Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 138: Linh Tê kiếm

Chương 138: Linh Tê kiếm

Đoàng!

Trên bầu trời Tĩnh Hải vương phủ đột nhiên có một tia chớp phá vỡ đêm tối, một tiếng sấm nổ vang lên khiến nhiều người đang ngủ giật mình tỉnh dậy.

Sau đó lại thêm mấy tia chớp xẹt qua, chiếu rọi bên ngoài sáng như ban ngày.

Trong tẩm cung vương phi, Bùi Thiến Lan vốn trằn trọc không ngủ được nên khoác áo vào rồi đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời liên tiếp có vài tia sét đánh xuống, lông tơ dựng đứng cả lên, bản năng cảm thấy hơi sợ hãi.

Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút không đúng, chẳng phải vị trí mà những tia sét kia đánh xuống là Xuân Tùng viện hay sao?

Hắn ta sẽ ổn chứ?

Hay là qua đó xem nhỉ?

Nhưng mà, hộ vệ bên ngoài...

Nhất thời, tâm tư Bùi Thiến Lan xoay chuyển liên tục, trăm mối tơ vò.

...

Trên một ngọn núi bên ngoài Tĩnh châu thành có hai sư đồ đang ở một miếu hoang trong núi qua đêm.

Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, Cao Phàm đột nhiên tỉnh lại, đứng lên, nhìn về phía Tĩnh châu thành, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ: “Có người đang đột phá Thần Thông cảnh sao?”

Lôi điện kiểu này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Nó đại diện cho việc đột phá Thần Thông cảnh, dẫn đến thiên tượng biến hóa.

“Không đúng, động tĩnh quá nhỏ.”

Cao Phàm lẩm bẩm trong miệng, nhíu mày càng sâu hơn.

Nếu như trong Tĩnh châu thành thật sự có người đột phá Thần Thông cảnh, tuyệt đối không chỉ có chút động tĩnh như vậy, phạm vi thiên lôi ít nhất sẽ lớn hơn gấp mười lần.

Nếu vậy thì đây là xảy ra chuyện gì? Hắn không thể giải thích được.

“Sư phụ, làm sao vậy?”

Phùng Thiên Tứ cũng bị đánh thức, dụi mắt đi tới hỏi.

Hắn lắc đầu không nói gì.

Phùng Thiên Tứ nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài ánh chớp, nói: “Tự nhiên lại sấm sét, sẽ không mưa chứ?”

Hắn hơi lo lắng, bởi vì bọn họ không mang theo ô, nhất định sẽ bị chậm trễ hành trình. Nếu như phải trì hoãn thời gian đi đường, lộ phí đi đường cũng không đủ.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện có chỗ không đúng, kỳ quái nói: “Sao lại không có mây?”

Tuy rằng trên trời có chớp, nhưng lại không thấy có mây đen.

Thật kỳ lạ.

...

Bên trong một tòa tiểu viện trong Tĩnh châu thành, dưới mái hiên xuất hiện một bóng dáng già nua, nhìn tia chớp trên bầu trời, im lặng không nói.

Dưới ánh sáng được chiếu rọi bởi những tia chớp, có thể nhìn thấy trên mặt hắn có một vết sẹo màu đen kéo dài đến tận dưới cổ, bên trên còn có hắc khí quanh quẩn giống như vật sống.

“Cố Dương...”

Trong đó mơ hồ nghe được một tiếng tự nói, không biết là nghi hoặc là sợ hãi.

...

Cùng lúc đó, cách đó mấy trăm dặm, trong sơn cốc ít người qua lại, bốn phía thung lũng bao phủ một tầng khói đen sền sệt.

Đột nhiên, sơn cốc chấn động một chút, một bóng đen từ trong khói đen toát ra, rõ ràng là một bóng người, bóng đen đó nhìn về phía Tĩnh châu thành, dùng mũi ngửi một chút.

“Thần Thông? Không phải, kỳ lạ...”

Khói đen quay cuồng vài cái, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, dường như sau khi phán đoán ra không phải Thần Thông cảnh thì mất đi hứng thú.

...

Cuối cùng, những tia chớp trên bầu trời Tĩnh Hải vương phủ biến mất, tất cả lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trong Xuân Tùng viện, Cố Dương cũng hoàn thành lột xác bản thân, mở mắt ra nhìn, toàn bộ thế giới mơ hồ trở nên khác biệt.

Hắn cảm giác như mình như có thêm một đôi “mắt” có thể nhìn thấy nguyên khí phân bố và lưu động giữa thiên địa, đây là một loại góc nhìn hoàn toàn khác.

Dưới góc nhìn như vậy, các vật thể như tường không còn là trở ngại của hắn nữa.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nhân thể đứng ở ngoài cửa màu vàng nhạt, hẳn là Trương Tiểu Hải không thể sai được.

Phía xa xa có năm nhân thể gần kề màu đỏ, đó là hộ vệ Vương phủ tuần tra.

Xa hơn chút nữa, có hai nhân thể đỏ đến phát sáng, chắc chắn là hai võ giả nhất phẩm Tiêu Nguyệt và Đặng Tử Ngôn của Vương phủ.

Cố Dương sử dụng góc nhìn như vậy, toàn bộ người trong vương phủ đều có thể thu hết vào mắt, thậm chí có thể thông qua màu sắc và trình độ sáng tối nguyên khí của những người đó mà phán đoán ra tu vi của họ.

Lần này, rốt cuộc cũng có mùi vị tu tiên rồi.

“Nơi này quả nhiên là thế giới tu tiên , cho rằng khoác một lớp da võ đạo thì có thể giấu được ta sao.”

Một lát sau, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn biết là dưới góc nhìn như vậy sẽ tiêu hao tinh thần của bản thân nên lập tức thu hồi lại.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trương Tiểu Hải hỏi: “Công tử, không sao chứ?”

“Làm sao vậy?”

“Bên vương phi phái người đến hỏi thăm, lo lắng thiên lôi quấy nhiễu công tử.”

“Nói với các nàng là ta không sao.”

“Vâng.”

Trương Tiểu Hải đáp một tiếng xong thì không quấy rầy nữa.

Cố Dương lại ngồi xuống, vận khí.

“Ta đã ngưng tụ thành thân thể Tiên Thiên, thế mà vẫn còn chưa tới nhất phẩm đỉnh phong.”

Hắn càng cảm thấy môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này có gì đó kỳ lạ.

Hiện tại, hắn vừa tu luyện, vừa vận dụng phương pháp quan sát trong thân thể, rốt cuộc cũng phát hiện một ít manh mối.

Hắn hấp thu nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể, sau khi luyện hóa thành chân nguyên, trong quá trình vận khí có một phần lớn tự nhiên biến mất không rõ tung tích.

Cuối cùng, chân nguyên chân chính còn lưu lại không đến một phần mười.

Phát hiện này khiến trong lòng hắn kinh hãi.

Ta đã nói mà, tu luyện môn công pháp này sao có thể chậm đến thái quá như thế.

Thì ra là có một cái hố lớn như vậy.

Mấy tháng nay, Cố Dương đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không hoảng loạn, rất nhanh đã định thần lại.

Việc cấp bách trước mắt là tìm được những chân nguyên biến mất kia đi đâu.

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi vận khí hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, hắn đã tìm thấy thủ phạm ăn cắp chân nguyên của mình.

Chính là phượng hoàng hỏa diễm trong không gian ý thức của hắn, cũng chính là thứ thể hiện ý chí võ đạo của bản thân hắn.

Ánh mắt Cố Dương không tốt cho lắm: “Vậy nên mỗi lần ta niết bàn, những chân nguyên kia là bị ngươi hấp thu sao?”

Trong ý thức, cả người con phượng hoàng tắm trong hỏa diễm kia vẫn giương cánh bay cao như trước.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể thở dài.

Thứ này thể hiện ý chí võ đạo của hắn, về bản chất là cùng một thể với hắn.

Hắn cũng không thể phế nó đi, như vậy không khác gì tự sát.

“Hy vọng sau khi đến Thần Thông cảnh, ngươi có thể thể hiện ra giá trị vốn có.”

Bước vào Thần Thông cảnh, ý chí võ đạo sẽ chuyển hóa thành hạt giống Thần Thông.

Thần Thông Thần Thông, sau khi thành tựu Thần Thông, võ giả sẽ có thể nắm giữ thần thông, mà nguồn gốc thần thông chính là hạt giống Thần Thông.

Thông thường thì khi còn ở nhất phẩm, ý chí võ đạo tôi luyện càng mạnh mẽ, sau khi tới Thành Thông cảnh, thần thông nắm giữ cũng sẽ càng mạnh mẽ.

Ý chí võ đạo của Cố Dương hấp thu nhiều chân nguyên như vậy, tới lúc đạt Thành Thông cảnh không biết sẽ thức tỉnh loại thần thông gì.

Hiện tại, số dư còn lại của hắn là một trăm mười vạn, đủ cho hai lần mô phỏng.

Tuy nhiên, hắn không tiếp tục nữa, cần phải để lại một số tiền đề phòng lúc khẩn cấp.

Hắn cảm thấy, cho dù có dùng tới hai lần mô phỏng đó thì cũng không đạt tới nhất phẩm đỉnh phong.

Thực lực hiện tại hẳn là đã đủ để ứng phó với Thẩm Ngạo rồi.

Cố Dương đặt Phượng Vũ đao lên gối, bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

...

Tẩm cung vương phi.

Bùi Thiến Lan đứng trước cửa sổ nhìn về phía Xuân Tùng viện, vẻ ưu sầu bao phủ giữa hai hàng lông mày không thể xóa nhòa được.

Phía sau, Xuân Đào đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đã phái người đến Xuân Tùng viện hỏi rồi, Cố công tử bình an vô sự.”

Bùi Thiến Lan thả lỏng, vốn định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Xuân Đào lại nói: “Phu nhân, bên cửa sổ gió lớn, vào gian trong thôi.”

Bùi Thiến Lan lắc đầu, nói: “Tới Kiếm các.”

Mỗi khi tâm trạng nàng phiền muộn, nàng đều tới Kiếm các ngắm những danh kiếm mà nàng sưu tầm, tâm trạng uất ức lập tức có thể dịu đi.

Kiếm các là nơi cất giữ kiếm của nàng, ngay phía sau tẩm cung.

Mấy năm nay, thông tin nàng si mê kiếm truyền ra nên những người muốn nịnh bợ Tĩnh Hải vương phủ sẽ hao tổn tâm tư mà đi vơ vét một ít danh kiếm đưa cho nàng.

Trong Kiếm các nho nhỏ này của nàng đã bày hơn mười thanh kiếm, tất cả đều có chút kiếm khí, trong đó không thiếu phối kiếm của cường giả Thần Thông cảnh đã qua đời.

Xuân Đào không đi vào theo, vương phi cũng không cho người khác tiến vào trong Kiếm các, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.

Nơi này là khu vực riêng tư của Bùi Thiến Lan.

Nàng nhìn hơn mười thanh kiếm đặt trong phòng, trong lòng ngổn ngang, tiện tay cầm lấy một thanh kiếm, lấy khăn tay ra rồi lau chùi tinh tế.

Nàng lau từng thanh kiếm một giống như bình thường, nhưng tâm trạng không bình tĩnh lại mà ngược lại càng loạn hơn.

Khi nàng cầm lấy thanh kiếm cuối cùng để lau chùi, thân kiếm đột nhiên “ong” một cái, bắt đầu khẽ động.

Bùi Thiến Lan sửng sốt một chút, sau đó trường kiếm trong tay chấn động càng ngày càng kịch liệt rồi đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt, nàng cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng bố đánh tới, làm cho đầu óc nàng trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, Bùi Thiến Lan rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn kiếm trong tay đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, vẻ mặt khiếp sợ.

“Tuyệt thế thần binh?”

Nàng tìm được thanh kiếm này từ trong kho binh khí của vương phủ, là một thanh lợi khí, chỉ là nhìn hơi bình thường.

Nàng thấy thích nên lấy để vào trong Kiếm các.

Bây giờ, cuối cùng nó cũng bộc lộ ra hào quang tuyệt thế.

Bùi Thiến Lan không thể nào nghĩ tới đây là một thanh tuyệt thế thần binh, bên trong còn ẩn chứa một môn truyền thừa tuyệt thế tên là “Linh Tê Kiếm Pháp” .

Dưới kiếm ý tẩy luyện, bây giờ nàng có thể bước vào tu vi nhất phẩm ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận