Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 110: Lão gian xảo

Chương 110: Lão gian xảo

Ba quận thành, đình viện Liễu gia.

Trong một gian thư viện, hai lão giả ngồi đối diện nhau, nhìn phía sau núi, trên mặt đều có chút lo lắng.

“Từ sau khi Triết Nhi thua người nọ thì nhốt mình lại sau núi, đến giờ đã hai tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hai lão giả này là hai nhân vật quan trọng nhất Liễu gia hiện giờ. Liễu Hải và Liễu Dương, cùng với Liễu Trừng bị Tô Thanh Chỉ giết kia là huynh đệ ruột, được gọi là tam kiệt Liễu thị.

Người nói chuyện là lão nhị Liễu Dương, Liễu Triết là tôn tử của hắn.

Hai tháng trước, Liễu Triết đơn độc trở lại Liễu gia, một câu cũng không nói, lập tức trốn sau núi bế quan.

Mấy ngày sau, bọn họ mới biết được, Liễu Triết thua dưới tay người khác, ngay cả tam đệ của bọn họ cũng chết ở chỗ đó.

Chỉ như vậy thì cũng thôi đi.

Nhưng một tháng trước, bọn họ nghe được một tin đồn, nói rằng Cố Dương đứng đầu Tiềm Long bảng ở Trung châu thành đã chém chết một cường giả nhất phẩm tại chỗ.

Tin tức này khiến trong lòng bọn họ kinh sợ, chỉ cảm thấy ớn lạnh thấu xương.

Không ngờ Liễu gia lại trêu chọc phải một cường địch như vậy!

Mà tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến mầm tai họa Tô gia kia.

Đúng là hồng nhan gây hoạ, hai huynh đệ bọn họ mới xem như biết được hàm nghĩa chân chính của những lời này.

Trong lòng hai người bọn họ không chỉ hối hận, lúc đó nên giết chết nàng, tham niệm nhất thời lại để lại một mầm tai họa lớn như vậy.

Nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn.

Trái lại lại Liễu Hải lại bĩnh tĩnh hơn nhiều, an ủi nói: “Nhị đệ đừng lo lắng, Triết Nhi chưa từng làm chúng ta thất vọng?”

Liễu Dương không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt vẫn có chút lo lắng.

Từ sau khi Liễu Triết được Đông Hải Kiếm Thánh thu làm đồ đệ, leo lên Thiên Kiêu bảng, hắn trở thành hi vọng lớn nhất để quật khởi Liễu gia. Nếu hắn vì ngã một cú mà không thể gượng dậy nổi, đối với Liễu gia chính là mầm tai họa.

“Không ổn rồi!”

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hô hoảng hốt.

Liễu Hải nghe ra là giọng của nhi tử mình, nhướng mày, quát lớn: “Hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?”

Lúc này, cửa bị đẩy ra, người đi vào là một nam tử trung niên với vẻ mặt hoảng sợ. Hắn nói: “Cha, có người đánh tới cửa, tam ca bị một đao chém chết...”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Liễu Hải và Liễu Dương đều tái mét.

Lão tam là người duy nhất đạt cảnh giới tam phẩm trong đám con cháu thế hệ thứ hai của Liễu gia, thực lực chỉ kém bọn họ một chút mà thôi, không ngờ lại bị một đao giết chết.

Người tới ít nhất phải là nhị phẩm!

Ra tay tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là kẻ thù của Liễu gia.

Liễu Hải và Liễu Dương liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh hãi trong mắt đối phương.

Bọn họ đồng thời nghĩ đến một cái tên.

Liễu Hải cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, tóm lấy bả vai của nhi tử, quát lên: “Ngươi lập tức đến sau núi, thông báo cho Triết Nhi, lập tức rời đi, quay về Đông Hải, không đến cảnh giới Thần Thông thì tuyệt đối không được về.”

“Dạ?”

Người trung niên kia chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc như vậy của phụ thân nên bị dọa sợ.

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi. Liễu gia chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt được hay không, phải xem các ngươi rồi.”

“Dạ dạ.”

Người trung niên lúc này như vừa mới tỉnh mộng, chạy ra ngoài.

Liễu Hải hít sâu một hơi, nói: “Đi, chúng ta đi gặp người đứng đầu Tiềm Long bảng kia một chút.”

Trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này chính là thời điểm sinh tử tồn vong của Liễu gia.

Nhưng chỉ cần Liễu Triết còn, đối phương sẽ còn chút kiêng dè.

Lùi một vạn bước cho dù hôm nay toàn bộ người Liễu gia chết ở đây cũng phải bảo vệ Liễu Triết. Hắn còn sống, Liễu gia sẽ không bị diệt sạch.



Hôm qua Cố Dương đến Phượng Hoàng thành chỉ là nhất thời hứng khởi, nhớ đến mấy người buôn bán dẫn hắn rời khỏi Lưu gia thôn kia, bọn họ còn thiếu tiền của hắn, mặc dù không nhiều nhưng cũng là tiền.

Vừa lúc đụng trúng lão Dương, thuận tay cứu, thu hồi tiền nợ, tổng cộng sáu mươi lăm lượng.

Sau đó, hắn dẫn theo tên đệ tử Liễu gia kia, tịch thu cửa hàng của Liễu gia, được hơn ba vạn lượng.

Chút tiền ấy không bằng số lẻ một lần sử dụng mô phỏng.

Hôm nay, Cố Dương đi thẳng đến Ba quận thành, nơi này là đại bản doanh của Liễu gia.

Hắn dẫn theo hai người Sở Tích Nguyệt và Tô Thanh Chỉ, tránh mang theo quá nhiều người lại thành ra bản thân ức hiếp Liễu gia.

Một người là nhân chứng, một người là khổ chủ.

Cố Dương đến ngoài cửa Liễu phủ, nói rõ ý đồ đến với người gác cổng: “Ta là người đến đòi nợ.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh lùng: “Dám đến Liễu gia giương oai, thật sự là chán sống rồi sao.”

Cố Dương nhìn sang, là hai người trung niên vừa từ ngoài trở về, nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá thì biết là nhân vật quan trọng của Liễu gia.

Hắn vừa định mở lời, chợt nghe đối phương lạnh lùng nói: “Đánh gãy chân, ném ra ngoài.”

Kế đó, hai gã thuộc hạ đi qua chỗ hắn.

Muốn trách chỉ có thể trách Sở Tích Nguyệt và Tô Thanh Chỉ đều đã đeo mạng che mặt, diện mạo của các nàng quá thu hút người khác lại không thích bị người khác vây xem, vào trong thành thì lập tức dùng khăn che khuất khuôn mặt.

Nếu không, hẳn là người Liễu gia có thể nói chuyện đàng hoàng.

Hai gã thuộc hạ kia còn chưa đến gần, thân thể đột nhiên cứng đờ, cắm đầu ngã xuống đất.

Lúc này người trung niên mới cảm thấy không ổn, biết được mình đã nhìn nhầm, đột nhiên cổ họng chợt lạnh, một cây đao đã kề ngang trên cổ hắn.

Người nam nhân kia đang đứng trước người hắn, hơi bất mãn nói: “Sao không chịu nghe lời ta nói cho hết chứ?”

Lập tức, trên trán hắn toát ra lớp mồ hôi tinh mịn, trong mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.

Hắn cũng là tu vi tam phẩm, từ nhỏ đến lớn, ít khi gặp được địch thủ, ngoài tôn tử kia ra, hắn chưa từng phục ai.

Lúc này, hắn ý thức được, hắn đã gặp phải một vị cường giả vô cùng đáng sợ.

Ngay cả bóng dáng của đối phương hắn cũng chưa nhìn thấy, khi đao đã kề lên cổ hắn, hắn cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Hắn run giọng nói: “Tiền… tiền bối… tha mạng...”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh thấu xương truyền vào lỗ tai hắn: “Giết hắn đi.”

Xoẹt…

Giây tiếp theo, hắn cảm thấy yết hầu chợt lạnh, nghe thấy tiếng máu từ trong mạch máu phun ra, trước mắt phủ một màn sương máu.

Một tay hắn bụm cổ lại, quay đầu nhìn sang nơi truyền đến giọng nói, thấy được một nữ nhân đeo mạng che mặt, trong đôi mắt đó lóe lên cừu hận thấu xương.

Là ngươi…

Hắn nhận ra cặp mắt kia, miệng mở ra muốn nói chuyện, nhưng trong yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng ậm ờ, máu không ngừng hộc ra.

Sớm biết…

Sớm biết…



Mắt hắn trợn tròn, chết không nhắm mắt.



Cảnh tượng này khiến những người Liễu gia có mặt ở đây sợ ngây người.

Cố Dương nói: “Gọi chủ quản Liễu gia ra đây.”

Tên trung niên còn lại kia hớt hải bỏ chạy, về phần mấy tên thuộc hạ kia đều đứng xa lắc xa lơ, căn bản không dám đến gần.

Ngay cả tam gia cũng bị người này một đao giết chết, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của người ta?

Một lát sau, hai lão giả đi ra.

Vừa đến, lão giả cầm đầu lập tức khom người nói: “Lão hủ Liễu Hải là gia chủ Liễu gia, gặp mặt công tử.”

Lúc mà Tô Thanh Chỉ nhìn thấy hai người này, hận ý trong mắt càng thêm dày đặc hơn, hai lão tặc này chính là đầu sỏ gây ra chuyện diệt môn Tô gia.

Những người khác của Liễu gia đều là tay sai của hai người mà thôi.

Nàng hận không thể lập tức xông lên, ngàn đao bầm thây hai người này.

Nhưng một tia lý trí cuối cùng trong não vẫn bảo nàng phải khắc chế lại.

Tô Thanh Chỉ biết, chỉ sợ hiện giờ Cố Dương trêu chọc phải một cường giả cảnh giới Thần Thông.

Nếu bây giờ giết hai lão tặc này, mối quan hệ giữa Cố Dương và Liễu Triết chính là mối thù không đội trời chung, không chết không ngừng, lỡ như sư phụ của Liễu Triết ra mặt thay đệ tử, hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Mối thù lớn này, sau này báo cũng không muộn.

Có thể giết một tên tam gia của Liễu gia, coi như là đòi lại một chút lãi.

Hôm nay, Cố Dương đến đây là thay nàng xả một cơn giận, tất cả cứ dựa vào hắn làm chủ.



Sở Tích Nguyệt đứng bên cạnh thấy Tô Thanh Chỉ có thể kiềm chế hận thù trong lòng, cảm thấy có chút bất ngờ.

Tất nhiên nàng nhìn ra được, quan hệ giữa nữ nhân này và Cố Dương rất đặc biệt.

Cộng thêm thể chất băng cơ ngọc cốt đặc thù, theo góc độ nào độ mà nói, nữ nhân này chính là đạo lữ của Cố Dương.

Chẳng qua tu vi hai người quá cách biệt, thay vì nói Cố Dương nhờ vào nàng luyện công, không bằng nói hắn đang giúp nàng tu luyện.

“Trên đời này cũng không phải chỉ có băng cơ ngọc cốt mới có thể cùng ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ song tu!”

Sở Tích Nguyệt có chút tiếc nuối nghĩ.

Nếu không phải đã có hôn ước với Tần gia …

Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.



Cố Dương cũng không biết tâm tư của hai nữ nhân sau lưng, nhìn thấy gia chủ Liễu gia đến thì nói: “Hai tháng trước, ta quyết đấu với Liễu Triết của quý phủ, đã lập giao kèo, nếu ta thắng, tất cả tài sản của Liễu gia sẽ thuộc về ta.”

Lời này vừa nói ra, Liễu gia lập tức ồn ào một phen.

Chỉ có Liễu Hải và Liễu Dương vẫn bất động thanh sắc, quả nhiên là người đã gặp qua sóng to gió lớn.

Cố Dương tiếp tục nói: “Vị Sở cô nương sau lưng ta đây chính là nhân chứng, nếu không đủ, ta còn có thể gọi Ô Hành Vân đến, ngày đó hắn cũng có mặt ở đó.”

“Không cần.”

Liễu Hải càng khom lưng cúi thấp, dùng giọng khàn khàn nói: “Liễu gia ta đã thua cược, ta lập tức triệu tập con cháu Liễu gia, trong vòng hai ngày rời khỏi Ba quận, quyết không mang theo bất cứ tài sản nào.”

Lập tức bốn phía lặng ngắt như tờ.

Cố Dương thấy hắn nhanh chóng đồng ý, trong lòng rất bất ngờ. Lão quỷ này, không ngờ hắn thật sự có thể quyết tâm dứt khoát như vậy.

Vốn dĩ hắn nghĩ Liễu gia nhất định sẽ cự tuyệt, một khi Liễu gia dám phản kháng thì giết hết toàn bộ, Liễu Triết cũng không thể nói gì.

Hiện giờ, Liễu gia đồng ý nhanh như vậy, hắn cũng không tìm ra cơ hội ra tay.

Suy cho cùng, Cố Dương vẫn có chút kiêng dè Lan Xu bên cạnh Liễu Triết.

Hắn vừa vào nhất phẩm, công lực còn thấp, đối đầu với nữ nhân kia không hề nắm chắc toàn phần.

Đúng lúc này, hậu viện truyền đến một tiếng hét.

“Cố… Dương!”

Một tiếng hét vang dội trong không khí, chiến ý mười phần, chẳng ai khác ngoài Liễu Triết!

Nghe thấy giọng nói đó, vẻ mặt của Liễu Hải và Liễu Dương đều biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận