Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 119: Chí tình chí nghĩa

Chương 119: Chí tình chí nghĩa

Cố Dương nhìn nơi Mạnh Bình đã mất hết hơi thở sinh mạng ngã xuống, trong lòng hơi khiếp sợ.

Một đao kia, vô cùng ngang ngược, không nói đến chiêu thức không liên quan gì đến sức mạnh, mà nó còn im hơi lặng tiếng, dễ dàng chém vỡ nguyên thần của đối phương, tiêu diệt tính mạng của đối phương trong vô hình.

Đao pháp thế này, dưới Thần Thông cảnh, ai có thể chống đỡ?

Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy hai mắt sầm lại, ý thức dường như như bị rút đi một phần, loại đau đớn kịch liệt đến từ linh hồn khiến hắn không cách nào kiềm chế nổi mà run lẩy bẩy.

Một lát sau Cố Dương mới từ từ tỉnh lại từ trong cơn đau nhức kịch liệt này, nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.

“Tại sao lại như vậy?”

Hắn nhìn Phượng Vũ đao trong tay, đáy lòng vô cùng khiếp sợ.

Cảm giác vừa rồi giống như linh hồn của mình bị một thứ gì đó không biết tên cướp mất một phần.

Môn đao pháp này có vấn đề!

Ngày sau nhất định phải tìm Lăng Linh hỏi rõ ràng mới được.

Lòng hắn vẫn còn sợ hãi mà thầm nghĩ.

Trước lúc đó, tuyệt đối không thể sử dụng môn đao pháp này nữa.

Một lát sau, cuối cùng Cố Dương khôi phục lại, nhìn thế tử Tĩnh Hải vương trong tay, vừa nhìn lông mày đã không nhịn được nhăn lại.

Tình huống của tiểu tử này hơi không ổn, dường như chìm vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể cực cao, nhịp tim đập cực nhanh, nếu người bình thường có biểu hiện giống hắn, chắc chắn cách cái chết không còn xa.

Nhưng mà sinh mệnh của hắn lại cực kỳ dồi dào.

Mà dường như tất cả biến hóa này đều là do thanh thần kiếm trong tay hắn đưa đến.

Cố Dương không dám tùy tiện lấy thần kiếm trong tay hắn đi, lỡ như biến khéo thành vụng, ơn cứu mạng vẻ vang lại biến thành thù giết nhi tử rồi.

“Còn một người.”

Hắn lắc mình một cái, lướt đến bên cạnh nữ tử bị Diệt Thần thức liên lụy kia, thoạt nhìn tình trạng của nàng còn kém hơn, nhịp tim và hô hấp đã sắp không còn, chỉ lát nữa là chết rồi.

Cố Dương thầm nói một tiếng: “Đúng là xui xẻo.”

Chắc hẳn nữ nhân này đến tìm thế tử Tĩnh Hải vương, từ xưng hô của nàng có thể thấy được, chắc chắn thân phận hai người không tầm thường.

Nhìn tuổi tác của nàng cũng không lớn, còn nhỏ hơn Ô Hành Vân một chút, chắc hẳn là tỷ tỷ của thế tử.

“Hầy, lần này còn thêm mối thù giết nữ nhi này nữa.”

Cố Dương ngồi xổm xuống, đầu ngón tay điểm lên thiên trung của nàng, đưa một luồng chân nguyên vào bên trong.

Ngay lập tức, trái tim nàng đập mạnh hơn một chút.

Đây là phương pháp cấp cứu mà hắn học được trong lần mô phỏng nào đó, lấy chân nguyên kích thích trái tim, nguyên lý tương tự máy tạo nhịp tim trên địa cầu.

Hắn đã trải qua nhiều lần mô phỏng, kinh nghiệm võ đạo được kế thừa không chỉ có đánh đánh giết giết, cũng có không ít kinh nghiệm về mặt chữa bệnh.

Trong lòng hắn vui vẻ: “Hẳn là còn có thể cứu.”

Sau đó, Cố Dương giơ một tay ôm lấy nữ tử rời khỏi nơi này.

Hắn muốn tìm một nơi không ai quấy rầy để cứu người.

Nơi này vừa xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng sẽ dẫn người nào đó đến.



Sau khi Cố Dương mang người rời đi, Cao Phàm bên trong rừng ôm đồ đệ đang hôn mê đi ra, nhìn phương hướng Cố Dương rời đi, sắc mặt mang theo sầu lo.

“Diệt Thần Cửu Thức lại có truyền nhân…”

Hắn đột nhiên cười khổ một tiếng: “Thôi, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, cứ dẫn đồ đệ rời đi đã.”

Lại một lát trôi qua, một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, nữ tử đánh xe không ngừng la lên: “Phu nhân… thế tử…”

Nhưng không có người nào trả lời.



……

Ở một hang động trong một ngọn núi, Cố Dương đặt thế tử Tĩnh Hải vương nằm ngang ở một nơi khô ráo, sau đó tập trung tinh thần cứu chữa nữ tử kia.

Trong tay hắn không có mấy loại đồ vật như thuốc, ngân châm, chỉ có thể sử dụng biện pháp quen thuộc nhất, cấp cứu.

Dùng chân nguyên kích thích trái tim, cũng giống như máy tạo nhịp tim.

Lại lấy chân nguyên độ khí, cũng giống như hô hấp nhân tạo.

Dựa vào kinh nghiệm trong mô phỏng của hắn, phương pháp như vậy vô cùng hiệu nghiệm, đã nhiều lần cứu được người sắp chết.

Đương nhiên, có thể cứu sống nữ nhân này hay không, hắn cũng không quá tự tin.

Dù sao, nàng bị thương về mặt ý thức.

Cho dù sống lại, cũng có thể trở thành người thực vật.

Cố Dương chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.

Mấy phút sau, trái tim của nữ nhân đã đập trở lại, hơi thở cũng khôi phục bình thường.

Mí mắt nàng mở ra, nhưng thoáng cái đã yếu ớt đóng lại.

“Cuối cùng đã cứu sống được rồi.”

Trong lòng Cố Dương thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dùng một bàn tay dán lên sau lưng nàng, chậm rãi đưa chân nguyên vào, kích thích cơ năng của các bộ phận trong cơ thể nàng.

Chân nguyên của hắn là thuần dương, vô cùng thích hợp để cứu người.



……

“A!”

Bùi Thiến Lan đột nhiên giật mình tỉnh lại, cử động cơ thể, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đau đến mức muốn tắt thở.

“Phu nhân, ngươi không sao chứ?”

Một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.

Qua một lúc lâu.

Nàng mới thở ra một hơi, cố gắng mở mắt ra, thấy bên cạnh là thị nữ Xuân Đào, suy yếu hỏi: “Tiểu Long sao rồi?”

Xuân Đào nói: “Thế tử không sao, đang ở trong phòng khác, Thu Nguyệt đang chăm sóc hắn.”

Trong lòng Bùi Thiến Lan nhẹ nhõm hẳn, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, hỏi: “Đây là đâu?”

“Nơi đây là biệt viện tại Kiếm Dương thành, phu nhân nghỉ ngơi thêm đi, đại phu nói cơ thể ngươi suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.”

Lúc này, đau nhức trên đầu nàng đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện lúc trước, hơi ngỡ ngàng hỏi: “Tại sao ta lại ở chỗ này, ta nhớ có người muốn gây bất lợi cho Tiểu Long, ta đang muốn đi cứu hắn, đột nhiên hôn mê bất tỉnh…”

“Là Cố công tử cứu ngươi và thế tử.”

“Cố công tử?”

Trước mắt Bùi Thiến Lan lóe lên một khuôn mặt vô cùng mơ hồ.

“Cố công tử chính là Cố Dương, người đã từng giết chết qua thiên kiêu, nhất phẩm trẻ tuổi nhất thời nay, đứng đầu Tiềm Long bảng.” Khi nhắc đến Cố công tử này, ánh mắt Xuân Đào như đang tỏa sáng.

Thiên hạ ngày nay, có thể nói danh tiếng của Cố Dương như mặt trời ban trưa, không có bất kỳ người nào có thể so sánh với hắn, vô số người đều bàn tán hăng say về những sự tích truyền kỳ liên quan đến hắn.

Tĩnh châu ở vùng cực nam của Đại Chu, nhưng các loại sự tích về Cố Dương cũng đã truyền đến từ lâu.

Dùng cách nói của hiện đại, bây giờ hắn chính là siêu sao của Đại Chu, bên ngoài có vô số fan hâm mộ, rõ ràng Xuân Đào cũng là một người trong đó.

“Cố Dương?”

Bùi Thiến Lan cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Xuân Đào kể lại toàn bộ chuyện xảy ra.

Thật ra quá trình cũng không phức tạp, buổi sáng nàng đánh xe tìm rất lâu cũng không tìm được người, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.

Sau đó Cố Dương dẫn phu nhân và thế tử xuất hiện, nói là đi ngang qua gần đó, thấy có kẻ xấu muốn gây bất lợi cho bọn họ, thuận tay cứu bọn họ.

“…Cố công tử nói có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu, sau khi giao phu nhân và thế tử cho ta thì rời đi. Làm ơn không mong báo đáp, Cố công tử đúng là có phong thái của quân tử.”

Xuân Đào tỏ vẻ khen ngợi nói.

Bùi Thiến Lan lại cảm thấy không thích hợp.

Nàng nhớ rõ rằng mình không mất bao nhiêu công sức đã tìm được Tiểu Long, sau đó thì hôn mê.

Xuân Đào lại nói, nàng tìm rất lâu mới gặp được Cố Dương kia.

Như vậy, trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Cố Dương dẫn nàng và Tiểu Long đến nơi nào?

Trong đầu Bùi Thiến Lan lại hiện lên mấy hình ảnh, trái tim như bị ai đó siết chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch.



“May mắn không làm nhục sứ mệnh.”

Một nơi khác, sau khi giao hai người con của Tĩnh Hải vương cho nữ nhân đánh xe ngựa kia, Cố Dương lập tức tụ họp với đám người Tô Thanh Chỉ, lời vừa rồi là nói với Ô Hành Vân.

Hắn biết, Ô Hành Vân vẫn còn rất nhiều khúc mắc với “tỷ đệ” cùng cha khác mẹ này, vì vậy không mang bọn họ đến, cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.

Đương nhiên, trong này có bao nhiêu chột dạ, chỉ có mình hắn biết.

Ô Hành Vân trịnh trọng làm một đại lễ: “Đa tạ.”

Cố Dương giơ tay đỡ lấy hắn, nói: “Ngươi như thế này là khách khí rồi.”

Trong lòng hắn không nhịn được thở dài một hơi, chắc chắn Ô Hành Vân sẽ không biết, vì việc hắn nhờ mình đi cứu đệ đệ cùng cha khác mẹ kia mà khiến cho tương lai thay đổi hoàn toàn.

Dựa theo phát triển ban đầu, sau khi thế tử Tĩnh Hải vương rút thanh thần kiếm kia ra, lẽ ra hắn phải chết dưới tay Mạnh Bình.

Về sau, Tĩnh Hải vương đau buồn vì mất nhi tử mà xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Ô Hành Vân, về sau nữa, còn để cho Ô Hành Vân kế thừa vương vị.

Bây giờ thế tử kia không chết, còn có được một thanh thần kiếm, ngày sau ắt sẽ có thành tích kinh người.

Tĩnh Hải vương còn có thể nhận Ô Hành Vân hay không, mọi việc đều phải thêm một dấu chấm hỏi.

Mà dẫn đến thay đổi hàng loạt này, chỉ bởi vì Hàn Mộng Linh đề nghị muốn đến Kiếm Sơn mở mang kiến thức, mà hắn thì muốn xem nàng đang muốn giở trò gì, vì vậy đồng ý.

Một thay đổi không đáng chú ý lại thay đổi hoàn toàn vận mệnh của ba, không đúng, là bốn con người.

Mạnh Bình, vốn dĩ hai tỷ đệ kia sẽ chết trong tay Mạnh Bình, ngoài ra chính là Ô Hành Vân.

Trong lòng Cố Dương không khỏi thổn thức.

Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không lỗ.

Hắn cứu được nhi tử và nữ nhi của Tĩnh Hải vương, Tĩnh Hải vương cũng không thể nào không bày tỏ chút gì?

Nhi tử hai trăm vạn, nữ nhi giảm một nửa, còn một trăm vạn. Cộng lại ba trăm vạn, cũng không quá đáng lắm nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận