Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 108: Vượt qua ngưỡng cửa này

Chương 108: Vượt qua ngưỡng cửa này

[…Một năm sau, trong trận quyết chiến cuối cùng với quân phản loạn, ngươi và Tô Thanh Chỉ liên thủ, giết chết trùm thổ phỉ tại chỗ, bình ổn phản loạn.]

[Ngươi lập nhiều công lớn, được phong làm Bình Giang hầu, lên chức thống lĩnh nội vệ.]

[Chín năm sau, ngươi nhận được mệnh lệnh, dẫn theo bốn cường giả nhất phẩm tiến hành vây giết Lăng Linh hạng nhất Nhất Phẩm bảng.]

[Trên đường, ngươi và Tô Thanh Chỉ đột nhiên đánh lén, chém giết cả bốn cường giả nhất phẩm, chạy đến tụ họp với Lăng Linh.]

[Lăng Linh bắt đầu đột phá Thần Thông cảnh, lúc sắp thành công, biến cố bất ngờ ập đến, một cường giả Thần Thông cảnh tìm tới. Ngươi và Tô Thanh Chỉ liên thủ chặn lại.]

[Sau mấy giây, Lăng Linh chính thức bước vào Thần Thông cảnh, đánh lui vị cường giả kia, sau đó ba người các ngươi cao chạy xa bay.]

[Cùng năm, Tần gia khởi binh phạt Chu, thế như chẻ tre, lúc sắp đánh vào Thần Đô, Định Hải Thần Châm Lạc vương của Đại Chu xuất hiện, bắt đầu trận chiến lớn kinh thiên động địa với lão tổ Tần gia Tần Vũ.]

[Tần Vũ và Lạc vương đều đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân, trận chiến lớn đánh đến mức trời đất đảo ngược. Đột nhiên, hai cường giả Thiên Nhân cảnh gia nhập vào trận chiến.]

[Dưới một đòn đánh cuối cùng của bốn vị Thiên Nhân, một phong ấn cổ xưa rung chuyển, mở ra một thông đạo dị giới. Từ đây, Vũ Hóa môn đến từ thế giới động thiên kia xâm lấn trên quy mô lớn.]

[Ngươi và Tô Thanh Chỉ cùng Lăng Linh trốn trên đảo nhỏ nào đó ở Đông Hải. Mười năm sau, Tô Thanh Chỉ bước vào Thần Thông cảnh, động tĩnh kéo đệ tử Vũ Hóa môn đến, các ngươi bị truy sát liên tiếp. Mấy tháng sau, cuối cùng bọn họ cũng đuổi kịp, một trận đại chiến nổ ra, các ngươi đều chết trận tại chỗ. Hưởng thọ năm mươi tuổi.]

Không dễ dàng mà, cuối cùng vượt qua ngưỡng cửa bốn mươi tuổi này, sống đến năm mươi tuổi rồi.

Cố Dương thầm có chút vui mừng.

Nhưng mà Vũ Hóa môn kia là cái quỷ gì?

Thế giới động thiên…

Thế giới võ đạo đã nói đâu?

Lần này thay đổi phong cách à.

Kể cả bốn cường giả Thiên Nhân cũng không thể ngăn cản Vũ Hóa môn sao? Thực lực của môn phái này mạnh tới mức độ nào vậy?

Cố Dương không đoán ra được bao nhiêu tin tức có ích từ lần mô phỏng này.

Thôi, không nghĩ nữa.

Dù gì đó cũng là chuyện của gần hai mươi năm sau.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm năm mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm năm mươi tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm năm mươi tuổi.]

Cố Dương không do dự, lập tức chọn hai.

Hắn mô phỏng lần này chính là vì tôi luyện đao pháp.

Gia nhập nội vệ cũng xuất phát từ mục đích này. Hoàng hậu kia còn có thể giúp hắn thỉnh giáo một cường giả Thần Thông cảnh. Thần Đô có rất nhiều nhất phẩm, bằng vào thân phận phó thống lĩnh nội vệ cũng có thể tìm những người đó luận bàn, không cần lo lắng bị hạ độc thủ.

Tuy bí cảnh bên Thiên Trụ sơn tốt, cũng đủ an toàn, nhưng chỉ có hai người là hắn và Tô Thanh Chỉ, xa rời thực tế, đao pháp tiến bộ có hạn.

Sau một khắc, trong đầu Cố Dương tự nhiên xuất hiện thêm vô số chiêu thức võ công, còn có kinh nghiệm chiến đấu.

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong biển tri thức võ học, tiến vào một cảnh giới quên cả người lẫn vật.

Thu hoạch lớn lần này vượt xa tưởng tượng của hắn.

Không kể đến khi hắn ở trong nội vệ đã luận bàn với rất nhiều cường giả nhất phẩm, sau khi rời khỏi nội vệ còn có cường giả Thần Thông cảnh là Lăng Linh này bên cạnh.

Suốt hai mươi tám năm, đao pháp của hắn đã hoàn toàn lột xác, tiến vào một cấp độ mới.

Cố Dương bế quan ròng rã ba ngày.

Trong thuyền hoa không có bất kỳ ai đi quấy rầy hắn, thậm chí khi mỗi người nói chuyện đều vô ý nhỏ giọng đi, sợ quấy nhiễu đến hắn.



Thần Đô, sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Sáng sớm, ngoài cửa Võ viện, hai người trẻ tuổi khí thế bất phàm bước tới.

Hai người đó đã tới từ một tháng trước, một là thế tử Tần gia Tần Thượng, người còn lại là Cố Vân Phi của Cố gia Thần Đô.

Hai người nhìn bên cạnh bảng danh sách có không ít người đứng đó, trông có vẻ là hạ nhân các thế gia tới tìm hiểu tin tức.

Cố Vân Phi giải thích: “Mấy tháng này thay đổi bảng mấy lần, có vài người rảnh rỗi nhàm chán nên phái hạ nhân tới đây trông chừng, một khi trên bảng danh sách xuất hiện thay đổi thì có thể nhận được tin tức trước tiên.”

Tần Thượng bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế.”

Cố Vân Phi cười nói: “Bọn họ đang uổng phí công phu. Dựa vào tần suất thay đổi danh sách trước kia, thường thì một hai năm mới đổi bảng một lần. Chính vì sự xuất hiện của một quái thai, cho nên trong mấy tháng ngắn ngủi, bảng danh sách đã thay đổi những ba lần.”

Nhắc tới quái thai kia, sắc mặt Tần Thượng biến thành hơi phức tạp.

Dùng tu vi nhị phẩm, lấy đao chém nhất phẩm!

Một tháng trước, khi tin tức kia truyền đến Thần Đô đã dẫn tới chấn động cực lớn.

Lần đầu tiên khi Tần Thượng nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Bản thân hắn chính là nhị phẩm đỉnh phong, tu luyện công pháp gia truyền tuyệt thế, tự nhận thực lực bản thân đã gần đến nhị phẩm đỉnh phong.

Hắn biết rõ giữa nhị phẩm và nhất phẩm, chênh lệch lớn đến cỡ nào.

Nhị phẩm giết nhất phẩm!

Cũng chỉ có tổ tiên nhà hắn từng có chiến tích như vậy.

Nhưng mà tổ tiên nhà hắn là ai chứ? Là cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong, nửa bước đạp đến Thiên Nhân cảnh.

Sao người khác có thể so sánh được?

Sau khi Ô tiền bối của Hồng Lâu trở lại Thần Đô, chi tiết về trận chiến ấy mới truyền ra.

Tần Thương không tin cũng phải tin. Hồng Lâu tiếng tăm lẫy lừng, nếu Ô lão đã tận mắt nhìn thấy, vậy thì tuyệt đối không thể là giả.

Hắn mới ý thức được suy nghĩ trước đó của mình nực cười biết bao, thật ra bản thân mình còn xa mới đến được nhị phẩm đỉnh phong.

Chẳng qua cho dù như thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra được làm thế nào mà tên Cố Dương kia ở cảnh giới nhị phẩm đã nắm giữ được một chiêu đao pháp cấp bậc Thần Thông cảnh?

Gần đây có nhiều người nhắc đến cái tên Cố Dương ở trước mặt Tần Thượng, mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.

Cố Vân Phi chú ý tới thần sắc của hắn hơi tối tăm, tự biết nói lỡ miệng, vội vàng đổi chủ đề: “Tần huynh muốn rời khỏi Thần Đô nhanh như vậy ư, sao không ở lại thêm một thời gian nữa?”

Cố Vân Phi tự nhiên biết rõ vì sao Tần Thượng chán ghét Cố Dương kia như thế.

Gần đây có tin tức truyền ra, Sở Tích Nguyệt và Cố Dương kia ở cùng trên một con thuyền, rõ ràng là một đôi tình nhân.

Là vị hôn phu của Sở Tích Nguyệt, trong lòng Tần Thượng không chướng mắt Cố Dương kia mới là lạ.

Tần Thượng nói: “Gia phụ có việc gọi, không thể không về.”

Chuyến này, hắn tới nói lời từ biệt viện trưởng Võ viện. Khi tới, hắn trước tiên đến thăm hỏi, khi đi cũng cố ý tới nói lời từ biệt.

Có thể thấy được địa vị của viện trưởng Võ viện trong lòng hắn.

Hai người đang tán gẫu, đột nhiên nghe được tiếng bàn tán, vô ý thức nhìn sang chỗ bảng danh sách kia, chỉ thấy một lão giả quen thuộc khập khiễng thẳng bước sang đây.

Hắn chính là lão giả phụ trách đổi bảng, dưới nách kẹp một tờ danh sách mới.

Trong đầu hai người đều không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ: “Không phải chứ, lại đổi bảng?”

Sau đó, chỉ thấy lão giả kia đi đến trước Tiềm Long bảng.

Lại là Tiềm Long bảng!

Cố Vân Phi vô ý thức nói: “Không thể lại là hắn chứ?”

“Tuyệt đối không thể.”

Tần Thượng vô ý thức đáp lại một câu.

Tiềm Long phát sinh thay đổi, hoặc là thứ hạng của người nào đó tăng lên, hoặc cảnh giới tăng lên, hoặc là đã chết.

Người kia đã đứng đầu, về phần cảnh giới tăng lên thì càng không có ai nghĩ đến phương diện này, hắn đột phá đến nhị phẩm mới bao lâu chứ?

Trừ khi hắn đã chết!

Hai người đều nhìn chằm chằm vào lão giả què chân kia, xem hắn chậm rãi gỡ bảng cũ xuống, sau đó bôi hồ dán, cuối cùng dán bảng mới lên.

Với thị lực của bọn họ, cho dù cách hơn mười thước cũng có thể thấy rõ chữ trên bảng, cho nên bọn họ nhanh chóng nhìn quét qua.

“Chậc, thứ hạng không hề thay đổi… shhh…”

Cố Vân Phi nói xong, đột nhiên hít vào một luồng khí lạnh.

Trên bảng danh sách, thứ hạng không hề thay đổi gì.

Thay đổi duy nhất chính là Cố Dương đứng đầu bảng, tu vi biến thành nhất phẩm.

Nhất phẩm?

Hắn đã nhất phẩm rồi?

Tần Thượng nhìn chằm chằm vào bảng danh sách, hai chữ “nhất phẩm” kia sao mà chướng mắt đến vậy. Trong phút chốc, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trống rỗng.

Cuối cùng ngưng tụ thành một nghi vấn, sao có thể chứ?



Nơi trung tâm nhất Thành Đô, chính quyền trọng yếu của Đại Chu, hoàng cung.

Sở dĩ Thần Đô được gọi là Thần Đô, chính bởi vì có hoàng cung này tồn tại.

Trong sử sách, nơi đây chính là hoàng cung của các thời kỳ hoàng triều, trung tâm hoàng quyền chân chính.

Vô Cực điện là một trong những chủ điện của hoàng cung.

Bên cạnh là một noãn các(1), được gọi là Phượng Tê các, là nơi hoàng hậu xử lý chính vụ hàng ngày.

Một hàng rèm châu thật dài ngăn cách trong ngoài.

Sau rèm châu, một bóng dáng duyên dáng sang trọng ngồi trên một chiếc giường êm, trong tay mở một tờ giấy. Sau khi nhìn thoáng qua, nàng tiện tay vê thành bột phấn, một lát sau mới mệt mỏi thở dài một tiếng: “Nhất phẩm à…”

--

(1)noãn các: lầu các có lò sưởi
Bạn cần đăng nhập để bình luận