Nhân Gian Băng Khí

Chương 991. Chờ anh, cả đời 17

Chương 991. Chờ anh, cả đời 17
Chương 991: Chờ anh, cả đời 17
Người dịch: PrimeK
Cô biết, sự lạnh lùng của 11 chẳng qua chỉ là mặt nạ ngụy trang, nhưng hơi thở cô độc trên người hắn lại là một loại cô độc và tịch mịch bắt nguồn từ chỗ sâu nhất trong tủy xương, giống như trong thế giới của hắn chỉ có một người đang du đãng, tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ không có chỗ dựa, không thổ lộ hết thảy, tất cả khổ và bi đều là một mình lặng lẽ chịu đựng, một mình lang thang trên thế gian, sau khi nếm hết ấm lạnh của nhân gian, nóng lạnh của thế thái, một lần lại một lần bị thương, lặng lẽ một mình liếm miệng vết thương sau đó dần dần đem trái tim của mình từ nay về sau chôn vùi, bắt đầu dùng lạnh lùng để ngụy trang chính mình, cự tuyệt người khác tới gần, cự tuyệt tất cả quan tâm mênh mông giữa trời đất, chỉ còn lại có một mình hắn lang thang.
Nhẹ nhàng thở dài, Gia Cát Tuệ lúc này mới phát giác hốc mắt của mình trong lúc bất tri bất giác đã ướt át ngóng nhìn thân ảnh 11, cô nhẹ nhàng cắn cắn môi, cuộc đời của hắn rốt cuộc đã trải qua kinh tâm động phách như thế nào? Có thể làm cho một người trẻ tuổi như thế, sau khi trải qua tang thương, hoàn toàn khép kín trái tim của mình?
Ngay khi Gia Cát Tuệ thất thần, 11 đã tắt lửa, đổ thức ăn trong nồi vào một cái đĩa, sau đó lại bắt đầu rửa sạch nồi chuẩn bị làm món tiếp theo.
Gia Cát Tuệ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Để ta đi?
11 quay đầu lại liếc cô một cái, trong đôi mắt lạnh lùng kia vẫn không nhìn thấy bất kỳ sắc thái tình cảm nào, khẩu khí lạnh lùng giống nhau nhàn nhạt nói: "Không cần" Dứt lời liền không để ý tới cô, cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình, không cho Gia Cát Tuệ chút cơ hội nhúng tay vào.Gia Cát Tuệ bị cự tuyệt không có tự chủ trương tiến lên giúp đỡ, đối với em cô một chút cũng không hiểu này, cô vẫn duy trì tâm tính cẩn thận từng li từng tí, sợ mình nói sai hoặc làm sai sẽ chọc hắn mất hứng, khó tìm được người thân sau nhiều năm thất lạc, nhưng lại không có loại vui sướng cùng lệ nóng doanh tròng vốn nên có kia, có chỉ là một người em bày ra khuôn mặt cự tuyệt ngàn dặm, một người chị cẩn thận từng li từng tí một muốn bù đắp nợ nần hơn 20 năm qua đối với em.
Nhìn 11 thuần thục rửa sạch nồi xẻng, Gia Cát Tuệ do dự một chút, mở miệng hỏi: "Em bình thường đều có chính mình xuống bếp sao?"
Động tác rửa bát lùi lại một chút, lập tức lại tiếp tục làm việc, không trả lời cô, không ai biết tâm tình của hắn giờ phút này, rốt cuộc là khinh thường trả lời, hay là không muốn trao đổi với chị gái này, hoặc chỉ là không muốn mở miệng nói chuyện?
Gia Cát Tuệ lại nhìn nhìn bên cạnh đặt mấy đĩa đã làm xong đồ ăn thức, ngửi bay tới đồ ăn mùi thơm, tùy tâm nói: " tay nghề nấu ăn của em, thật sự so với đầu bếp chỗ chúng ta còn giỏi hơn?"
11 Vẫn không nói gì, sau khi rửa sạch cái xẻng liền đặt lên bếp gas đốt lửa hong khô.
Gia Cát Tuệ chua xót cười cười, cô biết giữa cô và 11 có một khoảng cách không thể phá vỡ, hơn 20 năm xa cách không phải chỉ dựa vào một chút huyết mạch kia là có thể bù đắp, mặc dù cô rất muốn cùng 11 nói chuyện, trò chuyện, cho dù tựa như một đôi bằng hữu bình thường nói chuyện một phen, để cho cô có thể hiểu rõ hơn một chút về em đã từng hai lần sát vai này, nhưng sự lạnh lùng của 11 lại làm cho cô cảm thấy không thể tiếp tục, tâm tình tràn đầy mong ngóng càng lâm vào hạ thấp xuống.
Cắn cắn môi, Gia Cát Tuệ do dự hỏi: "Chuyện của ba... em biết chưa?"
Biểu hiện của 11 vẫn là không có nửa điểm phản ứng, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay đầu lại một chút nhưng Gia Cát Tuệ biết, hắn không nói lời nào, cũng là đại biểu ngầm thừa nhận, nói cách khác hắn đã biết quan hệ cha con giữa mình và Gia Cát Hoàng.
Gia Cát Tuệ chần chờ nói: "Ba ba... đã từng tìm qua em, chỉ là vẫn luôn không có tin tức của em, những năm này sống cũng rất không tốt, thường thường tại nhớ em cùng mẹ.. Đừng trách ba được không?"
Tiếp tục đưa lưng về phía cô, nhìn chằm chằm nước sắp bị đun khô trong nồi, trong ánh mắt lại ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có phảng phất sự tồn tại của Gia Cát Tuệ ở trong mắt hắn căn bản là một không khí, hoặc là cô đang nói những lời không liên quan đến mình.
Đợi nửa ngày cũng chờ không đến 11 trả lời, Gia Cát Tuệ phỏng đoán hắn khả năng không muốn chạm đến đề tài này, dù sao hơn 20 năm khúc mắc cùng xa lạ không phải khuynh khắc trong một chốc một lát liền có thể dễ dàng tha thứ buông xuống nhẹ nhàng thở dài, Gia Cát Tuệ lại hỏi: "Mấy năm nay, em sống tốt không?"
Một gáo dầu cho vào nồi, trong nháy mắt vang lên tiếng nổ giòn tan, dầu trong nồi giống như trái tim Gia Cát Tuệ lúc này, từng chút từng chút bị sự lạnh lùng của 11 làm đau đớn, nếu như có thể, cô thà rằng 11 mắng cô vài câu, cũng còn hơn sự hờ hững như vậy càng làm tổn thương người khác.
Gia Cát Tuệ sắc mặt phức tạp nhìn xem 11, thật cẩn thận hỏi: "Em còn đang trách chúng ta sao?"
Lúc này, 11 mới rốt cục có một chút phản ứng, hắn quay đầu mang theo một chút không kiên nhẫn thần sắc nhìn cô một cái, lạnh lùng mở miệng nói ra ba cái lạnh như băng chữ: "Phiền phức quá."
" Phiền phức quá" ba chữ này giống như một thanh đại chùy hung hăng đập vào ngực Gia Cát Tuệ, mặt của cô thoáng chốc trắng bệch, trong mắt càng lộ ra một tia đau đớn phảng phất đáy lòng mềm mại nhất nơi nào đó bị người dùng châm hung hăng đâm một cái, ngay cả hô hấp đều mang theo từng trận đau đớn
------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận