Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 116: Ta không muốn

Chương 116: Ta không muốn

Cố Dương gần đây bận quá nhiều việc, đây là lần đầu hắn nhìn nhận Hàn Mộng Linh một cách nghiêm túc.

Đệ tử mà Tu La Kiếm Thánh dùng hơn hai trăm vạn lượng làm thù lao để nhờ hắn dạy dỗ, rốt cuộc nàng có bí mật gì đây?

Trong đợt mô phỏng này, Tô Thanh Chỉ có thể chất băng cơ ngọc cốt, là hạt giống để tu luyện Thượng Cổ, thứ nàng tu luyện lại còn là “Băng Phách Huyền Kiếm Quang”, rất phù hợp với thể chất của nàng, thế nhưng cũng phải mất hai mươi năm mới đạt tới Thần Thông cảnh được.

Hàn Mộng Linh thì sao, nàng chỉ mất có mười năm.

Nếu nói nàng không có bí mật gì thì đánh chết hắn cũng không tin.

Hàn Mộng Linh đã chú ý đến ánh nhìn của hắn. Nàng chớp chớp mắt, quay qua nhìn, nở một nụ cười rất ngọt ngào.

Ngày tháng còn dài, sau này sẽ có cơ hội để tìm ra bí mật đó thôi.

“Chúc mừng Cố huynh tu vi tăng mạnh.”

Ô Hành Vân ngồi ở bên cạnh nâng ly trà lên: “Tiểu đệ lấy trà thay rượu, chúc Cố huynh sớm bước vào Thần Thông cảnh.”

Lúc này, tất cả mọi người trên bàn đều quay ra nhìn hắn. Cố Dương biết động tĩnh của mình tối qua lớn quá, không giấu được bọn họ nên cũng nâng ly trà lên, cụng ly với hắn, cười nói: “Mong được như lời chúc của ngươi.”

Hắn đang định uống hết trà trong ly thì Ô Hành Vân tự dưng kéo tay hắn lại, nói trước mặt tất cả mọi người: “Tích Nguyệt sắp đi rồi, Cố huynh lẽ nào không định làm gì cả sao?”

Cố Dương ngơ ra, không ngờ hắn lại hỏi câu này trước mặt mọi người.

Thấy hắn nghiêm túc, nếu câu trả lời hôm nay không thỏa mãn được hắn thì chắc hắn sẽ lật mặt với Cố Dương mất.

Tự dưng, hắn cảm giác bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Đến cả Tô Thanh Chỉ ban nãy còn ngồi ngơ ra cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.

Cố Dương hơi cau mày, đang định nói thì bên cạnh hắn đã có tiếng bước chân phá vỡ bầu không khí yên lặng đó, chính chủ đến rồi đây.

“Cố huynh, Ô huynh.”

Sở Tích Nguyệt khoác một chiếc áo choàng màu tím, quay lại với khí chất cao quý lạnh lùng thường ngày. Dường như nàng không nhìn ra sự căng thẳng giữa hai nam nhân này nên nói: “Ta phải đi đây, ta đến để cáo từ.”

Ô Hành Vân nhìn nàng, tự dưng thở dài một hơi, biểu cảm có vẻ gì chán nản.

Sở Tích Nguyệt giơ tay lên chào những người khác rồi quay người rời đi.

“Ta tiễn ngươi.” Cố Dương đuổi theo.

Sở Tích Nguyệt không từ chối, hai người họ sánh vai nhau, tự dưng lại không nói gì.

Khi sắp đến cổng, có thể nhìn thấy bên ngoài cổng có một con tuấn mã màu đỏ thẫm.

Cố Dương cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao lại đi gấp thế?”

Lúc này, một mùi hương bay tới, bên đường có trồng rất nhiều loài hoa quý, chúng đua nhau nở, trông rất rực rỡ.

Sở Tích Nguyệt đưa tay ra hái bông mẫu đơn đỏ nổi bật nhất, cắm bên tai, mỉm cười, nói: “Những lời Ô Hành Vân nói, ngươi không cần để bụng đâu. Với ta mà nói, tâm nguyện duy nhất cả đời này là khiến Sở gia đứng trên cả tám gia tộc kia. Ngoài ra thì không có gì quan trọng cả.”

Cố Dương thấy nàng cười, những bông hoa sặc sỡ xung quanh đều như ảm đạm hơn vậy. Chúng đều trở thành phông nền cho nàng. Tự dưng, hắn thấy mình hơi rung động, nói: “Nếu ngươi không muốn gả thì ta có thể giúp ngươi.”

Sở Tích Nguyệt nhìn hắn đầy kinh ngạc, nước mắt ứa lên, một nụ cười đầy ý vị phức tạp hiện lên trên gương mặt nàng. Vui vẻ, ngọt ngào, thất vọng, chua xót, cả trăm trạng thái đan xen lẫn nhau.

Cuối cùng, nó hóa thành một tiếng thở dài: “Đúng là ta không muốn gả, ta không muốn lấy lại bảo vật gia truyền bằng cách nhục nhã như vậy, chỉ là mệnh lệnh gia đình khó mà làm trái được.”

Nói xong, nàng bỏ đóa hoa bên tai xuống, để vào tay Cố Dương, nói: “Bảo trọng”

Nói rồi, nàng xoay người rời đi, nhảy lên con tuấn mã ngoài cửa, hất dây thừng rồi đi mất.

Cố Dương nhìn bóng lưng của nàng, chiếc áo choàng màu tím bay cao, trong những hạt cát đỏ bay lên bởi vó ngựa có mấy giọt nước mắt lấp lánh.

Xem ra, đúng là nàng không muốn gả đến Tần gia. Hắn nhớ lại những chi tiết kể từ khi hai người họ quen nhau. Nàng đã giúp hắn không ít. Nếu không có nàng ở đó, có mấy lần chắc hắn không thoát được.

Lần đầu tiên hắn và Sở Tích Nguyệt gặp nhau còn có chuyện rất không vui xảy ra, kết mối thù.

Ngay sau đó hắn lại tìm nàng giúp, nàng không tính toán mà đồng ý luôn.

Tính như vậy thì Cố Dương đã nợ ân tình của nàng.

Tần gia...

Đêm qua Sở Tích Nguyệt đã nhắc đến Tần gia với hắn, đây chính là một lời cảnh báo đây.

Cùng là chín gia tộc lớn trong thiên hạ, lão tổ của Sở gia không phải đối thủ của Tần Vũ, có thể thấy thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào.

Tần gia thành lập tuy muộn hơn nhưng thực lực của gia tộc chắc chắn được xếp đầu tiên trong chín gia tộc.

Hơn nữa tám mươi năm sau Tần Vũ đã là Thiên Nhân cảnh rồi, bây giờ cho dù chưa đến cảnh giới đó thì sợ là cũng không còn xa nữa đâu.

Còn thời gian một năm nữa, theo mấy lần mô phỏng trước thì chắc là một năm sau Sở Tích Nguyệt sẽ gả qua đó.

Một năm...

Cố Dương mặt rất nghiêm túc, nhìn về phía Sở Tích Nguyệt đi rồi nói: “Đến khi đó, nếu ta có đủ thực lực thì chắc chắn sẽ cứu ngươi ra khỏi biển lửa.”



Tĩnh châu, Kiếm Sơn.

“Thế tử, ngươi chậm chút thôi, đợi ta với.”

Dưới chân núi, có một người trung niên béo mập đang đuổi theo một thiếu niên mặc áo cẩm tầm mười hai, mười ba tuổi.

Thân thủ thiếu niên nhanh nhẹn, đang dùng cả tay lẫn chân để leo lên vách núi dựng đứng, tốc độ không chậm chút nào.

“Thế tử, đừng lên trên nữa, nơi đó nguy hiểm lắm.”

Người trung niên ở bên dưới kia gọi hắn vài tiếng nhưng thiếu niên đang leo vách núi kia thì lại coi như không nghe thấy.

Hắn bất lực quá chỉ đành đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hỏi: “Thế tử, ngươi bò lên trên đó làm gì chứ?”

Thiếu niên vừa cố gắng bò lên trên vừa nói: “Truyền thuyết bảo trên Kiếm Sơn có một cây thần kiếm, ta muốn lấy thần kiếm đó ra tặng cho mẫu phi làm quà sinh nhật.

“Thế tử thế này là làm bừa đấy, phu nhân mà biết thì chắc chắn sẽ dùng gia pháp.”

Thiếu niên không thèm quan tâm những lời hắn nói. Trèo cả nửa ngày rồi, khi thấy sắp đến đỉnh núi rồi thì kinh ngạc. Đột nhiên, có một bóng người sượt qua hắn, bay lên trên đỉnh núi.

Hắn sốt ruột ngay lập tức nên tăng tốc độ, bò lên núi.



“Đây chính là thần kiếm trong truyền thuyết sao?”

Thiếu nữ nhìn thấy thanh kiếm trên tảng đá, cả thân kiếm đều có vết gỉ sét, miễn cưỡng nhìn ra được là cây kiếm, khiến nàng vô cùng tò mò.

Mà thiếu nữ này chính là Hàn Mộng Linh.

Ô Hành Vân ở bên cạnh cũng dính mắt vào cái kiếm sắt đó, gật đầu nói: “Không sai, theo ghi chép thì cây kiếm sẽ được cắm ở đây, qua hơn một ngàn năm rồi. Bao đời nay, có vô số người nghĩ đủ mọi cách cũng không lấy nó ra được. Đến cả cường giả Thần Thông cảnh cũng không được.”

Đã mười ngày kể từ khi Sở Tích Nguyệt rời đi, mười ngày này bọn họ vội vàng đi để đuổi kịp với lộ trình, cuối cũng hắn tiến vào địa phận của Tĩnh châu rồi.

Họ vô tình đi qua Kiếm Sơn. Khi nghỉ ngơi, Ô Hành Vân nói kiếm này là kiếm thần. Nhiều năm lịch sử rồi, Hàn Mộng Linh rất tò mò nên nói muốn đến thử xem sao.

Nếu là trước đây thì Cố Dương sẽ không quan tâm nàng đâu. Nhưng mà từ khi biết những bí mật của nàng rồi, thái độ đương nhiên là cũng sẽ khác. Cho tất cả mọi người xem.

Hàn Mộng Linh rất muốn thử: “Ta thử có được không?”

Ô Hành Vân gật đầu, nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Hàn Mộng Linh lại không biết ở đây ai làm chủ, nàng nhìn Cố Dương.

Cố Dương quét mắt nhìn một vị quái nhân ngồi trên tảng đá. Người đó quần áo xộc xệch, ngồi im bất động, nhìn qua cứ như một cái xác vậy.

Thế nhưng thực ra đó là một võ giả rất mạnh, là một nhất phẩm.

Người này cứ ngồi ở đây, rõ ràng là mục đích của hắn cũng là cây thần kiếm.

Cố Dương gật gật đầu. Tiểu nha đầu đi đến, nắm lấy chuôi kiếm toàn là vết gỉ sét, hắn ra sức kéo lên.

“Không ổn rồi.”

Hàn Mộng Linh dùng hết sức bình sinh nhưng cây kiếm vẫn không hề động đậy. Nàng có hơi buồn lòng.

Trong suốt cả quá trình, người kỳ lạ đó luôn im lặng, không hề phản ứng lại.

Sau đó, đám người Tô Thanh Chỉ tò mò muốn thử. Không ngoài tưởng tượng, họ không thể nhổ được.

Chỉ có Cố Dương, Ô Hành Vân và Từ Nhược Mai vẫn chưa động đậy thôi.

“Cố huynh sao không thử chút nhỉ?” Ô Hành Vân nói, lúc trước hắn và Từ Nhược Mai đến đây nên đã từng thử rồi.

Cố Dương lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Hắn rất tự biết mình. Cây kiếm này cắm ở đó cả ngàn năm rồi, đến cả Thần Thông cảnh cũng không rút ra được, hắn không cần mất sức làm gì cả.

Lúc này, thiếu niên kia cuối cùng cũng bò lên. Thấy một đám người đang vây quanh thần kiếm, trong đó có một người trông giống thị nữ đang muốn rút kiếm nên hắn hét lớn: “Dừng lại, bỏ tay ra khỏi thần kiếm của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận