Nhân Gian Băng Khí

Chương 988. Chờ anh, cả đời 14

Chương 988. Chờ anh, cả đời 14
Chương 988: Chờ anh, cả đời 14
Người dịch: PrimeK
Tin tức của Gia Cát Hoàng quá mức kinh ngạc, nếu không phải chính miệng ông ta nói, đám người Thiên Hành làm sao cũng sẽ không tin tưởng 11 lại là con trai ông ta, Tửu Quỷ đột nhiên thất sắc lỡ miệng kêu lên, âm thanh vút cao kia lập tức khiến cho những người khác trong phòng khách chú ý, thậm chí ngay cả đám người Dương Lâm Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở trong phòng ngủ cũng đều nghe được
Tửu Quỷ vừa nói xong lập tức ý thức được sai lầm của mình, vỗ vỗ miệng như đang trách cứ, cười gượng hai tiếng, hạ giọng hỏi lại: "Tên khốn... A không, tiểu tử Băng kia là con trai ông?"
Gia Cát Hoàng thở dài, chua xót gật đầu.
Cơ bắp khóe miệng Tửu Quỷ hung hăng co rút, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, tin tức này quả thật tới quá mức kinh ngạc, Tửu Quỷ không có chút chuẩn bị tâm lý nào bị khiếp sợ cũng nói không ra lời.
Lúc này, Thiên Hành liếc về phía phòng bếp cau mày mở miệng hỏi: "Ông không phải chỉ có một con gái sao?"
Gia Cát Tuệ nhìn một chút vẻ mặt chua xót bố, bỗng nhiên mở miệng nói: "Cha, con đi phòng bếp hỗ trợ"
Gia Cát Hoàng ngẩn người, lập tức hiểu được ý của con gái, cười khổ gật đầu.
Gia Cát Tuệ hướng mọi người chào hỏi xong cáo lui, trong ánh mắt tán thưởng của đám người Thiên Hành Âu Dương Bác đi về phía về phía phòng bếp
Chờ Gia Cát Tuệ rời đi, Âu Dương Bác mới từ tâm nói: "Ông có một con gái tốt.
Gia Cát Hoàng vui mừng nói: "Những năm này may mắn có nó cùng tôi, bằng không tôi cũng không biết chính mình nên như thế nào kiên trìquá đứa nhỏ này chính là quá hiểu chuyện, có đôi khi hiểu chuyện đều làm cho người ta cảm thấy đau lòng"
Cười như đang tự giễu, Gia Cát Hoàng lại hướng Âu Dương Bác nói: "Các con của ông cũng rất tốt!”
Âu Dương Bác lắc đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Ba đứa con của tôi, một đứa so với một đứa không nghe lời, nhất là nha đầu Nguyệt Nhi này, tính tình so với tôi còn bướng bỉnh hơn."
Gia Cát Hoàng ha hả cười nói: "Nếu không phải như vậy, tôi sẽ không uống được chén trà con dâu này!
Âu Dương Bác cũng không chút để ý nở nụ cười.
Gia Cát Hoàng cùng Âu Dương Bác hàn huyên vài câu, lại nhìn về phía Thiên Hành vẫn đang chờ đợi đoạn sau, quay trở lại chủ đề chính nói: "Năm đó Long Nguyệt sinh ra chính là một cặp song sinh, Trường Sinh đoạt Tiểu Tuệ trở về, về phần chuyện con trai tôi không biết tung tích là một khúc mắc trong lòng tôi, tôi giấu ở trong lòng không muốn nói ra, không phải cố ý muốn giấu diếm ông.
Thiên Hành gật đầu nói: "Tôi hiểu" dừng một chút, ông ta lại hỏi: "Nói như vậy, hắn cũng là ở nơi đó sinh ra?"
"Đúng vậy" Gia Cát Hoàng vẻ mặt chua xót nói, ánh mắt rơi về phía thân ảnh đang bận rộn ở phòng bếp, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng thương tiếc, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này, vẫn lưu lạc bên ngoài, nhiều năm như vậy chịu rất nhiều khổ cực, là tôi không xứng đáng với nó"
Thiên Hành nghiêm túc nhìn Gia Cát Hoàng, thấy thần sắc của ông ta không giống như đang nói dối, lại hỏi: "Ông làm sao tìm được nó?"
Gia Cát Hoàng cười khổ nói: "Không phải tôi tìm được nó, là Trường Sinh tìm được nó.
Thiên Hành nhướng mày, kinh ngạc nói: "13?”
Ừ. "Gia Cát Hoàng nhìn thoáng qua 13, trong ánh mắt ông ta ẩn ẩn có chút phức tạp.
Thiên Hành cũng nhìn sang bên số 13, hỏi: "Ông tin ông ta?
Gia Cát Hoàng biết ý tứ Thiên Hành, cười khổ nói: "Trường Sinh tuy rằng thống hận tôi, nhưng ông ta sẽ không gạt tôi, hơn nữa thời điểm Long Nguyệt mang thai, tôi tính qua, là một đôi song sinh cho nên thời điểm Trường Sinh năm đó đem Tiểu Tuệ mang về cho tôi, tôi liền biết tôi còn có một đứa nhỏ khác"
Nói xong, Gia Cát Hoàng lại nặng nề thở dài, trong mắt mang theo một tia thống khổ tiếp tục nói: "Lại nói tiếp, điều này cũng toàn oán tôi năm đó Trường Sinh nói cho tôi biết, Long Nguyệt còn có một đứa con trai, nhưng thời điểm bị người cướp đi, tôi bởi vì Long Nguyệt mất tích mà canh cánh trong lòng, vẫn luôn trong thống khổ cùng tự trách, người cũng trở nên chán chường mang theo Tiểu Tuệ cứ như vậy sống qua ngày, khoảng thời gian đó tôi cũng không biết mình rốt cuộc là như thế nào sống sót, thế mà cũng không có đem con gái của tôi chết đói, sau đó tôi dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới tôi còn có một đứa con không biết tung tích, liền hỏi ông ta một quẻ kết quả......" Nói tới đây, Gia Hoàng bỗng nhiên dừng lại không nói tiếp, trong ánh mắt càng là không che giấu được thống khổ.
Tửu Quỷ tò mò hỏi: "Kết quả thế nào?
Gia Cát Hoàng vẻ mặt phức tạp nói: "Kết quả tính ra quẻ tượng là: Hoàng tuyền trên đường đoạn sinh tử, bỉ ngạn hoa trung mạt hồng"
Tửu Quỷ ngạc nhiên hỏi: "Có ý gì?" tiếp theo lại nhíu mày nói: "Lại là đường Hoàng Tuyền, lại là hoa bỉ ngạn, dường như không phải chuyện tốt."
Gia Cát Hoàng cười khổ nói: "Là quẻ chết!”
Quẻ chết?
"Ừ" Gia Cát Hoàng gật đầu giải thích: "Quẻ tượng là nói con trai tôi đã ở đường Hoàng Tuyền, huyết sái bỉ ngạn hoa là quẻ hẳn phải chết."
Nghe Gia Cát Hoàng giải thích xong, vẻ mê hoặc trên mặt Tửu Quỷ càng đậm hơn, sửng sốt nói: "Con trai ông đã chết?”
Gia Cát Hoàng lắc đầu nói: "Lúc ấy tôi cũng cho rằng nó đã chết, cho nên tuyệt ý niệm đi tìm con trai, cho đến khi gặp lại Trường Sinh, ông ta nói cho tôi biết, con tôi còn sống, tôi lập tức lại tính toán một quẻ, mới phát hiện tôi năm đó đúng là đoán sai lầm, quẻ kia không phải hẳn phải chết, mà là quẻ sống lại từ cõi chết "
Bạn cần đăng nhập để bình luận