Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 157: Chỉ một đao chống đỡ (2)

Chương 157: Chỉ một đao chống đỡ (2)

Hắn đường đường là Thần Thông cảnh, đối phó với một nhất phẩm nho nhỏ, căn bản không cần phải phí công sức gì.

Ngay sau đó, một luồng đao ý chém đứt khí thế của hắn.

Không ngờ tiểu tử nhất phẩm kia tránh thoát được khí thế của hắn khóa chặt.

“Thú vị!”

Thẩm Lạc lè lưỡi liếm môi: “Vậy để ta xem Phượng Vũ Cửu Thiên ngươi luyện có gì đặc biệt.”

Mỗi một con cháu của Thẩm gia đều có cảm giác tò mò với môn công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên này, môn công pháp khiến cho lão tổ coi trọng như vậy, tất nhiên có chỗ bất phàm.

Bây giờ cuối cùng cũng có người tu luyện môn công pháp này đến nhất phẩm đỉnh phong, hơn nữa người kia còn không phải người của Thẩm gia, không thể không nói đây là một sự châm chọc.

Thẩm Lạc đánh lén thất bại nên đã hiện thân, nhảy một cái, khoảng cách mấy dặm liền tới.

Thân hình của hắn giống như đạn pháo, không hề hoa mỹ, cứ đơn giản vung ra một đấm.



Một nắm đấm màu vàng óng không ngừng phóng to trước mặt Cố Dương, mang theo áp lực khiến người ta hít thở không thông.

Hắn cảm thấy tế bào toàn thân đều đang run rẩy, đây là sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.

Uy lực của nắm đấm này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Muốn tránh cũng không được, né cũng không xong.

Ngoài việc cố gắng đón đỡ thì không còn cách nào khác.

Đây chính là thực lực của Thần Thông cảnh sao?

Lúc này, Cố Dương đã quên mất Vũ Nhị bên cạnh, quên mất vị Kiếm Thánh trong ngõ Đông Cổ kia.

Ở trước mặt sống chết, adrenalin của hắn tăng vọt, sức tập trung đạt đến mức trước nay chưa từng có.

Trong mắt hắn chỉ có một nắm đấm này.

Phải làm thế nào mới có thể phá được cú đấm này?

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, con phượng hoàng trong đầu Cố Dương phát ra tiếng kêu vang dội!

Uỳnh!

Cố Dương cảm nhận thấy chân nguyên vô cùng vô tận tuôn ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt đã tăng thêm mười mấy lần, một ngọn lửa đỏ thẫm từ trên người hắn bốc ra.

Trên đỉnh đầu hình thành một ảo ảnh phượng hoàng.

Cố Dương dồn hết tất cả sức mạnh vào Phượng Vũ đao, trong nháy mắt khí thế đạt đến đỉnh phong.

Thức thứ nhất Thiên Vấn Cửu Đao, Hỗn Độn Sơ Khai!



“Chuyện này…”

Cô lão và nam tử trung niên ở cách đó không xa đều lập tức ngớ ra.

Sao một nhất phẩm đỉnh phong có thể bùng nổ ra sức mạnh to lớn như vậy?

Lúc này, khí thế của Cố Dương kia gần như không kém Thẩm Lạc đã là Kim Thân nhất trọng.

Dù cho Cô lão hiểu sâu biết rộng thế nào cũng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.

Theo lý mà nói, cho dù một cường giả nhất phẩm đỉnh phong liều mạng, sử dụng cấm thuật đồng vu quy tận cũng khó có thể rung chuyển Thần Thông cảnh.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của hai người.



“Hả?”

Một bên kia, người trong căn nhà nhỏ ở ngõ Đông Cổ vốn sắp vung ra một kiếm lại đột nhiên dừng lại.

Sắc mặt Hoàng Phủ Đức hiện lên sắc đỏ không bình thường, hắn lại không mảy may nhận ra, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí của Cố Dương.

Người trẻ tuổi này cho hắn hết ngạc nhiên mừng rỡ này đến ngạc nhiên mừng rỡ khác.

Dùng tu vi nhất phẩm đỉnh phong cứng chọi cứng với Thần Thông cảnh.

Trái lại hắn cũng muốn nhìn xem tiểu tử này có thể làm đến mức độ thế nào.



Bên trong Tiền phủ, khi Cố Dương bị khí thế của Thẩm Lạc khóa chặt, Vũ Nhị đã chuồn đi, còn tiện tay cầm một bình rượu, trốn ở một nơi cách đó không xa xem náo nhiệt.

Khi thấy Cố Dương bùng nổ như vậy, hắn lập tức phun hết rượu trong miệng ra, cả người đều choáng váng.

“Chẳng trách lão bất tử của Thẩm gia kia coi trọng môn công pháp này như vậy…”

“Cái gì?”

Thẩm Lạc nhìn ảo ảnh phượng hoàng khổng lồ trên đỉnh đầu Cố Dương, cảm nhận được chân nguyên to lớn đến không thể tưởng tượng nổi trên người hắn, trong lòng cũng không khỏi chấn động.

Đây quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Sức mạnh kia còn trên cơ hắn.

Tiểu tử này chỉ là nhất phẩm mà thôi, dù đã tu thành thân thể Vô Cấu thì cũng không cách nào chứa đựng được sức mạnh khổng lồ như vậy.

“Đây chính là bí mật của Phượng Vũ Cửu Thiên sao?”

Trên mặt Thẩm Lạc hiện lên nụ cười tàn ác.

Nếu cho rằng như thế này là có thể chống lại hắn thì cũng ngây thơ quá rồi.

Hãy để ta cho ngươi biết, Thần Thông là như thế nào!

Cự Lực Thần Thông!

Trong nháy mắt, không gian như bị sụp đổ, sức lực trên nắm tay hắn tăng thêm mấy lần.

Áp lực khủng bố dường như đánh thủng một khoảng không ở phía trước.

Ngọn lửa màu đỏ thẫm trên người Cố Dương ở cách đó không xa bùng lên dữ dội.

Có lẽ nắm đấm còn chưa chạm đến thì cương khí hộ thể quanh người hắn đã bị đánh thủng rồi.

Đây cũng là thần thông mà chỉ có cường giả Thần Thông cảnh mới nắm giữ được, sau khi đến Kim Thân cảnh, không chỉ đao thương bất nhập, thần binh khó thương tổn, hơn nữa còn thức tỉnh Cự Lực Thần Thông, một khi thi triển thì sẽ nắm giữ sức mạnh như thần.

Đối với võ giả của Phàm cảnh, Thần Thông cảnh không khác gì thần tiên.



Cố Dương đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, sức mạnh đáng sợ kia còn chưa đến gần đã suýt nữa đánh tan tác cương khí hộ thể của hắn.

Vẫn chưa đủ!

Lại lần nữa!

Ảo ảnh phượng hoàng trên đỉnh đầu phát ra tiếng hót vang vọng đất trời, sau đó một luồng sức mạnh còn khổng lồ hơn tuôn ra.

Giờ khắc này, chân nguyên tu luyện thường ngày bị phượng hoàng nuốt chửng, còn cả tu vi biến mất trong lần niết bàn thứ tám kia, tất cả đều đã trở lại.

Luồng sức mạnh này như thể vô cùng vô tận.

Cố Dương nhìn thẳng vào kẻ địch trước mắt, Phượng Vũ đao trong tay chém ra.

Một đao kia ẩn chứa gần ngàn năm công lực mà hắn tích lũy được qua vô số lần mô phỏng.

Đao thứ nhất Thiên Vấn Cửu Đao, khi thiên địa chưa phân, là ai chém phá vùng hỗn độn này?

Do một đao của ta chém!



“Hả!”

Cách đó không xa, Vũ Nhị nhìn thấy Cố Dương vung ra một đao kia, miệng vô thức mở ra, vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ mới ba ngày, dưới tình huống không có truyền thừa đao ý, tiểu tử này chẳng những nắm giữ đao ý trong đó, mà còn hoàn toàn luyện thành một đao kia.

Mẹ nó rốt cuộc đây là quái vật gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận