Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 140: Lá gan lớn đấy

Chương 140: Lá gan lớn đấy

Bên kia, khi Bùi Thiến Lan vừa đột phá đến nhất phẩm, Cố Dương đã phát hiện ra. Nguyên khí thiên địa biến hóa quá rõ ràng, hắn không cần cố tình chú ý đến cũng có thể cảm ứng được.

Trong đó còn ẩn chứa một kiếm ý cổ quái ưu sầu triền miên.

“Là truyền thừa của công pháp tuyệt thế!”

Hắn quen thuộc với loại chấn động này, hắn được vài môn công pháp tuyệt thế, cho nên thoáng cái đã nhận ra được.

Trong mô phỏng, lúc kế thừa truyền thừa “Băng Phách Huyền Quang Kiếm”, hắn cũng từng cảm ứng được một đường kiếm ý.

Nhưng mà, đường kiếm ý này hoàn toàn khác với “Băng Phách Huyền Quang Kiếm”.

“Lại là nàng.”

Cố Dương đã nhận ra người may mắn đạt được truyền thừa kiếm ý, hơn nữa còn đột phá đến nhất phẩm kia chính là người mà hắn đã cứu hai lần… người kia là ai ấy nhỉ?

Lúc này hắn mới nhớ ra quên hỏi tên của nàng.

Nếu là nữ nhi của vương gia, vậy tạm thời gọi nàng là quận chúa đi.

Vả lại, dựa vào cái gì nàng kế thừa một môn truyền thừa thì tu vi có thể tăng mạnh, trực tiếp đột phá cảnh giới chứ.

“Chuyện tốt như vậy, sao ta không gặp được chứ?

Cố Dương vô cùng hoài nghi phần mộ tổ tiên của Tĩnh Hải vương này nhất định chôn một bảo địa phong thủy, cho nên vận may của người một nhà này đều tốt đến kinh người.

Bản thân Tĩnh Hải vương xuất thân nhà nghèo, từ khi quật khởi đến trở thành vương gia khác họ đầu tiên của Đại Chu, chuyện từng trải qua có thể nói là truyền kỳ.

Hai nhi tử của hắn, một là kỳ tài võ đạo, một người thì tùy tiện đã rút ra được thần kiếm mà ngay cả Thần Thông cảnh cũng không rút ra được, ngay cả nữ nhi vừa nhận được một môn truyền thừa đã trực tiếp bước vào cảnh giới nhất phẩm.

So sánh với cả nhà này, cảnh ngộ mình gặp phải thật sự thê thảm.



Cùng lúc đó, bên ngoài cách Tĩnh châu hơn một trăm dặm, trên đỉnh núi nào đó, hai bóng dáng cách nhau vài trăm mét đang giằng co.

Một người có dáng dấp cao lớn khoác áo giáp màu bạc, cự kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh trăng, chỉ đứng ở đó đã vô cùng có lực uy hiếp.

Hắn dùng giọng trầm thấp nói: “Lôi Hạo, ngươi chẳng qua chỉ là ngụy kim thân, đối phó với nhất phẩm khác còn được, ở trước mặt bổn vương thì chẳng là cái thá gì.”

Người này chính là hạng nhất Nhất Phẩm bảng danh chấn thiên hạ, Tĩnh Hải vương.

Người đang giằng co với hắn, là một nam tử cả người quấn quanh tia chớp, tóc tai bù xù, để trần thân trên, cầm môt cái búa màu tím trong tay, trong mắt lộ ra tia sáng màu tím, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta sợ hãi.

Người này chính là Lôi Hạo của Long Môn đảo.

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Ô Thiên Khải, chỗ dựa của ngươi chỉ là long lực. Chờ vài năm nữa, sau khi củng cố cảnh giới, bổn tọa sẽ tự tay giết chết ngươi để báo thù giết phụ thân.”

Tĩnh Hải vương không hề khoan nhượng, nói: “Đừng tưởng rằng bổn vương không biết ngươi mượn nhờ Tẩy Long trì cưỡng ép đúc thành kim thân. Vậy thì sao chứ, căn cơ không đủ, cuối cùng chỉ như công dã tràng. Ngươi ngay cả nhất phẩm như bổn vương cũng đánh không lại, còn có mặt mũi mà tự xưng là Thần Thông cảnh sao? Thật sự nực cười đến cực điểm.”

Lôi Hạo bị nói đến chỗ đau, giọng nói trở nên âm trầm: “Ô Thiên Khải, chờ ngươi trở lại Tĩnh châu thành, xem ngươi còn có thể đắc ý như vậy không. Bổn tọa thu chút tiền lãi trước, phần còn lại thì ba năm sau sẽ tìm ngươi tính toán nợ nần.”

Nói xong, tia chớp trên người hắn lóe lên, cả người bay lên, biến mất không thấy gì nữa.

Tĩnh Hải vương thấy hắn cứ vậy rời đi, không hề dây dưa, trái tim hơi chùng xuống.

Mấy ngày hôm trước, hắn nhận được cấp báo từ Tĩnh châu thành, nói vương phủ đã xảy ra chuyện. Hắn lập tức xuất quan, định chạy về, nửa đường lại gặp phải Lôi Hạo.

Bọn họ đánh rồi dừng chân vài ngày, người này không thể làm gì được người kia.

Hắn cứ dây dưa với Lôi Hạo mấy ngày như vậy.

Dường như mục đích của Lôi Hạo chỉ vì ngăn cản hắn.

Hiện giờ đã qua vài ngày, bên chỗ vương phủ như thế nào rồi?

Hắn thật sự không dám nghĩ.

Theo lý thuyết, có vị tiền bối kia trấn giữ, chắc Tĩnh châu thành không xảy ra nhiễu loạn mới đúng.

Nhưng mà lời mà Lôi Hạo mới vừa nói khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều.



Trước hừng đông, Tĩnh Hải vương lòng như lửa đốt cuối cùng chạy về Tĩnh châu thành, khi hắn trở lại vương phủ, đầu tiên đã liếc mắt về phía Xuân Tùng viện.

Hắn nhạy bén mà phát hiện được, trong phủ có một vị cao thủ vô cùng lợi hại.

Lúc này, vài tên hộ vệ phát hiện ra hắn, quá đỗi vui mừng, hành lễ nói: “Bái kiến vương gia.”

“Ứng Long đâu?”

“Thế tử không có việc gì, nhưng mà đến nay còn chưa tỉnh lại.”

“Vương phi đâu?”

“Vương phi cũng không có việc gì.”

Hắn nghe đến đó, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng buông lỏng: “Rốt cuộc mấy ngày hôm trước đã xảy ra biến cố gì?”

Mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng hắn, vừa đi vừa nói chuyện, thuật lại chuyện đêm mấy hôm trước thế tử bị tập kích, nói đến chỗ nguy hiểm, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Xích Tôn giáo!”

Trong mắt Tĩnh Hải vương xuất hiện một tia sát khí, dám thừa dịp hắn không có mặt mà tập kích vương phủ, chuyện này hắn nhớ kỹ rồi.

“Cố Dương kia đang ở đâu?”

“Xuân Tùng viện.”

Hắn lập tức xoay người lại, đi về phía Xuân Tùng viện.

Tĩnh Hải vương mới vừa đến cửa ra vào viện, cửa đã kẹt một tiếng mở ra, người mở cửa là một người trẻ tuổi mặc áo xanh, thần quang ánh lên trong mắt, khí chất phiêu nhiên xuất trần.

Chỉ vừa liếc nhìn đã khiến hắn thầm chấn động.

Những năm này hắn vẫn luôn bế quan, vùi đầu khổ tu, vốn không biết trên giang hồ xuất hiện thêm một Cố Dương.

Hắn không ngờ rằng Cố công tử này lại trẻ tuổi đến thế.

Điều càng khiến Tĩnh Hải vương khiếp sợ chính là người trẻ tuổi trước mắt này trông có vẻ gầy gò, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể đối phương.

Cho dù không bằng hắn có long lực trời sinh, nhưng kém cũng không xa.



Vừa rồi, Cố Dương đang tĩnh tọa, đột nhiên phát hiện ra có một sức mạnh kinh khủng tiến vào vương phủ, liếc mắt nhìn sang thì thấy được một luồng ánh sáng màu lam chói mắt đến cực điểm.

Đối phương vào vương phủ sinh ra bức xạ đảo loạn thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài cây số chung quanh.

Sức mạnh như vậy hơn hai cường giả nhất phẩm của vương phủ đâu chỉ gấp mười lần.

Cố Dương đã biết được người này nhất định là chủ nhân của vương phủ, Tĩnh Hải vương tiếng tăm lừng lẫy.

Hắn vốn đi tới chỗ thế tử, nhưng đi được một nửa đột nhiên quay đầu lại, đi tới chỗ mình.

Chờ khi hắn sắp đến, Cố Dương ra ngoài nghênh đón, tỏ vẻ tôn trọng.

Vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy một người cao to trên hai mét, giống như cột sắt, trên người mặc áo giáp màu bạc, vũ khí trong tay là một thanh cự kiếm bản rộng.

Người kia chỉ đứng ở đó thôi đã mang đến cho người ta một cảm giác uy vũ khí phách.

Chứ đừng nói tới trong thân thể khổng lồ kia ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố.

Ai cũng nói Tĩnh Hải vương có thiên phú dị bẩm, thần lực trời sinh, hôm nay thấy được, quả nhiên hiếm có.

Trái lại, hai nhi tử và một nữ nhi của hắn lại có vẻ đều rất bình thường.

Cố Dương chủ động thi lễ: “Tại hạ Cố Dương, bái kiến Tĩnh Hải vương.”

“Không cần như thế.”

Tĩnh Hải vương chìa tay, đỡ hắn lên, nói: “Ngươi đã hai lần cứu nhi tử ta thì chính là ân nhân của ta. Nếu cần hành lễ, nên là ta hành lễ với ngươi.”

Cố Dương thấy hắn nói cực kỳ thản nhiên, trong lòng thầm khen một tiếng, quả nhiên là người phóng khoáng, chẳng trách lại có nhiều người đi theo như vậy.

Nhưng sau khi trở lại vương phủ, hắn không đi thăm nhi tử đã hôn mê bất tỉnh, mà tới cảm tạ ân nhân cứu mạng nhi tử trước, cách thức như vậy, nếu đổi lại là người của thế giới này, còn không cảm động đến rối tinh rối mù sao? Nói không chừng đã dập đầu rồi.

“Vương gia nói quá lời.”

“Gọi vương gia quá xa lạ, nếu không ghét bỏ, vậy gọi ta một tiếng Ô đại ca.”

“…”

Chắc chắn Tĩnh Hải vương này khá thích giao du mở rộng quan hệ, vừa gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, không hề có chút kiêu căng nào của vương gia.

Hắn nói: “Ta và Ô Hành Vân Ô huynh là bằng hữu tâm đầu ý hợp…”

Với giao tình giữa hắn và Ô Hành Vân, vậy thì chắn chắc không thể dùng huynh đệ để xưng hô với Tĩnh Hải vương.

Tĩnh Hải vương cười ha hả, càng cao hứng hơn, nói: “Đó là bàn về các ngươi, chúng ta thì bàn về chúng ta, không cần chú ý nhiều như vậy. Cố huynh đệ, ngươi nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày, chúng ta cùng uống sảng khoái.”

Cố Dương thấy thái độ cứng rắn của hắn, chỉ có thể gắng gượng làm theo: “Vậy Ô đại ca đừng khách khí với ta, đi thăm thế tử trước quan trọng hơn.”

“Được.”

Tĩnh Hải vương thật lòng lo lắng cho nhi tử. Hắn không phải người lề mề, lập tức xoay người rời đi.



Khi hắn đi rồi, Trương Tiểu Hải hơi lo lắng nói: “Nếu Ô công tử biết thì phải làm sao?”

“Yên tâm đi, thật ra hắn có cảm tình rất sâu với Tĩnh Hải vương phủ. Chỉ cần tìm ra khúc mắc của hắn, sớm muộn gì phụ tử bọn họ sẽ hòa thuận thôi.”

Cố Dương rất có lòng tin với chuyện này.

Lần trước khi Ô Hành Vân cầu cứu hắn đi cứu đệ đệ cùng phụ thân khác mẫu thân kia, đã có thể nhìn ra được.

Ô Hành Vân là người rất kiêu ngạo, lại biết mở miệng cầu hắn. Có thể thấy được vô cùng quan tâm đến người đệ đệ này.

Còn có, trong mấy lần mô phỏng trước đó, hai cha con này đều đã hàn gắn quan hệ.

Bây giờ mấu chốt là, tìm ra được khúc mắc giữa Ô Hành Vân và phụ thân hắn.

Nhưng mà, chuyện này không nên hỏi hai người trong cuộc.

Hạ nhân trong vương phủ, đoán chừng đều không dám khua môi múa mép.

Cố Dương không quen biết ai ở Tĩnh châu thành này – Đúng rồi, có thể tìm nàng!

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một đối tượng cực kỳ thích hợp.

Đúng lúc này, Cố Dương cảm ứng được trong tẩm cung thế tử, sức mạnh trong cơ thể Tĩnh Hải vương đang nhanh chóng trôi đi.

Chắc hắn đang xử lý thanh thần kiếm lấy được từ trên Kiếm Sơn.

Hắn không cần quan tâm đến việc này, dựa theo kết quả suy diễn, Tĩnh Hải vương chẳng những thuận lợi giải quyết hết phiền toái do thần kiếm mang đến, tu vi còn nâng cao một bước, đột phá Thần Thông cảnh, trở thành một chỗ dựa vững chắc cho hắn.

Cố Dương tìm một hạ nhân vương phủ đến hỏi: “Có phải trong vương phủ có một cô nương tên Xuân Đào không?”

Hắn lo lắng Tĩnh Hải vương hiểu lầm, cho nên không nói muốn tìm quận chúa.

Lỡ như Tĩnh Hải vương cho rằng mình có ý với nữ nhi hắn, vậy thì phiền to.

Cho nên hắn mới đi đường vòng, tìm thị nữ bên người quận chúa trước.

Hạ nhân kia hỏi: “Cố công tử tìm Xuân Đào cô nương có việc gì?”

“Ngươi truyền lời, kêu nàng tới đây gặp ta.”

“Vâng.”



Khoảnh khắc Xuân Đào hay tin Cố công tử muốn gặp nàng, trái tim nàng đập thình thịch, trong đầu đảo qua đảo lại một suy nghĩ, hắn định làm gì?

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Cố công tử cố ý gọi nàng qua nhất định là vì phu nhân.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Vương gia đã về rồi, chuyện này nếu để cho vương gia biết, hậu quả kia…

Xuân Đào nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Nàng liên tục do dự rồi tìm cớ giấu phu nhân, âm thầm đi tới Xuân Tùng viện.

Sau khi nhìn thấy Cố công tử, câu đầu tiên của hắn là: “Ta muốn gặp tiểu thư nhà ngươi, ngươi sắp xếp đi.”

Quả nhiên…

Hắn định hẹn hò với phu nhân, lá gan lớn đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận