Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 125: Chỉ tranh đoạt phút chốc

Chương 125: Chỉ tranh đoạt phút chốc

Cố Dương dùng một lần duy nhất giải quyết hết hai phiền toái, tâm trạng khoan khoái dễ chịu, mang theo đám người Tô Thanh Chỉ nghênh ngang rời đi.

Bọn họ tìm một nhà trọ nghỉ lại, không ít người đang bàn luận xôn xao, đều bàn về trận chiến ở cửa thành, huyên náo ầm ĩ.

Nhưng mà thế giới này không có mấy thứ như điện thoại máy tính, người trong nhà trọ vốn không biết, nam nhân mới vừa vào nhà trọ chính là nhân vật chính trong trận chiến bọn họ đang bàn luận.

Cố Dương mới vừa vào ở, đột nhiên có người đến thăm, là một thị nữ khí chất bất phàm, nói là chủ nhân nhà nàng mời bọn họ đến phủ quận phủ một chuyến.

Hắn trực tiếp khéo léo từ chối.

Vừa rồi ở cửa thành, hắn đã chú ý tới xe ngựa kia, không cần đoán cũng biết chủ nhân của thị nữ này là ai, chắc chắn là một đôi nhi nữ kia của Tĩnh Hải vương.

Cố Dương cũng nên để tâm đến cảm nhận của Ô Hành Vân.

Đương nhiên, trong lòng hắn cũng thoáng nghĩ, nếu có thể đắp nên một hình tượng ban ơn không cần báo, vậy thì Tĩnh Hải vương phủ sẽ càng coi trọng hắn.



Vài ngày sau, cuối cùng hắn đã đến Tĩnh châu thành.

Đây là thành thị phồn hoa nhất, lớn nhất mà Cố Dương đã từng gặp ở thế giới này, chỉ riêng cổng thành đã lớn hơn các thành của những châu khác vài lần, người đi đường và xe ngựa ra vào đều phải xếp hàng.

Sau khi vào thành, trên đường phố ngựa xe như nước.

Vả lại, hắn còn có thể nhìn thấy không ít người nước khác, tướng mạo và y phục đều khác với con dân Đại Chu.

Nghe nói Tĩnh châu thành là thành lớn thứ hai của Đại Chu, chỉ đứng sau Thần Đô, dân số trên trăm vạn, ở thời đại này thuộc về thành lớn siêu cấp.

Tĩnh châu ở cực nam của Đại Chu.

Tĩnh châu thành nằm bên cạnh con sông lớn nhất Tĩnh châu, cửa biển của Tĩnh giang, có hải cảng lớn nhất toàn bộ Đại Chu. Vô số hàng hóa thông thương qua đây, vận chuyển đến nước ngoài xa xôi.

Hàng năm cũng có vô số thương nhân đến từ nước ngoài, vận chuyển hàng hóa từ ngàn dặm xa đến đây buôn bán.

Từ Nhược Mai đột nhiên cảm khái nói: “Tĩnh Hải vương quả nhiên là nhân kiệt một đời, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi đã kinh doanh mảnh đất Tĩnh châu cằn cỗi xưa kia thành phồn hoa như thế.”

Cố Dương cuối cùng nhớ tới chuyện mấy ngày trước đã định hỏi: “Tĩnh Hải vương này là người như thế nào?”

Đi vào địa bàn của người ta, cũng nên tìm hiểu chút tính cách của hắn.

Từ Nhược Mai nói: “Luận về thành tựu võ đạo, hắn là đệ nhất Nhất Phẩm bảng. Luận về công tích, hắn là người khác họ đầu tiên được phong vương từ khi Đại Chu khai quốc đến nay. Luận về năng lực thống trị, thống trị mảnh đất vốn là nơi biên cảnh hoang dã đến phồn hoa như thế, đủ để được xưng tụng là anh hùng trị thế.”

Có thể thấy được, nàng vô cùng tôn sùng Tĩnh Hải vương.

Đương nhiên, người ta đúng là bản lĩnh thật.

Tiếp theo, Từ Nhược Mai bắt đầu thuật lại cuộc đời mạnh mẽ vang dội của Tĩnh Hải vương.

Trước giờ Tĩnh châu là nơi hải tặc hoành hành, khi Đại Chu mới thành lập thì còn phái cường giả đến tiêu diệt, nhưng qua vài chục năm sẽ lại xuất hiện hải tặc mới.

Thời gian lâu dài, triều đình sẽ không quản nữa, tốn thời gian tốn sức, lại không có ích lợi gì.

Vài chục năm trước, Tĩnh châu xuất hiện một vị vua hải tặc, khuất phục tất cả hải tặc, còn thành lập nên một hệ thống trật tự, bất cứ thương thuyền gì ra vào hải vực này đều phải giao phí bảo hộ cho hắn.

Toàn bộ thế lực Tĩnh châu đều không thể không thần phục dưới quyền uy của vị vua hải tặc này.

Chính vào lúc này, một thiếu niên có xuất thân ngư dân ven biển xuất thế, mang theo mười đồng hương khởi xướng chống lại vua hải tặc.

Trong mười năm ngắn ngủi, thế lực trên đất liền của vua hải tặc đã sụp đổ, không thể không lui về trên biển.

Vị thiếu niên kia được châu mục Tĩnh châu thưởng thức, dựa vào chiến công, chức quan càng lúc càng lớn, cuối cùng làm đến đô đốc hải quân, đã trở thành nhân vật thứ hai ở Tĩnh châu, cũng có được danh vọng cực kỳ lớn.

Hai năm sau, hắn dưới nội ứng ngoại hợp, giết vào hang ổ vua hải tặc, một trận đánh chết, thu hoạch vô số.

Vài năm sau đó, hắn tiêu diệt từng thế lực của vua hải tặc còn sót lại, trở thành người thống trị thật sự của Tĩnh châu và hải vực này. Cho dù là danh vọng hay quyền lực, hắn đều vượt qua vua hải tặc trước đó.

Đúng lúc ấy, hoàng đế Đại Chu băng hà, sau khi tiêu diệt Vũ gia, triều đình cũng tổn thương nguyên khí, vì trấn an người này, cho nên phong hắn làm Tĩnh Hải vương.



Cố Dương nghe đến đó, cảm thấy hơi kỳ lạ. Hành động này, hắn xem không hiểu.

Nếu thật sự cảm thấy người này là uy hiếp thì có rất nhiều biện pháp, một biện pháp trực tiếp nhất là điều vào trung tâm. Khi đã rời khỏi Tĩnh châu, chẳng phải mặc cho bọn họ vặn bóp xoa tròn sao?

Nhưng lại cố tình lựa chọn cách làm ngu xuẩn nhất, phong cho hắn một vương tước. Đây chẳng phải để cho hắn danh chính ngôn thuận mà làm Tĩnh châu vương sao? Người ta vốn không có dã tâm gì, nhưng cũng phải sinh ra dã tâm.

Nhìn thế nào cũng thấy phương diện này có vấn đề, nhất định có nội tình gì đó không muốn người biết.

Bọn họ liên tục bàn luận về chuyện Tĩnh Hải vương. Đột nhiên, Cố Dương dừng lại trước cửa một hiệu buôn, ngẩng đầu lên nhìn, hiệu buôn Tiền thị.

Cuối cùng đến nơi rồi.

“Ba trăm năm mươi vạn, ta tới rồi.”

Hắn đi vào hiệu buôn này, nói với nhân viên phục vụ tiến đến tiếp đón: “Kêu đại chưởng quỹ của các ngươi đến gặp ta.”



Năm nay Chu Lâm ba mươi tuổi, là đại chưởng quỹ trẻ tuổi nhất Tĩnh châu thành. Nhưng không có bất cứ kẻ nào dám coi thường hắn, chính người này trong vài năm ngắn ngủi, kinh doanh một hiệu buôn mới thành lập đến mạnh mẽ thịnh vượng.

Thậm chí còn đả thông cả nguồn tiêu thụ đến Tây Đê đại lục.

Phải biết, đường đến Tây Đê đại lục là đường biển xa xôi nhất, nguy hiểm nhất, nhưng đi kèm với đó cũng là nơi dễ kiếm tiền nhất, đi một chuyến sẽ có lợi nhuận mấy chục lần.

Tiệm buôn Tiền thị có thể đứng vững gót chân ở Tĩnh châu thành trong thời gian vài năm chính bởi vì thế.

Phần lớn thương gia ở Tĩnh châu thành đều biết đến vị đại chưởng quỹ trẻ tuổi này còn có nữ chủ nhân càng trẻ tuổi hơn ở sau lưng hắn, không thể khinh thường.

Hôm nay chính là lúc hiệu buôn bận rộn nhất trong một năm, khi Chu Lâm nhận được thông báo có người tới tìm hắn, vốn không định để ý đến, bởi lẽ trên tay hắn còn có một đống chuyện cần làm.

“Đại chưởng quỹ vẫn nên tới gặp thì hơn.”

Chu Lâm dừng việc trong tay lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Người nói chuyện là người hắn rất tín nhiệm, từ trước đến nay lão luyện thành thục, sẽ không bắn tên mà không có mục đích.

“Được.”



“Không biết các hạ tìm tệ nhân có việc gì?”

Chu Lâm thấy là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi tuổi, hơi nghi hoặc, nhưng không thiếu cấp bậc lễ nghĩa.

“Ta là Cố Dương.”

Người trẻ tuổi kia lấy ra hai món đồ.

Chu Lâm đang cảm thấy cái tên này hơi quen tai, vừa nhìn thấy đồ vật mà hắn lấy ra, đồng tử co rụt lại. Con dấu kia chính là của chủ nhân, nàng chưa từng không để rời khỏi người, tại sao lại ở trong tay người này?

Nam tử tên Cố Dương kia đưa một tờ giấy cho hắn: “Ngươi xem cái này sẽ biết.”

Chu Lâm đã từng gặp sóng gió, chờ xem hết văn kiện chuyển nhượng kia, trong đầu vẫn ong ong lên.

Không ngờ rằng chủ nhân lại chuyển hiệu buôn này cho người trước mắt?

“Xem kỹ rồi chứ?”

Chu Lâm không phải người thường. Hắn thầm hít sâu một hơi, đứng lên, thi lễ: “Đã xem kỹ, tại hạ Chu Lâm đại chưởng quỹ hiệu buôn Tiền thị, bái kiến chủ nhân mới.”

Cố Dương thấy hắn phối hợp như vậy, trong lòng rất cao hứng, cũng bớt đi không ít nước miếng của hắn, nói: “Tốt. Ta hỏi ngươi, sổ sách của hiệu buôn hiện giờ, dưới tình huống không ảnh hưởng đến vận hành hàng ngày, có thể rút ra bao nhiêu tiền?”

Vẻ mặt Chu Lâm hơi chán nản, vừa đến đã muốn lấy tiền từ trong hiệu buôn, vị chủ nhân mới này còn có thể kinh doanh hiệu buôn sao?

Hắn vẫn đưa ra một con số: “Hai mươi vạn lượng.”

Cố Dương nhíu mày: “Ít như vậy?”

“Năm trước hiệu buôn mới vừa mua bốn chiếc thuyền lớn, còn có lượng lớn tiền bạc phải lấy ra mua sắm hàng loạt hàng hóa, tháng sau phải ra khơi rồi…”

“Tiền về lần sau là khi nào?”

“Ít nhất phải mười tháng sau.”

Sau khi nghe xong, Cố Dương triệt để dập tắt tâm tư này. Mười tháng quá dài, hắn chỉ tranh thủ được ít thời gian.

Xem ra, chỉ có thể bán hiệu buôn này đi.

Hắn nói: “Ngươi quen biết người ở Tĩnh châu thành, có biết nhà nào có thể mua hiệu buôn này không?”

“Cái gì?”

Chu Lâm thay đổi sắc mặt: “Ngươi muốn bán hiệu buôn này đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận