Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 105: Năm hung địa

Chương 105: Năm hung địa

[…Ngươi theo đuổi Sở Tích Nguyệt, chẳng mấy chốc các ngươi đã bắt đầu yêu đương…]

[Một tháng sau, người đứng đầu Thiên Kiêu bảng là Dịch Nhất xuất hiện, khiêu chiến với ngươi... Ngươi chết, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Quả nhiên là không ổn.

Cố Dương xem xong kết quả của lần mô phỏng lần này, không khỏi thở dài.

Lần trước khi cường giả nhất phẩm của Lâm gia bị khiếp sợ chạy mất, lúc ấy hắn đã đoán được, có lẽ ở gần có nhất phẩm của Sở gia đi theo, mà người kia chính là người bảo vệ Sở Tích Nguyệt.

Không thể không nói, mỗi người bảo vệ của đệ tử cốt cán của thế lực lớn, mỗi người đều là kẻ có lòng dạ sắt đá, thiết diện vô tư, ngoại trừ sự an nguy của đệ tử nhà mình, người khác sống chết thế nào cũng không để tâm chút nào.

Cho dù là tình lang của đệ tử nhà mình.

Hoặc là nói, đối với cường giả nhất phẩm của Sở gia, hận không thể cho tình lang của Sở Tích Nguyệt chết càng nhanh càng tốt.

Dù sao giữa Sở Tích Nguyệt và Tần gia có hôn ước.

Con đường này không đi được.

...

[... Ngươi dẫn theo đám người Sở Tích Nguyệt đi đến Tĩnh châu bằng tốc độ nhanh nhất. Khi đang lên kế hoạch cho Ô Hành Vân và Tĩnh Hải vương gặp nhau, người đứng đầu Thiên Kiêu bảng Dịch Nhất xuất hiện... Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Đáng tiếc, thời gian không kịp.

Con đường tìm kiếm sự bảo vệ của Tĩnh Hải vương này cũng không đi được.

...

[... Ngươi đi đến Thần Đô, chủ động liên hệ với nội vệ, lấy việc gia nhập nội vệ làm cái giá, tìm kiếm sự bảo vệ của bọn họ...]

[Hai năm sau, trong một lần ngươi đang chấp hành nhiệm vụ nào đó, người đứng đầu Thiên Kiêu bảng Dịch Nhất xuất hiện... Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Dùng sức mạnh của hoàng thất thì cùng lắm cũng chỉ có thể qua được hai năm mà thôi.

Hơn nữa, qua được hai năm, đối với Cố Dương mà nói không có ý nghĩa gì, đợi sau khi hắn niết bàn, thực lực giảm sút, nội vệ sẽ còn bảo vệ hắn ư?

Đáp án dĩ nhiên là không rồi.

Cho nên con đường này cũng thế, không thể thực hiện được.

...

[... Ngươi dẫn theo Hàn Mộng Linh và Lỵ Lỵ quay lại thành Trung Châu, cầu kiến Tu La Kiếm Thánh, nhưng khi đến Nhạn Đông hồ lại phát hiện nàng đã trở thành một cỗ thi thể.]

[Ngươi lấy “Tu La Kiếm Pháp” ra để tìm hiểu, nhưng mà không hiểu được nội dung chính, định bụng đến chỗ Hàn Mộng Linh thỉnh giáo thì mới biết nàng cũng không tu luyện loại kiếm pháp này, chỉ có thể tự tìm hiểu.]

[Một tháng sau, người đứng đầu Thiên Kiêu bảng là Dịch Nhất xuất hiện trước mặt ngươi... Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Không ngờ Tu La Kiếm Thánh lại chết nhanh như vậy rồi, hắn vốn muốn đến để xem có thể đạt được sự bảo vệ của bà ấy không.

Muốn tìm chỗ dựa sao lại khó như vậy chứ.

Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách khác.

...

[... Sau khi ngươi tụ họp với đám người Sở Tích Nguyệt, từ biệt Sở Tích Nguyệt, dẫn theo đám người Tô Thanh Chỉ đi đến Tĩnh châu ngồi thuyền rời bến, rời khỏi Đại Chu.]

[Mấy tháng sau, một bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là người đứng đầu Thiên Kiêu bảng Dịch Nhất... Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Thế này cũng được sao?

Cố Dương nhìn thấy cách mà Dịch Nhất xuất hiện vô cùng vi diệu.

Chạy đến trên biển cả mênh mông, đối phương vẫn có thể từ trên trời giáng xuống, sao có thể như vậy được?

Có một điểm có thể chắc chắn là, sở dĩ Dịch Nhất có thể tìm được hắn, sau lưng nhất định có cường giả Thần Thông cảnh tương trợ.

Nếu không, cảnh giới nhất phẩm lại không bay, cho dù có biết là hắn ở chỗ đó, cũng không thể đuổi tới trên biển được.

Trái tim của Cố Dương chùng xuống, chẳng lẽ thật sự là mọc cánh cũng khó chạy thoát ư?

“Không, cường giả Thần Thông cảnh cũng không phải là không làm gì được. Gia nhập nội vệ có thể khiến cho bọn họ có phải kiêng dè, chờ đến hai năm sau bọn họ mới có thể tìm ra cơ hội.”

“Cho nên chỉ cần đi tới một nơi mà Thần Thông cảnh cũng tìm không thấy được.”

Cố Dương nghĩ tới đây, trong lòng thông suốt.

Rất nhanh, hắn nảy ra một ý tưởng.

Ví dụ như hắn cứ đi qua những cấm địa nổi tiếng kia, cuối cùng sẽ tìm được một nơi có thể trốn được tai mắt Thần Thông cảnh.

Hắn liếc nhìn số dư còn lại của hệ thống, vừa vặn còn lại ba trăm vạn, còn có thể tiến hành ba mươi lần mô phỏng.



……

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Dương bỏ ngựa lại, mang theo Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh rời đi, mỗi tay dẫn một người tới La châu bằng tốc độ nhanh nhất.

Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh không hiểu gì, cũng không biết vì sao hắn lại vội vã như vậy, nhưng lại chẳng có cơ hội để hỏi.

Trên đường đi, tốc độ của Cố Dương đạt đến cực hạn, nhanh chóng hệt như tia chớp.

Hai ngày sau, bọn họ lập tức chạy tới La Giang, bỏ thời gian nửa ngày tìm đến thuyền hoa trên sông, thành công tụ họp với đám người Sở Tích Nguyệt.

Đám người Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Cố Dương dẫn theo Lỵ Lỵ trở về, còn thêm một tiểu cô nương ngây ngô khờ khạo đều cảm thấy kỳ lạ.

Cố Dương không đợi các nàng hỏi đã cho người xếp phòng cho Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh, sau đó kéo Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân sang một bên, nghe ngóng xem Đại Chu có những cấm địa nào, nơi mà Thần Thông cảnh cũng không dễ dàng tiếp cận.

“Cấm địa?”

Ô Hành Vân ngạc nhiên nói: “Vì sao Cố huynh lại hỏi chuyện này?”

Sở Tích Nguyệt nhìn ra hình như Cố Dương đang vô cùng vội vã, chen lời: “Nếu nói nơi mà Thần Thông cảnh cũng không dễ dàng tiếp cận, cũng chỉ có năm hung địa kia.”

“Nơi thứ nhất, n Khư, nằm trung tâm nhất của Đại Chu. Trong truyền thuyết, nơi đây chính là đô thành của hoàng triều thời Thượng Cổ. Ở nơi này đã từng diễn ra một trận đại chiến, khiến nó trở thành phế tích, biến thành một tử địa.”

“Nơi thứ hai, Tử Hồn Cốc, nằm ở cực tây của Đại Chu. Quanh năm bao trùm bởi thi khí màu đen, cho dù là Thần Thông cảnh khi vào trong đó, thời gian dài cũng sẽ bị nhiễm khí độc. Nghe đồn, nơi này chính là nơi đặt sơn môn của một trong sáu môn phái lớn - Thiên Thi tông.”

“Nơi thứ ba, U Linh Hải, nằm ở bên bờ Nam Hải, từ xưa tới nay, người đi vào trong đó không có một ai có thể sống sót ra ngoài. Không ai biết bên trong nơi đó có cái gì.”

“Nơi thứ tư, Lôi Đình Nhai, nằm ở nơi cực đông của Đại Chu. Nghe nói, trên vách núi quanh năm sấm sét không ngừng, trong vòng trăm dặm không có lấy một ngọn cỏ, con người một khi đến gần sẽ có sấm sét kéo đến, cho dù là Thần Thông cảnh, cũng khó có thể chịu đựng được.”

“Nơi thứ năm, Thần Uyên, đây cũng là hung địa thần bí nhất, vị trí cũng không cố định, có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, một khi rơi vào trong đó thì sẽ không thể đi ra được.”

Cố Dương sau khi nghe xong, cảm thấy năm hung địa này cũng chỉ có n Khư là có thể lánh nạn được, bốn nơi khác hoặc là đến gần thì phải chết, hoặc là căn bản không biết ở chỗ nào.

Hắn nói : “Còn có nơi nào khác không? “

Ô Hành Vân cũng nói mấy nơi. So với năm hung địa thanh danh lớn nhất kia, mức độ nguy hiểm thấp hơn một chút, đều là được ghi lại trên điển tích của Võ viện.

Cố Dương ghi nhớ tất cả lại.

Cuối cùng Ô Hành Vân cười nói: “Thật ra vẫn còn hai nơi, một là mộ đao Vũ gia, một nơi khác là Kiếm cung. Hai nơi này trước kia cũng thuộc về cấm địa, về sau mới bị Vũ gia và Kiếm cung chiếm giữ.”

Cố Dương kinh ngạc: “Hai nơi này có gì đặc biệt? “

Ô Hành Vân nói: “Nghe đồn là, mộ đao và Kiếm cung đều là cấm địa do Tiên môn Thượng Cổ để lại, đi vào trong đó sẽ phải qua một cuộc khảo nghiệm, thông qua được khảo nghiệm thì có thể nhận được một thanh thần binh, nhưng chỉ cần thất bại thì nhất định sẽ chết. Đáng tiếc là hai nơi này người ngoài không có cách nào đi vào được.”

Cố Dương nói: “Không phải Vũ gia đã bị diệt rồi ư? Bây giờ mộ đao bị người nào chiếm? “

Ô Hành Vân nói: “Có lẽ là một vị cường giả của hoàng thất.”

Cố Dương cũng nghe người khác nói, Vũ gia là bị hoàng thất tiêu diệt, cho nên không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Trong thiên hạ, có thực lực tiêu diệt Vũ gia căn bản không có mấy thế gia, rất dễ dàng có thể đoán được.

Lăng Linh, chính là người sống sót cuối cùng của Vũ gia.

Trước đó trong một lần mô phỏng, sau khi Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh có thể tạm coi là thành công, Thần Thông cảnh sau đó ra tay giết chết nàng, chỉ để lại một câu “dư nghiệt Vũ gia”, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Ngoài ra còn công pháp nàng cho hắn - tuyệt học Vũ gia “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết” , cũng là một minh chứng.

Cố Dương tò mò hỏi: “Năm đó vì sao hoàng thất phải tiêu diệt Vũ gia? “

Những ngày này sống với nhau, Ô Hành Vân sớm đã biết hắn thiếu hiểu biết ở rất nhiều phương diện, về việc hắn hỏi câu hỏi như vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hắn nói: “Bởi vì một vị cường giả Thần Thông cảnh của Vũ gia giết chết hoàng đế Đại Chu, kể cả mười mấy nữ nhi của hắn và trên trăm vị phi tần trong hậu cung đều bị giết sạch.”

Trên trăm vị phi tần?

Trời đất, hắn kham nổi ư?

Sự chú ý của Cố Dương đã tập trung đến một điều quái lạ khác.

Ô Hành Vân tiếp tục nói: “Ngay khi chuyện này xảy ra, thiên hạ chấn động. Sau khi giúp đỡ tân hoàng đăng cơ, Lạc vương đã xuất ra phần đông cường giả của triều đình, hướng thẳng đến Tĩnh châu, san bằng Vũ gia thành bình địa. Trận chiến ấy, đánh cho thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Cuối cùng, cường giả Thần Thông cảnh kia của Vũ gia bị đánh chết tại chỗ, từ đó về sau mười danh gia vọng tộc chỉ còn chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ.”

“Đợi một chút, Lạc vương này có thể giết chết một cường giả Bất Lậu cảnh sao?”

Cố Dương vô cùng kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ Từ Nhược Mai đã từng nói, chín danh gia vọng tộc thiên hạ, sau mỗi thế gia đều có lão quái vật Bất Lậu cảnh tọa trấn.

Vũ gia có thể đặt ngang hàng với chín danh gia vọng tộc thì chắc chắn cũng giống như vậy.

Ô Hành Vân thở dài, nói: “Nếu không có Lạc vương trấn áp thiên hạ, Triệu gia sao có thể giữ vững giang sơn? Sớm đã bị người ta lật đổ rồi.”

Nói như vậy, hoàng thất chẳng những hơn về số lượng, vượt xa các thế lực lớn, ngay cả sức chiến đấu cũng là đỉnh cao nhất, chẳng trách có thể trở thành chủ nhân thiên hạ.

Thế này mới hợp lý chứ, ở một thế giới võ công cao cường, không có thực lực tuyệt đối thì sao có thể lập nên vương triều?

Ô Hành Vân lại nói: “Nhưng mà ta từng nghe đồn rằng, Lạc vương đã chạm đến ngưỡng cửa Thiên Nhân cảnh, đang bế quan, không rảnh để ý tới chuyện thế tục, chính vì thế, Man tộc trên thảo nguyên mới bắt đầu rục rịch.”

Cố Dương còn muốn hỏi tiếp thì đột nhiên mới kịp phản ứng lại, là mình đang hỏi Đại Chu có cấm địa nào, nhưng không ngờ là chủ đề lại đi lệch hướng.

Hắn nhanh chóng đưa chủ đề trở lại về cấm địa.

Hàn huyên hồi lâu, trong lòng hắn dần dần nảy ra ý tưởng.



Sau khi đêm đến, Cố Dương ngồi ở trong phòng, lại mở hệ thống ra một lần nữa, sau đó khởi động mô phỏng.

[…Ngươi một thân một mình rời khỏi La Giang, đi đến trung tâm Đại Chu, tới n Khư…]
Bạn cần đăng nhập để bình luận