Nhân Gian Băng Khí

Chương 994. Chờ anh, cả đời 20

Chương 994. Chờ anh, cả đời 20
Chương 994: Chờ anh, cả đời 20
Người dịch: PrimeK
Gia Cát Hoàng đi tới gần, hướng hai người 13 cùng Thiên Hành nhìn một chút, mới nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày tốt, ân oán cá nhân trước hết tạm xóa đi"
"Đương nhiên" Thiên Hành cười cười, trên mặt đã không có chút nào khúc mắc, nhìn xem 13, trong lời nói có lời nói ra: "Cái khác, chúng ta về nói sau "
Ngay cả nhìn ông ta cũng không có liếc mắt, càng không có trả lời phảng phất ở trong mắt ông ta, chỉ có thanh huyết sát trong tay kia.
Thiên Hành cũng không có hứng thú tiếp tục lưu lại tự tìm mất mặt, bất quá đang đợi ông ta xoay người, bỗng dưng tinh mắt thoáng nhìn Lục Đạo vẫn đứng ở phía sau 13 im lặng không lên tiếng khóe miệng đang treo một tia ý cười như có như không chính là tia ý cười này khiến Thiên Hành bỏ đi ý niệm rời đi, bước chân ông ta như có điều suy nghĩ nhìn Lục Đạo, đột nhiên cười cười, hô: "Lục Đạo".
Lục Đạo hơi kinh ngạc nhíu mày, nhìn Thiên Hành yên lặng đợi câu sau:
Chỉ nghe Thiên Hành nói ra một câu làm cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc lời nói: "Không biết ông có hứng thú gia nhập Long Hồn hay không?"
Lục Đạo cũng sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cho dù tôi nguyện ý, các ngươi dám nhận sao?"
Thiên Hành khóe miệng treo một tia nhàn nhạt nụ cười, leng keng nói: "Chỉ cần ông dám đến, chúng ta liền dám dùng" ngữ khí chắc chắn hữu lực, không làm cho người hoài nghi chút nào, chỉ cần Lục Đạo đáp ứng một câu gia nhập Long Hồn, nhất định sẽ được trọng dụng
Lục Đạo nhướng lông mày, nhếch miệng lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn, mỉm cười nói: "Ông không sợ tôi sẽ làm bậy?
Thiên Hành liếc nhìn cúi đầu nhìn 13, chắc chắn nói: "Long quốc không phải Tam Giác Vàng, Long Hồn cũng không phải những kia rời rạc tiểu thế lực có thể so sánh" Dứt lời, Thiên Hành bỗng nhiên giơ tay lên không cho Lục Đạo cơ hội nói tiếp, trước một bước nói: "Ông có thể suy nghĩ một chút, có quyết định có thể tùy thời tới tìm ta"
Lục Đạo đẩy tròng mắt, khẽ cười nói: "Tôi nghĩ tôi không cần suy nghĩ nữa.
Thiên Hành nhẹ nhàng "Ồ?" Sau đó liền không nói lời nào, yên lặng đợi câu sau.
Lục Đạo cười cười, nói: "Long Hồn, không đủ kích thích, không thích hợp với tôi"
Lục Đạo giáp mặt cự tuyệt cũng không khiến Thiên Hành trên mặt biểu lộ ra vẻ không vui, ngược lại như là càng thêm thưởng thức ánh mắt nhìn ông ta, gật đầu nói: "Ông là một nhân tài, cũng là nhân tài mà Long Hồn bức thiết cần, không cần vội vã trả lời vội, tôi nghĩ, có lẽ về sau ông sẽ thay đổi chủ ý."
Lục Đạo nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, nói: "Chuyện sau này, ai biết?"
Hai người đối thoại có lẽ người bên ngoài nghe cảm thấy quá mức trắng trợn không có chỗ thần kỳ, không ngoài là một người muốn lôi kéo, một người khác lại cự tuyệt mà thôi, nhưng trên thực tế bọn họ từ câu nói đầu tiên cũng đã chơi trò tâm lý chiến thuật lẫn nhau, Thiên Hành muốn cho trong lòng 13 chôn xuống một quả hạt giống Lục Đạo không đáng tin cậy, đương nhiên, nếu quả thật có thể ly gián bọn họ thì càng lý tưởng cho dù thất bại cũng không có tổn thất gì, liền lãng phí chút nước miếng mà thôi, vốn song phương đã ở vào vị trí đối lập, tuy rằng còn chưa tới thời điểm chân chính trở mặt, nhưng cũng không cần băn khoăn cái gì
Nhưng Thiên Hành lại không nghĩ tới, Lục Đạo trả lời sắc bén bộc lộ tài năng như thế, Lục Đạo trả lời nhìn như uyển chuyển cự tuyệt, trên thực tế là đang nói cho Thiên Hành không nên chơi trò nhiều mặt, mọi người hảo tụ hảo tán, nếu không hắn không ngại đem trong Long quốc làm cho hỗn loạn giống như Tam Giác Vàng lúc trước, Thiên Hành lập tức từ chủ động ban đầu biến thành bị động, thợ săn biến thành con mồi mà Lục Đạo cũng vừa vặn đánh trúng điểm yếu của ông ta, bởi vì ông ta để ý nhất chính là tình thế trước mắt của kinh thành không thể loạn.
Đối mặt với phản kích của Lục Đạo, Thiên Hành lập tức đưa Long quốc và Long Hồn ra "trấn áp", ám chỉ Long quốc hắn cũng không phải là loại kết cấu rời rạc như Tam Giác Vàng, một cơ cấu quốc gia khổng lồ không phải một mình ngươi muốn loạn là có thể loạn, hơn nữa Long quốc còn có một đại lợi khí tuyệt thế Long Hồn, coi chừng mục đích của ngươi còn chưa đạt được, trước hết mua dây buộc mình kết quả lại đổi lấy Lục Đạo càng thêm điên cuồng trả lời: Chỉ một Long Hồn, tiền cược này còn chưa đủ.
Ý tứ trong Lục Đạo tuy rằng cuồng vọng vô cùng, nhưng thật sự đánh trúng chỗ yếu hại của Thiên Hành, Thiên Hành biết mình đã rơi vào thế hạ phong, khắp nơi bị Lục Đạo cản trở, hắn quyết đoán lựa chọn nhượng bộ dù sao tiếp tục náo loạn nữa tất cả mọi người không chiếm được chỗ tốt, huống hồ hôm nay là ngày đại hỉ của 11, bọn họ là tới uống rượu mừng, không phải tới đập phá, bất quá lúc kết thúc Thiên Hành vẫn không quên ước nguyện ban đầu, tiếp tục đả kích một chút quan hệ giữa 13 và Lục Đạo mà câu cuối cùng "Chuyện sau này, ai biết" của Lục Đạo nhìn như thuận miệng mà nói, kỳ thật cũng có hai tầng ý tứ bên trong, thứ nhất vẫn là uy hiếp Thiên Hành, thứ hai cũng là ám chỉ: Có lẽ chúng ta cũng Có khả năng hợp tác
Cuộc đối thoại giữa hai con hồ ly cũng chỉ có hồ ly mới có thể nghe hiểu được, ít nhất ba người Âu Dương Lâm và Dawell nghe không hiểu từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ biểu thị gì, không biết hắn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hai người, hay là một chút cũng không quan tâm Lục Đạo có thật sự trung thành với Gia Cát Hoàng hay không, tuy rằng sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao hai bên còn chưa tới trình độ náo động, hắn đứng ra ngược lại có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, trong sân cũng chỉ có Âu Dương Bác khi nghe được Lục Đạo có chứa uy hiếp, trong mắt hiện lên một tia tức giận, bất quá tia tức giận này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, ít nhất trên mặt không có lộ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận