Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 120: Ngươi quen ta ư?

Chương 120: Ngươi quen ta ư?

Ban đêm, Cố Dương và những người khác dừng chân tại quán trọ trong một thị trấn nhỏ.

Trong phòng, sau khi Cố Dương giúp Tô Thanh Chỉ bước vào trạng thái tu luyện huyền diệu vô cùng đó, hắn mở hệ thống ra, liếc nhìn thoáng qua số dư, là một trăm mười vạn.

Hắn cắn răng bắt đầu một lần mô phỏng.

Môn đao pháp Diệt Thần Cửu Thức này có vấn đề. Hắn phải nhanh chóng tìm một đao pháp mới, một đao pháp mà không có tác dụng phụ.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là võ giả nhất phẩm, đứng đầu trong Tiềm Long bảng, đao trảm nhất phẩm, danh tiếng vang dội khắp thiên hạ.]

[Ngươi ở Tĩnh châu, cứu được Thái tử Tĩnh Hải vương. Ngày hôm sau, ngươi lặng lẽ rời đi cùng với Tô Thanh Chỉ. Vài ngày sau, người đứng đầu Thiên Kiêu bảng Dịch Nhất xuất hiện trước mặt ngươi, gửi lời thách đấu tới ngươi.]

[Sau khi đọ một vài chiêu thức, Dịch Nhất đột phá đến cảnh giới nhất phẩm, không ngờ vẫn thất bại thảm hại dưới tay ngươi. Ngươi không giết hắn mà thả hắn đi.]

[Đúng lúc này, tên nhất phẩm ẩn nấp đã lâu bất ngờ tấn công, ngươi tiêu hao rất nhiều, tự cảm thấy khó có thể chống lại. Trong tình cảnh bất lực, ngươi đã sử dụng chiêu Diệt Thần thức giết chết tên đó, ngươi cũng hôn mê ngay tại chỗ.]

[Khi ngươi tỉnh dậy, ngươi nhận ra rằng bản thân có điều gì đó không đúng. Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ, nhanh chóng quay về Thần Đô.]

[Ngươi gia nhập nội vệ, trở thành phó chỉ huy nội vệ và học được Thần Tiêu Lục Diệt.]

[Kể từ đó, ngươi và Tô Thanh Chỉ chuyên tâm tu luyện.]

[Mười tám năm sau, ngươi được lệnh dẫn người đi giết Lăng Linh. Trên đường đi, ngươi và Tô Thanh Chỉ giết chết một vài tên nhất phẩm cấp dưới. Sau đó đi gặp Lăng Linh.]

[Lăng Linh thành công tiến vào Thần Thông cảnh, một vị cường giả Pháp Lực cảnh xuất hiện, một chưởng giáng xuống, các ngươi sắp thịt nát xương tan. Dưới tình huống tuyệt vọng như vậy, ngươi đành sử dụng chiêu Diệt Thần thức một đao chặt đứt bàn tay khổng lồ kia. Lăng Linh nhân cơ hội dẫn các ngươi rời đi.]

[Khi ngươi tỉnh dậy lần nữa, ngươi phát hiện bản thân bị một kẻ đáng sợ ký sinh, cuối cùng ngươi nhìn thấy ánh sáng chói mắt của kiếm quang, ngươi chết năm bốn mươi lăm tuổi.]

Sau khi đọc đến dòng cuối cùng, Cố Dương nheo mắt, chiêu Diệt Thần thức này quả nhiên có vấn đề.

Uy lực của chiêu thức này thực sự có hơi mạnh quá, đến cuối cùng, mặc dù nó có thể một đao chém đứt lòng bàn tay của cường giả Pháp Lực cảnh.

Vấn đề là sau khi sử dụng một đao này, hắn sẽ bị một sinh vật tương tự như một sinh vật ngoại lai ký sinh, không khác gì với chết rồi cả.

Đợi hắn hồi phục ý thức đã là năm năm sau, chớp mắt đã bị người ta giết chết.

Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong năm năm này.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm bốn mươi lăm tuổi.]

Có vẻ như hệ thống không cho rằng sau bốn mươi tuổi, sau khi bị sinh vật ngoại lai ký sinh, là bản thân hắn.

Hắn thực sự muốn nông nổi một lần mà chọn điều thứ ba, nhưng rất tiếc, số dư của hắn quá ít nên vẫn tiếc không muốn hoang phí.

“Ta chọn hai.”

Giây tiếp theo, vô số ký ức và kiến thức tràn ngập trong não hắn, trong số đó có một môn đao pháp, đó là Thần Tiêu Lục Diệt.

Đây là kiếm pháp không thua kém gì đao pháp Diệt Thần Cửu Thức.

Hoàng hậu đó có thể kết giao, đao pháp tuyệt thế mà nói cho lập tức cho.

Cố Dương không khỏi thầm khen ngợi nàng trong lòng, đúng là điều kiện để làm nên chuyện lớn.



Ba ngày sau, bên ngoài Cự Dương thành, một đôi thầy trò, một béo một gầy, đó là Cao Phàm và Phùng Thiên Tứ.

“Sư phụ, tại sao tòa thành này lại tra xét nghiêm ngặt như vậy?”

“Làm sao ta biết được?”

“Ta đã nghe ai đó thảo luận trước đây, nói là thế tử Tĩnh Hải vương đã bị tấn công ở Kiếm Sơn, chẳng lẽ là ngày đó...”

Cao Phàm giận dữ ngắt lời hắn: “Ngươi không nói cũng không ai tưởng ngươi câm đâu.”

Đột nhiên, Phùng Thiên Tứ như nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp, hắn đột ngột cúi đầu xuống, kéo ống tay áo của Cao Phàm, lắp bắp nói: “Sự phụ, ngươi mau nhìn qua chỗ đó, người đó...”

Cao Phàm cũng nhìn thấy, nhìn thoáng qua cũng nhận ra, chính là nam tử ngày đó luyện thành Diệt Thần Cửu Thức.

Vậy mà lại gặp hắn ở đây.

Có vẻ như mục tiêu của hắn cũng là Tĩnh châu thành.

Ngay khi Cao Phàm đang suy nghĩ, ánh mắt cũng không dấu vết quét qua vài người xung quanh hắn, khi hắn nhìn thấy Tô Thanh Chỉ, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Nhưng khi nhìn thấy Từ Nhược Mai, hắn lại cau mày.

Cuối cùng, khi mắt hắn quét qua người Hàn Mộng Linh, đồng tử hơi co lại.

Đột nhiên, có người hét lên: “Mau nhìn kìa, là Quách Thái Bình, Quách Thái Bình đứng thứ sáu trong Thiên Kiêu bảng!”

Dòng người xung quanh lúc này ngay lập tức xôn xao, thi nhau chen qua đây, chen lấn để nhìn phong phạm của thiên kiêu tuyệt thế.

Sư đồ hai người Cao Phàm bị chen lấn đến ngã trái đổ phải, ngay lập tức bị tách ra.

Đột nhiên, Phùng Thiên Tứ nhìn thấy một tiểu cô nương tầm bảy tám tuổi bị chèn ngã xuống đất, một vài bước chân dẫm lên người tiểu cô nương, nàng ngay lập tức đau đến bật khóc.

Hắn không khỏi tức giận, thân thể bay lên không trung, đáp xuống bên cạnh tiểu cô nương, hất văng mấy người định giẫm lên người nàng, đột nhiên cả một đám người xung quanh đổ ập xuống.

“Nàng không sao chứ?”

Phùng Thiên Tứ đang đỡ tiểu cô nương dậy thì hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cả người hắn cứng đờ.

Người trước mặt hắn là cường giả đáng sợ đã xuất hiện gần Kiếm Sơn ba ngày trước.

...

“Ngươi biết ta?”

Cố Dương vừa nhìn thấy tiểu cô nương bị ngã, đang định chạy tới đỡ, kết quả có ai đó đã nhanh hơn hắn một bước.

Đó là một thanh niên giản dị, trông dáng vẻ hắn mới mười bảy mười tám tuổi. Hắn ăn mặc giản dị, nước da ngăm đen, sau lưng đeo một tay nải lớn, giống như là đệ tử nông thôn mới vào thành.

Nhưng tu vi của hắn không hề thấp, là cảnh giới tứ phẩm.

Ở tuổi của hắn mà có tu vi như vậy, tư chất của hắn đã là cực cao rồi.

Điều hiếm có hơn nữa là thanh niên này có một trái tim hành hiệp trượng nghĩa.

Võ giả mà Cố Dương từng gặp, có một người tính một người, không ai trong số họ liên quan gì đến từ hành hiệp trượng nghĩa này.

Hắn rất tò mò, một thanh niên trẻ như vậy thuộc gia tộc nào.

Điều khiến hắn tò mò hơn nữa là khi người thanh niên nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy ma vậy, trong mắt không giấu được sự sợ hãi, nên hắn lập tức hỏi một câu.

Khi nghe xong câu hỏi này Phùng Thiên Tứ đã rất kích động, hắn lắc đầu nguầy nguậy, vì quá căng thẳng nên hắn thậm chí không thể nói nên lời.

...

Lúc này, một cỗ xe ngựa hào hoa chạy vào cổng thành, nó được bốn con ngựa cao cấp kéo. Đó là xe của Quách Thái Bình, người đứng thứ sáu trong Thiên Kiêu bảng.

Hắn sinh ra trong Quách gia, một trong chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ.

Người này luôn rất phô trương. Dù đi đâu, hắn cũng phải ngồi chiếc xe ngựa này và sử dụng bốn con ngựa cao cấp kéo xe. Trong thiên hạ này, hắn là người duy nhất làm vậy.

Chỉ cần nhìn thấy chiếc xe ngựa này lập tức biết đó là hắn, mỗi khi xuất hiện hắn đều khiến mọi người xôn xao.

Đây chính là thiên chi kiêu tử, những người bình thường có khi cả một đời cũng không bao giờ nhìn thấy một người như vậy.

Ngay cả người đánh xe cũng là một võ giả tam phẩm.

Xe ngựa chạy vào cổng thành, đám người phía trước tự động nhường đường, họ chỉ chạy theo phía sau, muốn nhìn thấy mặt của vị thiên kiêu này.

Đột nhiên, hai người phía trước đứng giữa đường, chắn ngang đường đi, không có ý định nhường đường.

Rất nhanh, xe ngựa đã tới gần, người đánh xe không chút do dự cầm một cây roi dài mười mét bên hông, vút một tiếng, vung về phía người đang cản đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận