Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 114: Thiên Cực Thần Công

Chương 114: Thiên Cực Thần Công

[...Ngươi chạy suốt dọc đường, nhưng cuối cùng thì ngươi vẫn chẳng thể cắt đuôi được đối phương, nhiều lần bị đuổi kịp, bị thương không nhẹ. Ngươi bất giác đã trốn vào trong Liên Sơn.]

[Khi đã vào sâu trong Liên Sơn, ngươi lại bị đuổi kịp một lần nữa. Đang chiến đấu kịch liệt thì đột nhiên có một trận gió thổi qua, một bóng đen vồ về phía hai ngươi. Trong trận hỗn chiến, ngươi phát hiện ra bóng đen đó không hề e dè chân nguyên của ngươi. Ngươi đang muốn thoát khỏi bị vây công thì lại bị cường giả nhất phẩm giữ chân lại.]

[Trong trận hỗn chiến, ngươi phát hiện ra sức mạnh của bóng đen kia có tính ăn mòn cực mạnh, đó là khắc tinh của cường giả. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì người và võ giả còn lại chỉ có nước kiệt sức mà chết thôi. Vậy nên ngươi đề nghị hợp tác, nếu không thì đừng ai hòng sống mà rời khỏi đây cả.]

[Vì hai ngươi hợp tác nên đã khống chế được bóng đen kia.]

[Cuối cùng, cường giả nhất phẩm đã cố gắng hết sức để giữ chân bóng đen, ngươi thì dùng hết sức để sử dụng Thôn Thiên thức, giết luôn bóng đen kia.]

[Ngay sau đó, cường giả nhất phẩm tự nhiên đánh lén, khiến ngươi bị trọng thương. Đúng lúc nguy hiểm, một sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể ngươi bùng phát, hóa thành một luồng khói đen, bao vây lấy cường giả nhất phẩm. Chân nguyên khổng lồ tràn vào cơ thể của ngươi.]

[Khi luồng khói đen đó biến mất, cường giả nhất phẩm biến thành một cỗ thi thể khô khốc. Ngươi ngồi khoanh chân trên mặt đất, mất nửa tháng để luyện hóa chân nguyên vừa mới hấp thu được.]

[Trong cơ thể ngươi có thêm một luồng ý thức, tự xưng là Thiên Cực đạo nhân, nói là đã truyền hết Thiên Cực Thần Công mà hắn tự tạo ra cho ngươi. Nó có thể nuốt chân nguyên của võ giả khác về cho mình, là thần công đầu tiên từ cổ xưa đến nay.]

[Ngươi biết luồng ý thức đó chắc chắn là do bóng đen ban nãy hóa thành nên trấn áp nó sâu bên trong thức hải.]

[Nhiều ngày sau, ngươi tụ họp với Tô Thanh Chỉ và những người khác.]

[Ngươi phát hiện ra ngươi bắt đầu không khống chế được tà niệm trong lòng. Vậy nên trên đường đến Tĩnh châu, ngươi đã không nhịn được mà thu hết những nữ nhân xung quanh làm thê thiếp.]

[Khi sắp đến Tĩnh châu, Dịch Nhất đứng đầu Thiên Kiêu bảng tự nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, trong lòng ngươi nảy sinh sát ý, ngươi giết hắn ngay tại đó chỉ với một nhát đao.]

[Nhiều ngày sau, tin ngươi tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” truyền khắp thiên hạ, khiến một cường giả nhất phẩm của Thẩm gia tìm đến. Ngươi không phải đối thủ của người đó nên phải trả cái giá là bị trọng thương. Ngươi nắm bắt cơ hội, sử dụng Thiên Cực Thần Công, hút hết công lực của người này.]

[Thực lực của ngươi tăng mạnh, không khống chế nổi sự tham lam trong lòng. Ngươi bắt đầu giết các cường giả nhất phẩm, dùng Thiên Cực Thần Công để hút hết công lực.]

[Nhiều tháng sau, tu vi của ngươi đạt đến mức nhất phẩm đỉnh phong, ngươi đã nhắm vào Tĩnh Hải vương, định mượn công lực của hắn để bước vào Thần Thông cảnh. Ngươi vẫn chưa ra tay thì đã bị rất nhiều vị cường giả nhất phẩm bao vây tấn công.]

[Ngươi hút hết công lực của những người này, khi chuẩn bị tiến được một bước thì có một vi Kiếm Thánh xuất hiện, giết ngươi chỉ bằng một nhát kiếm. Ngươi hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Cố Dương xem xong cảnh mô phỏng của lần này mà bất giác cảm thán. Lần này lại có cách chết mới rồi, chết dưới tay một vị Kiếm Thánh, cũng coi như là hoành tráng đấy.

Thì ra bóng đen ở Liên Sơn kia lại đáng sợ đến vậy.

Trong mấy lần mô phỏng, hắn đều gặp quái vật bóng đen ở Liên Sơn, rồi bị ăn sống mất.

Hắn phải hợp tác với cường giả nhất phẩm thì mới giết được con quái vật đó, kết quả là người ta chơi trò ký sinh, khiến hắn thành người xấu.

Hắn là một thanh niên ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật sinh ra và lớn lên trong xã hội mới, sao mà lại làm mấy chuyện như cướp mất công lực của người khác được.

Chắc chắn là do bị ký sinh.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm hai mươi ba tuổi.]

Cố Dương nhìn ba lựa chọn này, đây là lần đầu tiên hắn thấy phân vân như vậy.

Đó là nhất phẩm đỉnh phong, hắn không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, mất bao nhiêu lần mô phỏng mới đạt được đến cảnh giới đó.

Đáng tiếc thật.

Trong mô phỏng, hắn chắc chắn đã bỏ “Phượng Hoàng Cửu Thiên” để tu luyện môn Thiên Cực Thần Công có thể hút hết công lực của người khác rồi.

Để tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên”, ít nhất hắn phải mất chín lần mô phỏng. Khó khăn lắm mới tu luyện đến được cảnh giới nhất phẩm, không ngờ lúc này lại quay sang tu luyện công pháp khác, đúng là mất não mới làm vậy.

Lại càng đừng nói đến việc cái môn Thiên Cực Thần Công đó có tác dụng phụ mạnh như vậy.

Muốn luyện kiểu này thật thì ban đầu hắn đã chọn “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết” không tốt sao?

Cố Dương nghi ngờ, nếu như hắn chọn một thì luồng ý thức kỳ dị đó, nói không chừng sẽ xuất hiện trong cơ thể hắn.

“Ta chọn hai.”

Tự dưng hắn thấy trong đầu mình có thêm rất nhiều tri thức phức tạp. Trong đó có phương pháp để nuốt hết công lực của người khác.

Cố Dương nhìn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Thiên Cực Thần Công cái khỉ gió gì chứ, đây hoàn toàn là một lời nói dối.”

Cái gọi là Thiên Cực Thần Công thực ra chỉ là phụ thuộc vào bóng đen bên trong cơ thể hắn đó thôi.

Không có bất cứ tâm pháp hay cách tu luyện gì cả. Khi muốn hút công lực của người khác thì sử dụng suy nghĩ để điều khiển. Bóng đen đó sẽ vồ tới, bao trùm quanh người này, nuốt hết công lực rồi lại chuyển hóa thành chân nguyên của Cố Dương.

Trong cả quá trình đó, hắn đều phải phụ thuộc vào sự chỉ dẫn của ý thức kỳ lạ đó.

“Cái tên này chí ít chỉ là cường giả Thần Thông cảnh, không biết nguồn gốc tới từ đâu thôi.”

Cố Dương giữ kinh nghiệm võ đạo lại sau lần mô phỏng này, cũng biết được một chút thông tin gốc gác của thứ kỳ dị này.

Sở dĩ hắn bị đối phương nhập vào là vì hôm đó là vì khi đang chiến đấu với nó, hắn sử dụng Thôn Thiên thức, bị đối phương nhân cơ hội đó để chui vào cơ thể, nhưng lại không đuổi nó đi được, dẫn đến việc tâm tính, tinh thần bị xâm nhập.

Cố Dương nhìn Tô Thanh Chỉ đang ngồi ở cuối giường, cảm giác nhiệt độ xung quanh nàng thấp đi vài độ là hắn biết nàng đang tu luyện một cách rất thuận lợi rồi.

“Lại lần nữa.”

Trong lòng hắn đã có kế sách để ứng phó rồi.

Cường giả nhất phẩm muốn giết hắn kia kiếm pháp không mạnh hơn hắn, chỉ có công lực thâm hậu hơn thôi.

Muốn đối phó với người này không khó, chỉ cần nâng tu vi cao lên là được rồi.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã có tu vi nhất phẩm, vang danh thiên hạ. Khi ở Ba quận, ngươi đã giết Liễu Triết, diệt cả nhà bọn họ.]

[Ngày hôm sau, Sở Tích Nguyệt đến tìm ngươi để từ biệt rồi ra đi một cách dứt khoát.]

[Sau đó, ngươi đưa Tô Thanh Chỉ đến tìm Lăng Linh, đưa bọn họ cùng vào nơi bí cảnh trong Thiên Trụ sơn để trốn.]

[Các ngươi ở đó, tĩnh tâm lại, tu luyện khổ cực.]

[Năm năm sau, Lăng Linh bước vào nhất phẩm.]

“Ba năm nữa trôi qua, Tô Thanh Chỉ bước vào nhất phẩm, phá được cấm chế trong động phủ, lấy được “Băng Phách thần kiếm”.]

[Bảy năm qua đi, Lăng Linh đột phá Thần Thông cảnh, phá vỡ cấm chế trong bí cảnh, về lại Thiên Trụ sơn.]

[Lăng Linh quyết định vào mộ đao, lấy cây thần đao mà gia tộc đã bảo vệ suốt nhiều thế hệ. Các ngươi đột nhập vào mộ đao, nhưng đều gặp phải thử thách. Khi ngươi phá vỡ được cửa ải đó thì tự nhiên trời đất rung chuyển, trong mộ đao có một đao ý chỉ thẳng lên trời, phá vỡ cả bầu trời.]

[Đột nhiên, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong mộ đao, giết chết Lăng Linh chỉ bằng một chưởng. Nó nắm lấy chuôi cây thần đao, dưới sức mạnh đáng sợ đó, cả mộ đao bị phá nát. Ngươi bị ảnh hưởng, chết ngay tại chỗ, hưởng thọ ba mươi bảy tuổi.]

Cố Dương xem xong phần kết cục mà đau lòng đến mức không thở nổi. Nó ít hơn hẳn lần trước mười ba năm, hẳn mười ba năm đấy.

Bây giờ hắn mô phỏng một lần là phải mất năm mươi vạn lượng. Mỗi một năm đều rất đáng giá. Mười ba năm, có những lúc mô phỏng hắn còn chẳng sống được đến mười ba năm.

Hắn cảm giác mình bị tổn thất mất cả trăm triệu.

Nhưng mà ít nhất là biết được một điều, trong mộ đao còn có một thứ kinh khủng như vậy.

Lăng Linh đã là Thần Thông cảnh mà còn chết vì một chưởng như vậy, thế thì tu vi của người ở trong đó phải cao đến mức nào?

Pháp Lực cảnh? Hay là Bất Lậu cảnh?

Người này liệu có phải là vị Định Hải Thần Châm Lạc vương của Đại Chu không?

Rất nhiều sự suy đoán nảy ra trong đầu Cố Dương.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi bảy tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi bảy tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm ba mươi bảy tuổi.]

Hắn chọn một.

Chẳng mấy chốc sau hắn đã cảm nhận được cảm giác sảng khoái khi chân nguyên tăng mạnh.



“Vẫn chưa đủ, lại một lần nữa.”

Cố Dương lại mở hệ thống ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận