có thể bị Tống Cao Tông đố kỵ huống chi Âu Dương Bác còn không phải danh tướng thiên cổ.
Đổ dầu vào trong nồi, chờ dầu sôi mới có thời gian nhìn thoáng qua Âu Dương Bác, rồi lại thu tầm mắt nói: "Tôi không thể mang cô ấy theo bên người."
Âu Dương Bác hiểu, 11 có thể nói ra những lời này đã là nhượng bộ, hắn không thể mang Nguyệt Nhi theo bên người, cho nên Nguyệt Nhi chỉ có thể trở lại chỗ Âu Dương Bác không thể nghi ngờ mới là an toàn nhất, mà trong lời nói của 11 còn có một tầng ý tứ ở bên trong, hắn vẫn quan tâm an nguy của Nguyệt Nhi.
Nghe xong lời nói của 11, sắc mặt Âu Dương Bác mới hòa hoãn một chút, thân là một người cha, ông không hy vọng xa vời người đàn ông mà con gái mình gả cho sẽ là anh hùng kinh thiên động địa, ông chỉ cần người đàn ông này có thể hiểu được quan tâm đến Nguyệt Nhi, bảo vệ cô, quý trọng cô, vậy là đủ rồi. Về phần thân phận của hắn là gì, Âu Dương Bác không quan tâm, anh hùng cũng được, gấu chó cũng được. Ông tự tin chỉ cần có một ngày Âu Dương Bác còn ở đây, sẽ không ai có thể tổn thương được con gái con rể của ông cùng lắm thì giống như Âu Dương Lâm nói, đổi thân phận cho 11, để cho người khác vĩnh viễn cũng không có cách nào tìm được hắn. Đương nhiên, Âu Dương Bác quyết định như vậy, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì giữa ông và Long Hồn có tin tức liên lạc. Ông ta biết Long Hồn cũng không phải thật sự muốn bắt 11, sở dĩ làm như vậy chẳng qua là làm bộ cho người khác xem mà thôi, đây mới là nguồn tin lớn nhất của Âu Dương Bác, nếu Long Hồn thật sự làthề không bỏ qua 11, Âu Dương Bác cho dù lá gan có lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Nghe trong nồi vang lên tiếng dầu sôi, Âu Dương Bác lại hỏi: "Cậu đã nghĩ đến tương lai chưa?
11 không trực tiếp trả lời, chỉ là thản nhiên nói: "Tôi có chuyện nhất định phải làm"
Rất nguy hiểm?
"Ừm" 11 khẽ gật đầu.
Âu Dương Bác trầm mặc một lát, lại hỏi: "Nếu như cậu không về được, Nguyệt Nhi làm sao đây?
11 đổ một đĩa thịt đã cắt sẵn vào chảo dầu, phát ra tiếng "ào" một trận nổ vang, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi sẽ trở lại".
Âu Dương Bác trầm mặt nhìn hắn nửa ngày, hỏi: "Cậu cam đoan như thế nào?”
11 xào thịt, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Bác, trong đôi mắt thâm thúy mang theo một tia kiên định, nhẹ giọng nói: "Cho dù là chết, tôi cũng sẽ trở về mới chết"
Bạn cần đăng nhập để bình luận