Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 100: Đao trảm nhất phẩm

Chương 100: Đao trảm nhất phẩm

Hình Côn thiêu đốt tất cả tinh khí thần mà mình có thành cương nguyên rồi đổ dồn vào bảo đao được vua ban ở trong tay.

Trên bảo đao hiện lên một đường cương nguyên màu đỏ tươi.

Chiêu thức cuối cùng của “Huyết Chiến Đao Pháp” - Huyết Chiến Bát Phương.

Trong nháy mắt, trạng thái của hắn đạt đến cực hạn, một lần nữa “trói buộc” được Cố Dương.

“Chết đi!”

Trong khoảnh khắc, bảo đao trong tay hắn, bất chấp tất cả lao tới Cố Dương.

Hắn không chỉ thiêu đốt tu vi tích luỹ cả đời của mình, mà còn là tính mạng và tinh thần để dồn hết cho lần tấn công này.



Đao còn chưa đến, Cố Dương đã cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc, sát ý đáng sợ kia dường như đã ngưng tụ lại, mạnh mẽ kìm hãm đè chặt hắn.

Hắn có chút “nóng máu”.

Hắn không biết tại sao kẻ kia lại muốn giết hắn đến như vậy, đường đường là nhất phẩm, vậy mà không tiếc sử dụng cấm thuật để đồng quy vu tận.

Thật vô lý.

Tuy nhiên, muốn giết được hắn thì không dễ như thế đâu.

Việc liên quan đến sống còn, Cố Dương không chần chừ, vận chân nguyên trong cơ thể đạt đến giới hạn, quanh người bùng lên ngọn lửa đỏ rực giống như cương khí hộ thể.

Nguyên khí thiên địa cũng điên cuồng tràn vào trong cơ thể của hắn, được hắn dồn hết vào bên trong đao.

Cùng lúc đó, bảo đao trong tay Hình Côn tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ.

Ngay lúc này, đao của Hình Côn đã lao đến.

Đao của Cố Dương đỡ lấy đòn tấn công.

Keng!

Bỗng nhiên, trong không trung loé lên luồng ánh sáng chói mắt, khiến đám người vây quanh muốn mù con mắt.

Luồng ánh sáng vô cùng khủng bố tỏa ra mọi hướng.

Trong nháy mắt, cổng thành kiên cố ngay bên cạnh bị phá huỷ, trên tường thành cũng xuất hiện rõ mồn một hai vết đao.

Mặt đất lúc đó cũng chấn động.

Trong khoảnh khắc, đất đá bay mù trời, bụi mù tung bay, cản trở tầm nhìn của tất cả mọi người.



Chết rồi sao?

Trận chiến kinh thiên động địa này khiến mọi người được mở mang tầm mắt.

Hiếm thấy trận chiến thảm khốc nào diễn ra trong nháy mắt như vậy.

Đạt đến cảnh giới nhất phẩm, thông thường mà nói, trong lúc tấn công, chắc chắn sẽ thăm dò tỉ mỉ thực lực của đối phương, không có chuyện mới tấn công đã sử dụng sát chiêu.

Huống chi hầu hết nhất phẩm trong khi tấn công, ngay cả khi một bên bị đánh bại, muốn trốn thoát thì bên còn lại dù muốn kết liễu đối phương cũng rất khó.

Trừ khi thực lực của hai bên khác biệt quá lớn.

Có điều, chẳng cường giả nhất phẩm nào lại ngốc đến mức muốn đối chiến với người có thực lực hơn mình.

Đại Chu hiện giờ đã nhiều năm không xuất hiện trường hợp cường giả nhất phẩm nào chết trong lúc đối chiến.

Lần gần đây nhất là từ năm năm về trước, một vị cường giả nhất phẩm trong quân đội trên chiến trường bị vô số cường giả của Man tộc thảo nguyên vây giết.

Từ mười tám năm trước, sau trận chiến của Vũ gia, người chết la liệt, các danh gia vọng tộc đều thấy sợ hãi, do đó đạt đến trình độ nhất phẩm rất ít khi phát sinh ra tranh chấp.

Giống như ngày hôm nay, cường giả nhất phẩm Hình Côn này, không tiếc sử dụng cấm thuật đồng quy vu tận chỉ để giết một tên võ giả nhị phẩm, quả là chuyện hiếm thấy, khiến mọi người không thể hiểu nổi.

Điều mọi người ở hiện trường quan tâm nhất chính là Cố Dương có chết hay không?



Sắc mặt Trần Thế Lân trắng bệnh, mắt hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi luồng sáng vừa rồi, chỉ có thể nhìn thấy một tấm màn màu trắng.

Tay của hắn cũng bất giác chạm lên chuôi kiếm, có chút run rẩy.

Đao vừa rồi, hắn không chống đỡ nổi.

Nếu như là hắn bị chém một đao kia, hắn chết thẳng cẳng là cái chắc.

Đây chính là nhất phẩm hàng đầu mà Ô lão nhắc tới sao?

Sự kiêu ngạo, tự tin của hắn, của một tên nhất phẩm trẻ tuổi nhất, vừa bị đao vừa rồi của Hình Côn đánh cái bịch xuống đất.

Một lát sau, thị lực của hắn được hồi phục, cuối cùng cũng có thể thấy được kết quả của trận chiến này, dường như không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt.



Ô lão ở bên cạnh nhắm chặt mắt lại, khoé mắt tuôn ra dòng máu, sắc mặt có chút lo sợ.

Vừa rồi, hắn trực tiếp quan sát trận đấu của hai người, sử dụng đồng thuật lên đến cực hạn, lại nhìn thấy thứ không nên nhìn khiến mắt bị tổn thương, đồng thuật khổ luyện mấy chục năm lại bị phế đi.

Hắn lẩm bẩm: “Thì ra là như thế…”

Kết quả của trận chiến này, hắn đã biết.



Xe ngựa của Tào gia đỗ bên đường có vẻ không bị tổn hại gì.

Hai mắt Tào Y Y mở trừng trừng, có cương khí của Như Cầm ở bên cạnh bảo vệ, dừng như nàng không bị thương tích gì.

Chẳng qua khi nhìn thấy bảo đao nhuốm máu chém về phía Cố Dương, sắc mặt nàng trở lên lo lắng, há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng đã trễ mất rồi.

Sau đó, nàng không nhìn thấy gì nữa.

“Không…”

Sắc mặt nàng trắng bệnh, đột nhiên nàng hét lên, tức giận nói: “Tại sao ngươi không cứu hắn? Tại sao hả?”

Như Cầm ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng kinh ngạc và lo lắng, bị Tào Y Y gắt gỏng, nàng lập tức ngoái đầu lại, nhìn dáng vẻ của nàng lúc này, ánh mắt lộ vẻ ưu tư.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Hắn không chết.”

“Cái gì cơ?” Tào Y Y sững sờ.

“Người nhìn đi.”

Như Cẩm chỉ ra ngoài.

Tào Y Y nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, bên ngoài cũng đỡ khói bụi, có thể mờ mờ nhìn thấy một bóng người ở đó. Đó chính là Cố Dương, hắn còn đang di chuyển, chậm chậm bước ra ngoài.

“May quá…”

Đôi mắt Tào Y Y rưng rưng, thì thào nói: “Ta biết ngay mà, hắn không dễ dàng chết như vậy được. Kể cả có chết, cũng phải chết dưới tay của ta…”

Giọng nàng ấm áp mà điên cuồng khiến người ta không khỏi lạnh gáy.

Đến cả Như Cầm cũng phải rùng mình.

Quả nhiên, Tào gia chả có lấy một mống bình thường.

Nàng nói: “Chân nguyên của hắn bây giờ chắc đã cạn rồi, muốn bắt hắn đến đây không?”

“Không cần.”

Tào Y Y từ chối thẳng thừng: “Giờ mà bắt hắn đến đây, hắn nhất định không phục, ta muốn đợi đến khi hắn hồi phục rồi thì tự tay xử lý hắn, hạ gục sự kiêu ngạo và tự tin của hắn…”

Như Câm nghe được lời này của nàng, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Y Y, ngươi…”

Tào Y Y cười ha ha: “Người tàn khốc vô tình như phụ thân, đến cả mẫu thân còn không hạ thủ lưu tình. Nhưng lại chiều chuộng ta hết mực, không phải muốn ta toàn tâm toàn ý trở thành vật chứa của thứ kia sao? Ta đồng ý rồi, phụ thân không phải sẽ rất vui sao?

Như Cầm kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng có chút tư vị khó tả.

Đối với mưu đồ của chủ nhân, nàng cũng đoán được vài phần, chỉ là nhiều năm trôi qua, đối với vị tiểu thư trước mắt này cũng có chút tình cảm.

Thứ đồ kia nguy hiểm như nào, nàng rất rõ.

Muốn chịu được sức mạnh đó, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ chết.



Trong tửu lâu, Lâm Lượng bần thần, nhắm chặt hai mắt, khoé mắt tuôn ra dòng lệ.

Uy lực của đao vừa rồi, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Cách xa như vậy mà hắn vẫn cảm nhận được uy lực.

Một đao này, chỉ sợ đến cả thúc phụ cũng không chống đỡ nổi.

Thúc phụ của hắn, chính là cao thủ số một của Lâm gia Giang châu.

“Chắc là hắn chết rồi nhỉ?”

Sau khi bớt sợ, Lâm Lượng nghĩ đến chuyện chính.

Lúc này, thị lực của hắn đã được hồi phục, mắt nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy khói bụi mù mịt, có một bóng người đang chậm rãi di chuyển, tim hắn đập nhanh, trong khoảnh khắc, miệng đắng lưỡi khô.

Vậy mà hắn vẫn còn sống.

Điều này…

Sao có thể như vậy được?

Dường như Lâm Lượng không dám tin vào mắt mình.

Khi đòn tấn công kia ập đến, hắn đã nghĩ chắc chắn là sẽ chết.

Vậy mà Cố Dương lại đỡ được, vẫn còn sống nhăn răng.

Lẽ nào một cường giả nhị phẩm lại có thể mạnh hơn cường giả nhất phẩm là mình?

Không, tuyệt đối không thể được.

Nhất định trên người hắn có thứ gì đó bảo vệ.

Lâm Lượng nhanh chóng kiếm một lý do.

Đột nhiên, hắn phát hiện ra dáng người của Cố Dương có chút lảo đảo, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ manh động.

“Nếu tấn công hắn một đao nữa, hắn đương nhiên không chống đỡ nổi. Nếu như lúc này ra tay, hắn nhất định sẽ chết…”

Nghĩ tới đây, Lâm Lượng kích động.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!

Hắn đưa tay định rút kiếm ra, đột nhiên, hắn trông thấy Cố Dương bất ngờ dừng lại, hình như đang nhìn về hướng này.

Trong khoảnh khắc, tim hắn như ngừng lại.

“Không được, lợi dụng người ta đang gặp khó khăn, việc gì ta phải làm vậy?”

Lâm Lượng thu tay lại, bưng chén rượu lên làm một hơi hết sạch, nhưng tay hắn không tự chủ được, cứ run lẩy bẩy.

Sau đó, hắn quay người rời đi, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu.



Ở phía bên này, Cố Dương thu hồi ánh mắt.

Vừa rồi hắn cảm nhận được luồng sát khí có chút quen thuộc, bèn quay đầu lại nhìn.

Có vẻ hắn đã doạ kẻ kia phải bỏ chạy rồi.

Hắn cũng không để tâm nữa.

Lúc này, nhìn Cố Dương rất thảm, toàn thân đẫm máu, bị thương không hề nhẹ.

Đao vừa rồi uy lực quá khủng khiếp, vượt ngoài khả năng chống đỡ của Thôn Thiên thức, khiến hắn bị nội thương không hề nhẹ.

Tuy nhiên, lúc này thân thể của hắn đã cực kỳ cường hãn, chút tổn thương này không lấy được mạng của hắn.

Nguy hiểm hơn chính là, chân nguyên của hắn đã cạn, như ngọn đèn cạn dầu vậy.

May mắn thay, hắn đã sớm chuẩn bị.

Biết là khi vào thành sẽ gặp cường giả nhị phẩm, hắn trước đó đã tiến vào mô phỏng một lần.

Sau trận chiến, hắn lập tức nhận được phần thưởng, chân nguyên của nội thể lập tức được hồi phục.

Chẳng qua vết thương trên người vẫn còn.

Điều này cũng chứng minh một việc, phần thưởng nhận được từ hệ thống không thể hồi phục được vết thương.

Sự mệt mỏi đau đớn lúc này toàn bộ đều là vở kịch của Cố Dương. Hắn muốn xem có kẻ nào lợi dụng lúc này để tấn công hắn không.

Hắn bước đến cường giả nhất phẩm trước mặt, đối phương đã đầu lìa khỏi xác.

Thôn Thiên thức là võ học của Thần Thông cảnh, đã vượt qua phạm trù của võ công bình thường, càng đánh càng mạnh.

Đòn tấn công của đối phương bị hắn thâu tóm sức mạnh gần ba phần, kết hợp với chân nguyên của bản thân hắn, trong nháy mắt lập tức phá huỷ đao pháp của đối phương, một đao chém bay đầu.

Người có mặt ở hiện trường, chỉ có duy nhất hai người có thể nhìn rõ quang cảnh trận chiến.

Một là Ô lão, hai là Như Cầm.

Chấn động mà hai người này cảm nhận được cũng là lớn nhất.



Lúc này Cố Dương nhìn thi thể của cường giả nhất phẩm kia, lắc đầu, mắng xuống một câu: “Tên điên!”

Hắn chỉ có thể lí giải chuyện này là ác ý của thế giới phức tạp này.

Cũng là bởi vì hắn trộm gần một trăm vạn lượng bạc của Tứ Hải tiền trang, cho nên cường giả nhất phẩm này mới nổi khùng lên, nhất định phải giết hắn bằng được.

Dù sao mấy chuyện như này, hắn gặp cũng không phải lần một lần hai.

Cố Dương quay đầu nhìn Lỵ Lỵ và Tiền Hi Vân cách đó không xa, nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đến Tiền phủ.”

May có Lỵ Lỵ che chở, cho nên Tiền Hi Vân không có một vết thương, chẳng qua lúc này nàng vẫn chưa hoàn hồn khi thấy Cố Dương một đao xử nhất phẩm. Khi nghe thấy lời của hắn, náng không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt lộ rõ sự kính sợ.

Dựa vào cảnh giới nhị phẩm mà giết chết nhất phẩm.

Rốt cuộc đây là chuyện quái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận