Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 126: Thần Thông

Chương 126: Thần Thông

Ở Tĩnh châu thành, Cố Dương không quá rành rọt. Chuyện bán hiệu buôn này giao cho đại chưởng quỹ Chu Lâm đi triển khai, việc chuyên nghiệp, để người chuyên nghiệp đi xử lý.

Tiền Hi Vân đã từng nói, đại chưởng quỹ này là người đáng tín nhiệm.

Cho nên, ngoại trừ ngày hôm sau, hắn triệu tập nhân viên quản lý của hiệu buôn Tiền thị tới, tuyên bố hắn trở thành chủ nhân mới, sau đó hắn vẫn luôn ở trong viện của Tiền Hi Vân trước kia.

Đương nhiên phòng ở, cửa hàng ở Tĩnh châu của Tiền Hi Vân đều thuộc về hắn.

Viện rất lớn, mấy người bọn họ ở còn thừa chỗ, người hầu bên trong đều có sẵn, vô cùng thuận tiện.

Mỗi ngày, ngoại trừ luyện công và đọc sách ra, Cố Dương thường bàn luận chuyện giang hồ với Ô Hành Vân và Từ Nhược Mai, chủ yếu là tin tức về chín danh gia vọng tộc và sáu môn phái lớn.

Thời gian nhàn nhã như vậy chỉ kéo dài năm ngày.

Sáng sớm ngày thứ sáu, ngoài cửa lớn đã có một nhóm người xếp thành hàng dài, đưa từng rương hòm một vào trong, gần như chất đầy viện.

Đương nhiên thanh thế lớn như vậy hấp dẫn vô số người vây xem, những người đứng ở xa xa đều đang bàn luận, suy đoán xem người dọn đến Tiền phủ mấy ngày trước này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vùng này đều là nhà quyền quý, có ánh mắt nhìn người, rất nhanh đã nhận ra được tặng lễ chính là người của Tĩnh Hải vương phủ.

Có khả năng khiến Tĩnh Hải vương phủ gióng trống khua chiêng tặng lễ như vậy, có thể thấy được người ở bên trong tuyệt đối có lai lịch không đơn giản.

Rất nhanh, đã có người tin tức nhanh nhạy thăm dò được, ở bên trong đó chính là Cố Dương hạng nhất Tiềm Long bảng, trên đường đã cứu thế tử một mạng.

Mấy tháng này, danh khí của Cố Dương có thể nói như mặt trời ban trưa. Trận chiến giữa hắn và Dịch Nhất hạng nhất Thiên Kiêu bảng ở Cự Dương thành cũng đã truyền ra.

Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận bên ngoài càng sôi nổi.



Cố Dương nhìn từng rương lễ vật chất đống trong sân, một tên quản sự vương phủ đứng đó, khi mỗi cái rương được mang vào thì đọc bên trong là đồ gì.

Tổng kết lại một câu, tất cả đều là dị bảo quý hiếm.

Hắn rất muốn nói với vị quản sự vương phủ kia, không bằng trực tiếp quy thành ngân lượng là được.

Đưa những vật này đến đây, sau đó hắn còn phải cầm lấy đi bán, thật lãng phí thời gian.

Nhưng mà xuất phát từ phép lịch sự, hắn không nói những suy nghĩ này ra.

Dù sao Tĩnh Hải vương phủ cũng rất hào phóng.

Vừa rồi, Cố Dương cho người đến hiệu buôn mời một vị chưởng quỹ qua đây để hắn tính toán xem những lễ vật này giá trị bao nhiêu tiền.

Tên chưởng quỹ kia nhỏ giọng trả lời, chỉ riêng đồ trong sân đã giá trị bốn mươi năm mươi vạn lượng, mà phía sau vẫn còn, nói chung đồ vật càng phía sau càng quý giá.

Tâm trạng Cố Dương thật tốt, cũng không uổng công hắn mạo hiểm ra tay cứu được một đôi nhi nữ của Tĩnh Hải vương.

Không hổ danh là chủ nhân Tĩnh châu, rất biết cách làm việc.

Cuối cùng vị quản sự vương phủ kia cũng đọc xong danh sách thật dài, sau đó gửi lời mời tới Cố Dương, buổi tối hôm nay vương phi mở tiệc chiêu đãi hắn trong vương phủ.

Lúc này đây, Cố Dương không chối từ nữa, đáp ứng.

Cuối cùng đã tới lúc thu hoạch.

Quản sự vương phủ chân trước vừa đi, Cố Dương đã để chưởng quầy hiệu buôn định giá những lễ phẩm trong viện, sau đó cầm lấy đi bán.

Vốn tưởng rằng những vật này sẽ rất khó bán đi, ai ngờ mới đến chiều, một gã chưởng quầy đến đây bẩm báo, nói tất cả những vật kia đều đã bán đi, được tám mươi tám vạn lượng bạc.

Cố Dương có nhận thức hoàn toàn mới với ngành nghề buôn bán phồn vinh của thành thị này.

Đồ vật gần trăm vạn lượng mà một buổi sáng đã bán hết, tất cả đều là vật xa xỉ cả đó.

Hắn không nói lời thừa, để người chuyển toàn bộ ngân phiếu thành vàng, đưa đến phủ hắn.

Trước khi trời tối, vàng đã đưa tới.

Cố Dương nạp số vàng này vào trong hệ thống, số dư còn lại biến thành một trăm sáu mươi vạn.

Trước đó, hắn chỉ còn lại hơn sáu mươi vạn, cộng thêm hai mươi vạn trên sổ sách hiệu buôn Tiền thị, cộng thêm tám mươi tám vạn bây giờ, vừa vặn một trăm sáu mươi vạn.



Ban đêm, không ít nơi ở Tĩnh châu thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trong một ngõ tối, có hai bóng dáng một béo một gầy lén lén lút lút xuất hiện.

Người gầy nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta định đi đâu?”

Người còn lại nói: “Tới thăm một người bạn cũ.”

Hai người này chính là sư đồ trong Ngọc Môn Phái, Cao Phàm và Phùng Thiên Tứ.

“Vì sao không đến vào ban ngày?”

“Không tiện lắm.”

Khi nói chuyện, Cao Phàm đã mang theo đồ đệ bay qua một bức tường, tiến vào trong viện.

Mới vừa đáp xuống đất, chân hắn khựng lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Phùng Thiên Tứ theo phía sau chỉ cảm thấy một luồng hàn ý đánh úp lại, không khỏi rùng mình, nói: “Sư phụ, ngươi có cảm thấy nơi này không được thích hợp không?”

Vừa ngẩng đầu đã thấy có một người đứng trên một thân cây trong viện, toàn thân chìm trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng.

Không biết vì sao Phùng Thiên Tứ vừa nhìn thấy người kia liền cảm thấy sởn cả gai ốc một trận, trái tim không kiềm chế được mà đập mạnh thình thịch..

Khi hắn cảm thấy trái tim càng đập càng nhanh, gần như muốn nổ tung. Cao Phàm chắn trước mặt hắn, cảm giác quỷ dị này mới biến mất.

Nhưng mà, sợ hãi trong lòng Phùng Thiên Tứ vẫn không hề giảm bớt chút nào. Hắn đứng ở đó, đừng nói nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Một Thần Thông tự phong bế tu vi ư? Thú vị.”

Đột nhiên, một giọng nói như đao đúc búa khắc vang lên bên tai hắn, từng chữ đều giống như đánh lên trên trái tim hắn.

Trong phòng, một giọng nói già nua truyền đến: “Ngươi là ai?”

Người tới trước kia nói: “Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần buổi tối hôm nay ngươi không bước ra khỏi viện này một bước thì có thể bình an vô sự.”

“Ngươi thật sự cho rằng kiếm của lão phu không chém được ngươi?”

“Danh tiếng Hoàng Cực Kiếm Thánh như sấm dội bên tai. Nhưng mà, mười tám năm trước, một đao kia của Vũ Đại, e rằng không dễ chịu gì nhỉ? Những năm này, ngươi ẩn cư ở Tĩnh châu thành là vì mượn long khí của Ô Thiên Khải dưỡng thương. Nếu làm bừa, đương nhiên ta không đỡ được mấy kiếm của ngươi, ngươi cũng không áp chế được thương thế, cần gì phải vậy?”

Người trong nhà trầm mặc một lúc, nói: “Mục tiêu của các ngươi là thanh kiếm kia?”

“Không sai.”

“Thanh kiếm kia, chỉ có người mang huyết mạch Long tộc mới có thể sử dụng.”

“Chuyện này không cần Kiếm Thánh quan tâm.”

Tiếp theo chính là khoảng thời gian dài im lặng.

Cao Phàm chắn trước người Phùng Thiên Tứ, không nói một lời, hận rằng thà mình chưa tới.

Hắn vốn định buổi tối tới thì sẽ không khiến người khác chú ý, ai ngờ đụng phải một vị Thần Thông cảnh chặn cửa ở đây, thật đúng là xui tám đời.

Mà tất cả, đều bởi vì một thanh kiếm.

Cao Phàm nhớ tới ngày đó, đúng là thứ trong tay thiếu niên mà Cố Dương mang theo là một thanh kiếm.

Hắn lại liên tưởng đến tin đồn gần đây nghe được, chuyện Kiếm Sơn sụp đổ, thanh thần kiếm cắm trên kiếm nhai gần ngàn năm không cánh mà bay. Hắn đã đoán được chân tướng.

Không ngờ thanh thần kiếm này lại liên quan đến một cường giả Thần Thông cảnh.



Lúc này, trong thành, Cố Dương một thân một mình đang đạp trên ánh trăng đến đại môn Tĩnh vương phủ. Hắn dựa vào tấm thiệp mời kia, nhanh chóng được mời vào.

Vương phủ rất lớn, một người dẫn đường phía trước cầm theo đèn lồng, dẫn hắn vào trong.

Mới đi được một nửa, Cố Dương cảm thấy có gì không đúng, trong vương phủ mang lại cho hắn một bầu không khí tiêu điều, hắn còn ngửi thấy được mùi máu tươi.

“Không phải chứ?”

Hắn cảm thấy khó hiểu, mới vừa được hơn một trăm vạn lượng đã gặp phải phiền toái.

Còn không phải là phiền toái bình thường.

Nơi này chính là Tĩnh vương phủ, Tĩnh Hải vương chính là hạng nhất Nhất Phẩm bảng, được ca tụng là đệ nhất chỉ dưới Thần Thông cảnh.

Dám đến đây giết người, không phải người bình thường.

“Nên đi hay không?”

Trong đầu Cố Dương sinh ra suy nghĩ này, sau lại đã mở hệ thống ra.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không, sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]

“Có.”

Dùng máy mô phỏng bói một quẻ lành dữ trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận