Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 129: Xích Tôn giáo

Chương 129: Xích Tôn giáo

Cố Dương thấy nữ nhân trong ngực đang để đầu óc đâu đâu, dường như đã bị dọa sợ, trong lòng nhịn không được mắng thầm: “Tố chất tâm lý này, ngay cả Thanh Chỉ cũng không bằng.”

Nghĩ đến năm đó… à không đúng, hình như mấy tháng trước, Tô Thanh Chỉ bị sơn tặc bắt, nàng vẫn có thể trở mình đối phó với sơn tặc. So với nàng, xem ra Tô Thanh Chỉ vẫn có dũng khí có mưu trí hơn.

Quả nhiên không nên so sánh người với người.

Mà sau cơn ngây ngẩn ngắn ngủi, cuối cùng Bùi Thiến Lan cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả, cũng hiểu được hắn nhầm tưởng mình là nữ nhi của Tĩnh Hải vương.

Khóe miệng nàng giật giật, vừa định giải thích, lại không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng không nói gì cả.

Gò má tựa lên lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn khiến nàng cảm nhận được loại cảm giác an toàn trước nay chưa bao giờ có.

Lúc này, Bùi Thiến Lan nhắm mắt lại, tạm thời quên đi thù lớn của phụ mẫu, quên hết đi tất cả mọi thứ.

Chỉ hy vọng con đường này không có điểm cuối, có thể cứ như thế này mãi mãi.



Rầm!

Trước tẩm cung thế tử, một bóng người đập vỡ cửa lớn, đập nền nhà lát gạch thành một cái hố.

Người trong hố trèo lên, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm người ở ngoài sân, hoảng sợ hỏi: “Xích Viêm Thần Công, ngươi là thánh tử của Xích Tôn giáo?”

Người ngoài sân mặc một bộ đồ đen kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt tà mị, dùng giọng âm u lạnh lẽo nói: “Không hổ danh là người do Tĩnh Hải vương bồi dưỡng, có thể ép bổn tọa dùng Xích Viêm Thần Công, ngươi cũng có thể lấy đó làm kiêu ngạo.”

Tiêu Nguyệt thấy hắn thừa nhận, trong lòng nặng nề vô cùng.

Xích Tôn giáo là một trong sáu môn phái lớn, có thể nói là tiếng xấu vang xa, cứ cách trăm năm sẽ dấy lên chiến loạn, phát động chiến tranh ở nhân gian.

Mặc dù lần nào cũng sẽ bị trấn áp, nhưng cứ cách mấy chục năm lại tro tàn bùng cháy lần nữa.

Môn phái này làm việc chưa bao giờ nhìn hậu quả, cho dù là chín gia tộc lớn, hay người của năm môn phái lớn, chỉ cần bị bọn họ theo dõi thì đều chắc chắn sẽ chết.

Trận nổi loạn lần trước của Xích Tôn giáo là vào bảy mươi năm trước, nơi bắt nguồn chính là Tĩnh châu.

Lúc ấy, triều đình vì muốn diệt trừ hoàn toàn Xích Tôn giáo, đã giết chết toàn bộ tín đồ của giáo phái này, ngay cả người Tĩnh châu gần như cũng bị giết sạch cả.

Hiện tại người dân Tĩnh châu đều là người từ nơi khác đến, bổ sung dân số vào bản địa.

Bây giờ mới bảy mươi năm trôi qua, Xích Tôn giáo lại xuất hiện, đánh đến tận Tĩnh Hải vương phủ, hơn nữa còn là thánh tử tự mình ra tay.

Ở Xích Tôn giáo, thánh tử là nhân vật lớn xếp hạng trước năm, Xích Viêm Thần Công chính là công pháp đặc trưng của bọn họ.

Người mặc áo choàng đen trước mắt này đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong, chỉ sợ cách Nhất Phẩm bảng không xa. Thực lực hắn quá mạnh, cho dù nàng và Phùng Tử Ngôn liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này, Vương gia không ở trong phủ, không có ai có thể chống lại hắn.

Thánh tử đó nói: “Hôm nay bổn tọa đến lấy lại thanh thần kiếm đó, chỉ cần giao nó ra, bổn tọa có thể tha cho các ngươi không chết.”

Tiêu Nguyệt nghe thấy lời của hắn thì biết hôm nay không ổn rồi, chỉ đành dùng trường thương trong tay chống đỡ, hơi khó nhọc đứng lên, vung trường thương ngang trước người, gằn từng chữ nói: “Không thể!”

Từ sau khi trở về, thế tử vẫn luôn hôn mê không tỉnh.

Nàng đặc biệt mời lão tiên sinh đó tới, lão tiên sinh nói, sở dĩ thế tử vẫn hôn mê không tỉnh vì thanh kiếm kia, nhưng việc này là phúc hay họa thì vẫn chưa biết được.

Nhưng có một điều là tuyệt đối không được ép buộc lấy thanh thần kiếm này khỏi tay thế tử, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn.

Thánh tử của Xích Tôn giáo muốn lấy thanh kiếm này chỉ chẳng khác nào muốn lấy mạng của thế tử.

Bây giờ Tiêu Nguyệt chỉ có thể liều chết chiến đấu.

Người khoác áo choàng đen lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi đi chết đi.”

Khí thế của hắn lập tức biến đổi, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi phóng ra.

Nếu đã bị nhận ra thân phận, vậy thì không cần ngụy trang nữa, rốt cuộc lúc này hắn cũng dùng thực lực chân chính.

Cơ thể hắn bất động, cách khoảng không xuất ra một chưởng.

Không khí như bị đốt cháy.

Tiêu Nguyệt cảm thấy có một luồng nhiệt độ cực cao vọt tới giống như một ngọn lửa vô hình.

“A!”

Nàng hét lớn một tiếng, gom góp chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, đâm trường thương trong tay ra.

Răng rắc…

Cây thương bạc đi theo nàng hai mươi năm kia gãy thành từng khúc, cả người nàng trong nháy mắt bị châm lửa biến thành một quả cầu lửa.



“Thật độc ác!”

Lúc này, Cố Dương vừa chạy tới, từ xa nhìn thấy cường giả nhất phẩm trấn thủ đại môn bị người ta đánh thành một ngọn lửa, không khỏi tặc lưỡi.

Thực lực của người khoác áo choàng đen kia rất mạnh, là người mà cuộc đời của hắn hiếm khi gặp được.

Mấy cường giả nhất phẩm hắn gặp lúc trước đều vĩnh viễn không thể so sánh với người này.

Ngay cả hắn cũng không nắm chắc được có thể thắng người này.

Thảo nào ở trong mô phỏng, bản thân sẽ rơi vào kết cục bị trọng thương.

Phải biết rằng, hắn còn có sát chiêu Diệt Thần thức, nhưng lại không thể dùng đến.

“Nhưng mà sao ta thấy chân nguyên của người này có chút quen thuộc vậy nhỉ?”

Cố Dương cảm thấy rất kỳ lạ, cẩn thận suy xét, rất nhanh đã nghĩ ra: “Đây không phải là là Xích Dương Công sao? Không đúng, so với Xích Dương Công thì còn mạnh hơn nhiều. Chẳng lẽ đây là bản thăng cấp của Xích Dương Công.”

Trước tam phẩm, thứ mà Cố Dương tu luyện là “Xích Dương Công”, bởi vậy mới quen thuộc với môn công pháp này, có thể nhận ra công pháp mà người khoác áo choàng đen kia tu luyện cực kỳ giống với Xích Dương Công.

“Có nghĩa là Xích Dương Công mà ta tu luyện là một bản bị thiếu, thứ người kia tu luyện mới là bản đầy đủ.”

Cố Dương bỗng chốc bừng tỉnh hiểu ra.

Lúc này, Phượng Tiểu Tiểu đằng sau đã đuổi tới gần. Mặc dù nữ nhân này điên điên khùng khùng, nhưng thực lực thì không thể xem thường, chẳng qua thân pháp hơi kém một chút.

Lấy một chọi hai…

Không đúng, mắt thấy một gã hộ vệ khác của vương phủ cũng sắp không kiên trì nổi, vậy thì phải lấy một chọi ba, hắn không đối phó nổi đâu.

Cho dù như vậy, Cố Dương cũng không hề lo lắng lúng túng chút nào, chỉ bình tĩnh mở hệ thống ra.

Nếu tạm thời đánh không lại, vậy thì tăng thực lực lên một chút trước đã.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Một lần sử dụng, tốn năm mươi vạn tiền tài.]

“Có.”



Lúc này, người khoác áo choàng đen cũng nhận ra Cố Dương đã đến, nhưng không để ý lắm, mục tiêu của hắn là thanh thần kiếm kia.

Giáo chủ từng nói, cho dù như thế nào cũng không thể để thanh kiếm này rơi vào tay Ô Thiên Khải, nếu không hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của bản giáo, ngăn cản sự nghiệp vĩ đại của bản giáo.

Cho nên ngay cả Chưởng Kinh trưởng lão cũng được điều động để ngăn cản vị Hoàng Cực Kiếm Thánh trong thành kia.

Nếu không, mấy người bọn họ, một kiếm của người ta cũng không chặn được.

Hắn chắc chắn phải lấy được thanh thần kiếm này, cho dù là kẻ nào chắn đường, hắn cũng sẽ giết chết không hề do dự.

Dù cho có là Cố Dương xuất thân từ thánh địa trong lời đồn thì cũng giết không tha.

Người khoác áo choàng đen đã tập trung tinh thần vào chủ nhân của thanh thần kiếm kia, cũng chính là nhi tử của Ô Thiên Khải. Hắn cất bước đi vào trong, nhưng lại bỗng chốc sợ hãi, bởi lẽ một luồng khí tức hủy diệt khủng bố truyền đến từ phía sau.

“Đây là…?”

Người khoác áo choàng đen đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra khí tức đó, mà nơi phát ra chính là nam tử vừa chạy đến kia.

Nếu như không có gì bất ngờ thì người này có lẽ là đệ tử thánh địa trong lời đồn kia, Cố Dương.

Vốn dĩ hắn không thèm để ý đến người này, một tên vừa đột phá nhất phẩm, cho dù có truyền thừa thánh địa thì thế nào?

Sự chênh lệch tu vi vẫn còn đó.

“Xích Viêm Thần Công” mà hắn tu luyện cũng là một môn công pháp tuyệt thế. Hắn tự nhủ tuyệt đối sẽ không thua những người trên Nhất Phẩm bảng, sở dĩ thua thì chẳng qua là chưa đủ kinh nghiệm mà thôi. Qua mấy năm nữa, hắn có lòng tin sẽ bước lên được Nhất Phẩm bảng.

Công lực của Cố Dương ít nhất là kém hắn hai mươi năm. Chênh lệch như thế, cũng không phải là thứ mà thiên tài thì có thể bù đắp được.

Nhưng lúc này, khí tức trên người Cố Dương lại khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.

Sao có thể như vậy được?

Hắn thật sự không tài nào hiểu được.

Trong lòng người khoác áo choàng đen kia đột nhiên sinh ra một luồng sát khí vô cùng nồng đậm.

Trực giác nói cho hắn biết, tính uy hiếp của tên Cố Dương này còn trên cả Ô Thiên Khải, nếu không nhân lúc này loại bỏ hắn, tương lai sẽ trở thành kẻ địch lớn của bản giáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận