Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 156: Chỉ một đao chống đỡ

Chương 156: Chỉ một đao chống đỡ

Cùng lúc đó, Cố Dương “nhìn” thấy trong vương phủ có một vầng sáng xanh nổ tung, không ngừng bành trướng, ngày càng lóa mắt.

Sau đó, Cố Dương cũng không dám nhìn thẳng vào sáng xanh này nữa, đôi mắt nhói đau.

Đây chính là chân nguyên của cường giả Thần Thông cảnh sao?

Khoa trương quá đi!

Lúc trước hắn cũng lén lút dùng loại thị giác này đi xem vị Kiếm Thánh kia, nhưng bị ngăn cách , không nhìn thấy gì cả.

Đúng lúc này, Cố Dương cảm thấy mình bị một luồng khí thế đáng sợ khóa chặt, lập tức rùng mình.

Dưới nguy cơ này, hắn vô thức rút Phượng Vũ đao ra, đao ý dồi dào, lập tức tránh thoát khóa chặt của khí thế kia.

“Ồ?”

Vũ Nhị ở bên cạnh nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hơi sững sờ.

Không ngờ hắn đã luyện thành rồi?

Buổi tối, bên ngoài Tĩnh châu thành, hai bóng người đang đi trên đường.

Hai người sánh vai bước đi, tưởng chậm mà thật ra rất nhanh, rõ ràng là võ giả cao phẩm.

Một lão giả lớn tuổi hơn bên trong nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, cho dù trước kia thân phận của ngươi là gì, có ân oán gì, sau khi trở thành tuần tra sứ của Hồng Lâu thì phải buông bỏ toàn bộ.”

“Từ nay về sau, chuyện trong chốn giang hồ không còn liên quan gì đến ngươi nữa, tuyệt đối không thể nhúng tay. Cho dù kẻ thù giết cha đứng ngay trước mặt, ngươi cũng tuyệt đối không thể ra tay, một khi làm trái, lập tức khai trừ.”

Nam tử trung niên bên cạnh đờ đẫn lên tiếng: “Vâng.”

Hồng Lâu là một tổ chức cực kỳ đặc biệt, địa vị cao cao tại thượng.

Nhưng bởi vì chủ nhân của Hồng Lâu không để ý đến việc đời, quy củ lại nghiêm khắc, cho nên cực ít người bằng lòng gia nhập Hồng Lâu.

Trên thực tế, tuần tra sứ của Hồng Lâu, ngoài vài người ra thì đa phần đều là bởi vì cùng đường bí lối, bất đắc dĩ mới gia nhập Hồng Lâu, trở thành tuần tra sứ.

Dùng sự tự do để đổi lấy sự che chở của Hồng Lâu.

Nam tử trung niên trước mắt này cũng mới gia nhập Hồng Lâu, chỉ thấy sắc mặt hắn hờ hững, hệt như một cái xác không hồn.

Lão giả họ Cô, chính là một trong những tuần tra sứ lâu năm nhất của Hồng Lâu.

Chuyến này, hắn nhận mệnh đến Tĩnh châu, thứ nhất là muốn biết vì sao tu vi của Tĩnh Hải vương Ô Thiên Khải lại đột nhiên tăng lên như vậy.

Thứ hai là vì Cố Dương kia, muốn xác nhận rốt cuộc người này có phải xuất thân từ thánh địa hay không.

Đối với Hồng Lâu mà nói, chuyện này rất quan trọng.

Vì vậy hắn đích thân đến đây.

Nam tử trung niên bên cạnh là người mới gia nhập Hồng Lâu trước đây không lâu, lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tuần tra, do hắn tự mang theo bên mình.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, trên không trung Tĩnh châu thành cách đó không xa hạ xuống một tia sấm chớp.

Sắc mặt Cô lão nghiêm lại: “Nhanh vậy đã bắt đầu rồi, đi!”

Tốc độ của hắn tăng đến cực hạn, gần như hóa thành một bóng hình mờ nhạt, chạy nhanh về phía Tĩnh châu thành.

Nam tử trung niên sau lưng không nói một lời, tốc độ cũng không hề chậm hơn.

Chỉ chốc lát, hai người đã đến dưới Tĩnh châu thành.

Tường thành cao mười mấy mét căn bản không ngăn được bọn họ, hai người trèo tường đi vào trong thành, binh lính canh giữ cổng thành không hề phát hiện ra, lực chú ý của mọi người đều bị hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời hấp dẫn.

Đất trời đổi sắc, gió giục mây vần, sấm chớp vang đội!

Cảnh tượng như vậy, võ giả có kiến thức đều biết có ý nghĩa như thế nào, nó đồng nghĩa với việc có người đang đột phá Thần Thông cảnh. Mà không phải nghi ngờ gì nữa, người kia chính là Tĩnh Hải vương.

Cuối cùng chủ nhân của Tĩnh châu này cũng sắp tiến thêm một bước rồi sao?



Cô lão và nam tử trung niên kia vút bay trên nóc nhà, càng đến gần nơi có sấm chớp lập lòe kia thì càng có thể rõ ràng cảm nhận được một khí tức đáng sợ đang ẩn chứa trong đó.

“Tích lũy thật thâm hậu.”

Ánh mắt Cô lão hơi kinh ngạc: “Một khi hắn đột phá đến Thần Thông cảnh, chưa đến mấy năm là có thể đến Kim Thân nhị trọng.”

Thần Thông cảnh chia thành ba cảnh giới nhỏ là Kim Thân, Pháp Lực, Bất Lậu.

Trong mỗi cảnh giới nhỏ lại chia thành ba trọng.

Có thể nói, giữa Thần Thông cảnh và Thần Thông cảnh cũng không giống nhau.

Tích lũy thâm hậu giống như Tĩnh Hải vương thế này, sau khi lên đến Kim Thân cảnh sẽ có thể tiến bộ vượt bậc, có lẽ mấy chục năm sau là có thể đến Pháp Lực cảnh rồi.

Nam tử trung niên sau lưng hắn nhìn về phía vương phủ, cuối cùng trong đôi mắt đờ đẫn cũng có thêm chút sắc thái.

Đúng lúc này, một luồng khí tức kinh khủng ở hướng khác bộc phát ra.

Cô lão vô cùng sợ hãi: “Là cường giả Kim Thân cảnh!”

Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của hắn là, mục tiêu của vị Kim Thân cảnh kia không phải là Tĩnh Hải vương, mà là một người khác.

Đột nhiên, trong mắt hắn bị phủ lên một vầng sáng màu tím nhạt, chuyển mắt nhìn về phía đó, chợt thấy xa xa có một con phượng hoàng toàn thân tắm trong ngọn lửa đỏ thẫm.

“Cố Dương!”

Cô lão lập tức đoán ra được thân phận của người kia.

Sau khi trở lại Thần Đô, Ô lão đã nói chuyện Cố Dương tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên cho hắn biết.

Trong chốc lát, hắn không hỏi cũng biết thân phận của vị Kim Thân cảnh kia.

Thần Thông cảnh trẻ tuổi nhất Thẩm gia, Kim Thân cảnh nhất trọng Thẩm Lạc, đường huynh của Thẩm Ngạo, người chết dưới đao Cố Dương trước đây không lâu.

“Xem ra môn công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên này cực kỳ quan trọng với Thẩm gia, khiến Thẩm Lạc dù phải mạo hiểm bị U Minh tông mai phục cũng phải cướp lại môn công pháp này.”

Cô lão làm tuần tra sứ tại Hồng Lâu mấy chục năm, hiểu rõ tình huống của các thế lực lớn như lòng bàn tay.

“Hắn sẽ ra tay sao?”

Cô lão nhìn sang một hướng khác.

Hắn biết, người đứng đầu hoàng gia hai mươi năm trước, Hoàng Cực Kiếm Thánh đã từng tung hoành vô địch ẩn cư bên trong Tĩnh châu thành, những năm này mượn nhờ long khí của Tĩnh Hải vương để áp chế vết thương trên người.

Có vị Kiếm Thánh này ở đây, Thẩm Lạc mới chỉ Kim Thân nhất trọng hoàn toàn không đáng chú ý.

Đúng lúc này, vị trí của Cố Dương xuất hiện một luồng đao ý khó mà hình dung phóng lên tận trời.

“Đây là…”

Cô lão đột nhiên quay đầu, đồng tử co rụt lại, trong lòng trào dâng sóng to gió lớn: “Thiên Vấn Cửu Đao của Vũ Thắng Thiên? Không ngờ đao pháp của hắn lại được truyền thừa, sao có thể như vậy được?”



“Hả?”

Thẩm Lạc nhân lúc Tĩnh Hải vương đột phá Thần Thông cảnh ra tay đột ngột, dùng khí thế khóa chặt Cố Dương, vốn cho rằng sẽ dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận