Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 102: Thành giao

Chương 102: Thành giao

“Tiền?”

Dù là Tu La Kiếm Thánh trải qua nhiều chuyện suốt ba trăm năm qua, nhưng nghe thấy yêu cầu của Cố Dương cũng không khỏi giật mình.

Hắn không muốn bí pháp thần công, cũng không muốn thần binh lợi khí hay thần đan dược diệu.

Cho dù cái hắn muốn là mỹ nữ, lão bà còn có thể hiểu, đằng này thứ hắn muốn lại là tiền.

Dựa vào thực lực của hắn, thứ như tiền mà còn phải đòi hỏi sao?

Nhưng mà lão bà chỉ giật mình đôi chút, sau đó lập tức truyền lệnh: “Băng Dao, mang tất cả khế đất vào đây.”

“Vâng.” Bên ngoài vang lên tiếng trả lời.

Giọng nói vừa rồi chính là của nữ tử bạch y, hóa ra nàng tên là Băng Dao.

Một lúc sau, nữ tử bạch y bước vào, trong tay bưng một rương gỗ tinh xảo, đặt lên trước mặt lão bà, rồi đi ra ngoài.

Lão bà nói: “Ở trong đây là khế đất của Nhạn Đông hồ, còn có vài cổ phần, chút ngân phiếu, ngươi xem đủ không.”

Cố Dương cũng không khách sáo, mở rương ra, cầm đồ bên trong lên xem, đều là ngân phiếu giá trị lớn, mỗi phiếu trị giá mươi vạn lượng, tổng cộng của bảy tờ, tính ra là bảy mươi vạn lượng.

Còn có khế đất của các vị trí xung quanh Nhạn Đông hồ, còn có cổ phần của một vài cửa tiệm.

Lão bà nói: “Khế đất và cổ phần có thể đổi lấy bao nhiêu tiền thì dựa vào ngươi.”

“Thành giao!”

Cố Dương tiêu sái nhận lời.

Hắn là người thức thời, bây giờ, nếu hắn nói “không” thì có lẽ hôm nay hắn không thể rời khỏi căn phòng này.

Đừng thấy lão bà trước mắt này có thể chết bất cứ lúc nào mà coi thường. Đây là một vị Kiếm Thánh, cho dù chỉ còn một hơi thở thoi thóp cũng không thể xem nhẹ.

Dù sao đồng ý còn nhận được chút lợi lộc, thế cũng là quý hoá lắm rồi.

Đột nhiên, lão bà ho mấy tiếng, có vẻ đã yếu đi vài phần. Lão bà lấy một miếng ngọc giản ra, thều thào nói: “Đây là ‘Tu La Kiếm Pháp’ truyền lại cho ngươi. Ngươi ra ngoài cửa chờ đi, ta có vài câu muốn nói với Mộng Linh…”

Cố Dương cầm lấy miếng ngọc giản, hành lễ một cái, rời khỏi gian phòng bị bủa vây bởi khí tức mục nát này.

Ra đến bên ngoài, trong lòng hắn có chút lăn tăn.

Cho dù ngươi là cường giả của Thần Thông cảnh, Kiếm Thánh nổi danh, đến cuối cùng ngươi cũng không thắng được sức mạnh của thời gian, rồi cũng đến ngày già yếu.

“Trừ khi có thể tu tới Bất Lậu cảnh.”

Tu đến Bất Lậu cảnh có thể sống lâu ngàn năm.

Thậm chí, còn có Thiên Nhân cảnh, tuổi thọ dài dằng dặc.

Đương nhiên, dựa vào tư chất của bản thân hắn, muốn tu đến Thiên Nhân cảnh căn bản không thể, còn phải dựa vào hệ thống.

Cho nên vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền đã.

Một lát sau, Cố Dương rời khỏi đảo giữa hồ, quay về nơi ban đầu, nhìn thấy Tiền Hi Vân, lấy ra khế đất và cổ phần ra nói: “Tiền cô nương, ngươi xem hộ ta từng đây đáng giá bao nhiêu tiền.”

Tiền Hi Vân cầm lấy khế đất và cổ phần xem, ánh mắt bất ngờ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ dám nói: “Đây là Nhạn Đông hồ, năm đó quan phủ tặng cho Kiếm Thánh, đoán chừng không ai dám mua.”

Cố Dương suy nghĩ, vẫn là không nên nói việc Tu La Kiếm Thánh sắp chết nói cho nàng, chỉ gật gù.

Từ Hi Vân tiếp tục nói: “Năm cổ phần này,đã lâu rồi, có ba cửa tiệm đã đóng cửa, chỉ còn lại hai tiệm vẫn kinh doanh, hơn nữa kinh doanh rất phát đạt, mỗi tiệm có thể đổi được ít nhất một trăm vạn lượng.”

Cố Dương nghe thấy vậy,vô cùng hài lòng.

Thế này không lỗ, tính ra được hai trăm bảy mươi vạn lượng. Tuy rằng phải trả giá, nhưng mà chẳng qua chỉ là giúp Kiếm Thánh Tu La chăm sóc đệ tử, dù sao mấy người kiểu như này bên cạnh hắn cũng nhiều, thêm người nữa cũng không sao.

Hắn nói: “Xem ra ta nên ở lại Trung châu thêm mấy ngày nữa.”



Đợi gần nửa giờ, cuối cùng hai đệ tử của Tu La Kiếm Thánh cũng xuất hiện, hai người đều khoác lên mình bạch y.

Đại đệ tử Băng Dao lạnh lùng như băng, còn tiểu đệ tử Mộng Linh kia lại hồn nhiên ngây thơ.

Nàng tầm mười tuổi, có chút ngây ngô, ánh mắt lanh lợi, lướt nhìn ba người rồi dừng lại trên mặt Cố Dương: “Ngươi là Cố Dương, sư tôn dặn ta về sau đi theo ngươi, ta là Hàn Mộng Linh, ngươi có thể gọi ta là Linh Nhi.”

Ấn tượng đầu tiên của Cố Dương về nàng không tồi, nhìn cũng không phải nha đầu khó dạy bảo. Hắn cười thân thiện nói: “Xin chào.”

Hàn Mộng Linh quan sát hắn, lại hỏi: “Ngươi không dùng binh khí sao?”

“Thứ ta dùng là đao.”

Trong trận chiến vừa rồi, đao của Cố Dương vì không chịu được chân nguyên khổng lồ của hắn nên đã bị phá huỷ.

Hàn Mộng Linh kích động nói: “Đao pháp của ngươi thế nào? Chúng ta đàm luận chút đi.”

“Trời ơi, đây là ngựa sao? Ta chưa từng được thấy nó bao giờ.”

“Tại sao mắt của nàng ta lại màu xanh dương? Nàng ta thật kì lạ.”

“Nhiều người quá, nhìn xem, cái người kia mập quá…”

Cố Dương không ngờ rằng nha đầu này lại nói nhiều như vậy, trên đường đi nhìn cái gì cũng thấy tò mò, như chưa từng ra ngoài vậy, nói ríu ra rít rít không dứt.

Trái lại sư tỷ của nàng lại lạnh lùng, suốt quãng đường không nói một lời.

Đôi sư tỷ muội này, tính cách hoàn toàn là hai thái cực.



Khi đám người Cố Dương đến Tiền phủ, một nam tử đã đứng chờ ở đó từ lâu. Hắn chính là đứa con riêng không biết từ đâu chui ra của Tiền gia Tiền Hi Dương.

“Muội muội vất vả rồi, nghe nói các ngươi ở cổng thành gặp phải nguy hiểm, không vấn đề gì chứ?”

“Đạ tạ quan tâm…”

Hai “huynh muội” chưa từng gặp mặt, mà diễn như thân thiết lắm.

Tiền Hi Dương thi lễ với Băng Dao: “Diện kiến Dư cô nương.”

Dư Băng Dao gật đầu, coi như chào hỏi.

Tiền Hi Dương quay đầu nhìn Cố Dương, khách khí nói: “Diện kiến Cố công tử, khách quý tới nhà, ta lấy làm vinh hạnh.”

“Tiền công tử khách khí quá.” Cố Dương đáp

Hàn Mộng Linh đứng phía sau hắn nhỏ nhẹ nói: “Người này đẹp trai quá.”

Tiền Hi Dương nhìn nàng hỏi: “Người này là…?”

Hàn Mộng Linh lườm hắn cái: “Liên quan gì đến ngươi?”

Tiền Hi Dương ngạc nhiên.

Nàng thì thầm: “Sư tôn nói rồi, đẹp trai toàn là đồ không ra gì.”

Cố Dương bật cười, cười xong có chút ngượng ngùng.



Bọn họ ở trong Tiền phủ, Tiền Hi Vân và Dư Băng Dao ở cùng nhau.

Cố Dương, Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh ở cùng nhau. Hai nơi cách nhau không xa, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Mấy ngày sau, dưới sự giúp đỡ của Tiền Hi Vân, Cố Dương liên hệ với cổ đông của hai cửa tiệm kia, muốn bán lại số cổ phần mình có.

Chẳng qua tiến hành không suôn sẻ lắm, bởi lẽ trong đó chỉ có một vài người đồng ý gặp mặt.

Xem ra hầu hết mọi người đều không coi trọng Tiền Hi Vân, hoặc là không muốn cuốn vào cuộc chiến của Tiền gia.

Chuyện này hơi rắc rối, bởi lẽ nếu như không thể bán ra, vậy thì hai cổ phần này chỉ là đồ bỏ đi.

Cố Dương cũng không muốn vì chuyện này mà tốn thời gian.

Trung châu bây giờ là một mớ hỗn độn, Tiền gia chính là trung tâm của mớ hỗn độn này, thời gian hắn ở đây chờ đợi, sớm muộn cũng bị liên luỵ, đây cũng không phải điều hắn mong muốn.

Trong khi hắn đang suy nghĩ xem có nên bỏ hai trăm ngàn lượng này hay không thì ngay trong đêm hôm đó, hạ nhân của Tiền gia đến bẩm báo là có người xin gặp.

Những ngày gần đây, người muốn gặp hắn không ít, đều là ngưỡng mộ thực lực của hắn.

Cứ như trong một đêm, hắn bỗng nhiên trở thành thần tượng của Trung châu thành.

Trận chiến ở cổng thành đã truyền đi xa, kỳ tích của Cố Dương một đao chém chết nhất phẩm quá hấp dẫn khiến hắn được nhiều người săn đón.

Tuy nhiên, người có thể khiến Tiền gia thay mặt thông báo lại chẳng có lấy một ai.

Cố Dương cảm thấy tò mò, lập tức nhận lời gặp mặt, sau khi gặp lại thấy kỳ lạ hơn.

Người đến bái kiến hắn lại là một danh kỹ, hoa khôi nổi tiếng nhất Trung châu thành, Nguyên Trân Trân.

Trung châu là khu vực phát triển thương nghiệp mạnh nhất Đại Chu, sinh ra vô số phú thương. Bởi vì thương nghiệp phát triển mạnh, cho nên cũng tự phát triển ngành giải trí.

Địa vị không khác sông Tần Hoài(1) kiếp trước cổ đại là bao.

Chọn hoa khôi là sự kiện lớn tổ chức thường niên của Trung châu thành, thu hút các công tử nhà giàu đến vung tiền.

Những hoa khôi được chọn ra mỗi năm tự nhiên nhận được sự săn đón của mọi người, rất nhiều người muốn gặp còn không được.

Hiện giờ, một hoa khôi lại tự chủ động đến tìm Cố Dương.

Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy lạ.

Cố Dương nói: “Mau mời Nguyên cô nương vào.”

---

(1)sông Tần Hoài: là một con sông nổi danh với những kỹ nữ nổi Tiếng ở thời cổ đại Trung Quốc
Bạn cần đăng nhập để bình luận