Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 121: Đâm lao phải theo lao

Chương 121: Đâm lao phải theo lao

“Phu nhân, đã đến Cự Dương thành.”

Ngoài thành, trên một xe ngựa hào hoa khác, thị nữ Xuân Đào nhỏ giọng nói với Bùi Thiến Lan.

Tay nàng đang vuốt ve một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết, tinh thần không được tập trung, nghe vậy chỉ đáp lại một tiếng.

Trong lòng Xuân Đào hơi lo lắng, từ ba ngày trước, sau khi phu nhân bị thương tỉnh lại vẫn rất không đúng lắm, tinh thần vô cùng uể oải. Dựa theo cách nói của đại phu, phu nhân bị ảnh hưởng tới nguyên thần.

Cộng thêm thế tử cũng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Lúc trời tối, nàng quyết đoán, lập tức lên đường, chuẩn bị chạy về Tĩnh châu thành, tìm thần y trị liệu.

Kiếm Dương thành phái một đội hộ vệ hộ tống, thậm chí còn phái hai vị cường giả nhất phẩm hộ tống.

Ở trong Tĩnh châu thành, bất cứ thế lực gì đều rất ngưỡng mộ khí khái Tĩnh Hải vương. Hai vị cường giả nhất phẩm kia, một vị đến từ quân đội, một vị đến từ thế gia trong quận, trên đường đi đều tận tâm tận lực.

Vương phi và thế tử của Tĩnh Hải vương bị tập tích ở Kiếm Sơn, kể cả cường giả nhất phẩm bảo hộ bên người đều mất mạng. Đây chính là chuyện lớn kinh thiên động địa, không biết bao nhiêu người đêm không thể say giấc.

Một khi Tĩnh Hải vương trách tội xuống, không biết sẽ có bao nhiêu người đầu rơi xuống đất.

Bùi Thiến Lan đột nhiên hỏi: “Tiểu Long tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa tỉnh.”

Nàng thở dài, nhìn Ngọc Tinh kiếm trong tay, cảm thấy cả người mệt mỏi, mệt mỏi khó có thể xua đi, kể cả cầm bảo kiếm yêu thích nhất cũng không thể lên tinh thần được.

Lần bị thương này khiến nàng suy giảm đến bản nguyên, đã lâu rồi nàng chưa từng có cảm giác suy yếu như vậy.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.

Bên ngoài có người bẩm báo: “Cửa thành bị chặn.”

Xuân Đào hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nói là Quách Thái Bình đến khiêu chiến Chương Phi Phàm, rất nhiều người đến xem náo nhiệt.”

“Quách Thái Bình hạng sáu trên Thiên Kiêu bảng? Chương Phi Phàm là ai?”

“Là một cường giả nhị phẩm Cự Dương thành, nghe nói thực lực bất phàm, từng qua được mười chiêu dưới tay một cường giả nhất phẩm.”

Xuân Đào hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nghe đồn Quách Thái Bình chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, quả nhiên đúng là thế.”

Bắt đầu từ năm trước, Quách Thái Bình bắt đầu du lịch bốn phía, khiêu chiến võ giả nhị phẩm khắp nơi, hiển nhiên là vì tích lũy để tiến vào cảnh giới nhất phẩm.

Đây là phương pháp rất nhiều đệ tử thế gia thường dùng, Quách Thái Bình không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người sau cùng.

Chẳng qua, lúc này Xuân Đào lo lắng cho thương thế của phu nhân và thế tử, thấy cửa thành bị chặn, bị chậm trễ hành trình, trong lòng tự nhiên không vui.

Xuân Đào lạnh lùng nói: “Các ngươi tiến tới trước, xua đuổi đám người, tiếp tục tiến lên.”

Nàng là thị nữ bên người vương phi, có lúc cũng có thể thay thế vương phi ra lệnh.

“Dạ.”

Xe ngựa tiếp tục tiến lên trước.



“Vì sao ngươi lại sợ hãi như vậy?”

Cố Dương thấy dáng vẻ run rẩy của người trẻ tuổi chất phác kia, càng cảm thấy kỳ lạ. Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này.

Khi nói chuyện, xe ngựa của Quách Thái Bình đã đến, người đánh xe vốn không định giảm tốc độ, còn lấy một cây roi dài ra, quất về phía bọn họ.

Cố Dương nhướng mày, những đệ tử thế gia này thật sự không coi mạng người là quan trọng.

Chát!

Roi dài quất vào vị trí cách sau lưng Phùng Thiên Tứ một mét, đụng phải một tầng ngăn cách vô hình.

Người đánh xe chỉ cảm thấy roi dài trên tay chấn động, roi dài đứt gãy từng khúc, một lực đạo lớn không thể chống cự vọt tới đụng vào lồng ngực hắn.

“Phụt…”

Hắn phun ra một búng máu ngay tại chỗ, thân thể bay ra sau, phá vỡ tấm ván gỗ của xe ngựa, lăn vào trong xe ngựa.

Bốn con ngựa cao cấp giống như cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời nhảy lên, không dám tới trước.

Theo quán tính, thùng xe tiếp tục tiến tới trước, bị bốn con ngựa xé toạc ra, thoáng cái lật tung trên đất.

Biến cố này khiến tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều sợ ngây người.

Xe ngựa của Quách Thái Bình lại bị người ta lật ngược, khiến vị thiên kiêu chi tử này bị xấu mặt.

Là ai mà to gan như vậy, dám ra tay với Quách Thái Bình?

Người có kiến thức đều biết rõ, một kích mới vừa rồi là cương khí vô hình, có nghĩa là người ra tay tất nhiên là cường giả nhất phẩm.

Một bóng dáng bay ra khỏi xe, đứng trên đất.

Chỉ thấy hắn mặc bộ quần áo trắng, ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, dáng dấp cực kỳ tốt, nhưng mà lúc này sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một gã nam tử đứng cách đó không xa, lạnh giọng nói: “Ngươi là ai?”

Người này chính là Quách Thái Bình.

Trong thiên hạ, võ giả nhất phẩm có rất nhiều, nhưng dám ra tay với hắn lại không có mấy ai.

Ở Tĩnh châu lại càng ít, kể cả Tĩnh Hải vương phủ cũng sẽ không muốn kết thù với Quách gia này.



Lúc này xe ngựa của Bùi Thiến Lan đã chạy vào cửa thành, dưới sự xua đuổi của hơn mười hộ vệ, rất nhiều người ở cửa thành đã tản đi.

Nhưng mà phía trước có xe ngựa lật tung, ngăn cản đường đi.

Xe ngựa lại một lần nữa dừng lại.

Lúc này đây, Xuân Đào nổi giận, đẩy cửa xe ra, chất vấn: “Lại xảy ra chuyện gì vậy… Ồ, là Cố công tử!”

Ngay mới đầu, nàng còn nổi giận đùng đùng, chờ thấy rõ bóng người phía trước, giọng điệu lập tức biến thành vui mừng.

Trong xe, Bùi Thiến Lan đang vô cùng mệt mỏi, gần như muốn ngủ nghe được ba chữ “Cố công tử” này, đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn Xuân Đào quay đầu lại, vẻ mặt kích động nói: “Phu nhân, mau nhìn, đó chính là Cố công tử.”

Bùi Thiến Lan vội vàng đi ra, liếc nhìn lại, chăm chú vào một bóng dáng.

Chính là hắn!

Ba ngày trước, hình ảnh trước khi nàng mất đi ý thức lại một lần nữa hiện lên trước mắt.

Còn có, khi ý thức mơ hồ, gương mặt đã nhìn thấy…

Bùi Thiến Lan nghĩ đến chuyện lúc đó hắn đã làm với mình, toàn thân nóng hầm hập, xấu hổ khó nén.

Xuân Đào nhanh chóng biết được tình hình bên ngoài, hơi gấp gáp nói: “Ôi trời, không tốt, hình như Cố công tử nảy sinh xung đột với Quách Thái Bình, phu nhân, làm sao bây giờ, cần giúp hắn không?”

“Không cần.”

Bùi Thiến Lan theo bản năng muốn trốn tránh, bật thốt lên.

“Nhưng mà…”

“Trước… trước xem đã.”

Bùi Thiến Lan cũng biết như vậy không ổn, dù sao là hắn cứu mình và Tiểu Long.

“Lúc ấy hắn là vì cứu ta.”Nàng nói với chính mình như vậy.

Nhưng mà, nàng vẫn không muốn đối mặt với nam nhân này.



“Cố Dương.”

Quách Thái Bình nghe được cái tên này, không khỏi sa sầm mặt mày.

Hắn không ngờ rằng sẽ gặp được người này ở Cự Dương thành nơi nhỏ bé như vậy.

Hắn đứng trên Thiên Kiêu bảng, từ trước đến nay dùng tâm thái nhìn xuống người trên Tiềm Long bảng, kể cả hạng nhất Tiềm Long bảng thì như thế nào chứ?

Nhưng mà Cố Dương trước mắt này lại là ngoại lệ.

Bởi vì hắn là nhất phẩm, nhất phẩm hai mươi mấy tuổi.

Quách Thái Bình rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, đây là một khái niệm gì.

Hắn đến cảnh giới nhị phẩm đã ba năm rồi, cách nhất phẩm còn xa xôi không kỳ hạn.

Trưởng bối trong nhà từng khẳng định, ít nhất cần năm năm hắn mới có thể bước vào cảnh giới nhất phẩm. Đến lúc đó, hắn đã qua ba mươi tuổi.

Vậy thì thôi đi, càng quan trọng hơn là lai lịch về Cố Dương, có lời đồn đại hắn là truyền nhân của một trong bốn thánh địa kia.

Cho dù Quách Thái Bình kiêu ngạo như thế nào cũng không tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ bốn thánh địa kia.

Nhưng mà, nếu lúc này nhận sợ, mặt mũi thiên kiêu chi tử của hắn phải đặt ở đâu?

Trong lúc nhất thời, hắn lại có phần tiến lùi không được.

Nhưng vào lúc này, Quách Thái Bình lại nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn lại.

Đối diện đường cái, một bóng hình cao lớn chậm rãi đi tới, người này đi giày vải, trong tay cầm một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa. Mới vừa xuất hiện, đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tướng mạo hắn bình thường, nhưng lại có một đôi mắt khiến người ta vừa nhìn thấy đã khó quên.

Rõ ràng ăn mặc phổ thông, lại tản ra một khí chất cực kỳ đặc thù, thoạt nhìn sặc sỡ lóa mắt.

Quách Thái Bình ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ thấy nhân vật như vậy, thậm chí trong lòng sinh chán ghét.

Ở trước mặt người này, kể cả hắn cũng ảm đạm biến sắc.

Nam nhân cao lớn dừng lại, dùng giọng nói không được lưu loát: “Dịch Nhất, đến đây khiêu chiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận