Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 165: Ngươi chính là Lôi Hạo?

Chương 165: Ngươi chính là Lôi Hạo?

Trước cửa Tĩnh Hải vương phủ treo lên hai chiếc đèn lồng màu trắng cực lớn, người trong phủ đều đeo băng tay màu đen, trên nét mặt mang theo chút gì đó đau buồn.

Những khách khứa đến đây chia buồn đều cảm thấy có chút kỳ lạ, mãi cho đến khi tới linh đường mới nhìn thấy thế tử khoác áo để tang trên vai khóc đến tê tâm liệt phế, hiển nhiên là đã đau lòng đến cực điểm.

Rất nhiều người đều biết, quan hệ giữa thế tử và vương phi từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt, dù cho hắn cũng không phải là ruột thịt của vương phi, bây giờ xem ra quả nhiên tin đồn không sai.

Thật ra không ít người khá chút nghi ngờ về cái chết của vương phi.

Bởi vì mọi chuyện quá đột ngột. Trước đó nàng vẫn còn đang tung ra bán của hồi môn, thế nhưng sau lại truyền ra tin tức chết bất đắc kì tử.

Quan trọng nhất là, những người nhanh nhạy với tin tức đều biết sau khi vương phi bán của hồi môn, hơn bảy trăm vạn lượng bạc bán được đều được đưa đến Tiền phủ.

Điều này rất dễ khiến cho người khác liên tưởng.

Nhưng không có ai dám đàm luận chuyện này, cũng không dám nói riêng tư.

Sau khi Tĩnh Hải vương đột phá đến Thần Thông cảnh thì đã có được tuổi thọ ba trăm năm, sẽ thống trị Tĩnh châu trong thời gian rất dài, ai dám nói huyên thuyên chứ?

Những chuyện này chỉ có thể để chôn sâu nén chặt.

Tương tự như vậy, trong lòng của rất ít người còn có nghi ngờ lớn hơn.

Mấy gia tộc lớn nhất ở Tĩnh châu đều sắp xếp nhân thủ ở Thần Đô, đầu tháng mỗi tháng đều phải chép lại những bảng danh sách kia, dùng bồ câu đưa tin trở về, chỉ cần một buổi tối là có thể đến Tĩnh châu.

Hôm nay vừa hay là đầu tháng, buổi sáng có mấy nhà vừa mới nhận được thư truyền đến từ Thần Đô.

Tin tức bùng nổ nhất đương nhiên là chuyện Cố Dương leo lên dẫn đầu Nhất Phẩm bảng.

Đây có lẽ là người leo lên đầu Nhất Phẩm bảng nhanh nhất kể từ khi Nhất Phẩm bảng xuất hiện tới nay, cũng là người đứng đầu bảng trẻ tuổi nhất của Nhất Phẩm bảng.

Ngoài ra còn có một chuyện khiến bọn họ nghi ngờ khó hiểu, đó là tên của vương phi Bùi Thiến Lan vẫn còn ở trên Hồng Nhan bảng.

Theo lý thuyết, lúc sao chép bảng danh sách của Thần Đô, nàng đã chết được hai ngày rồi.

Chuyện này quá kỳ lạ, hơn nữa cũng không ai dám nói ra.

Bất kể nàng thật sự chết rồi cũng tốt, hay là còn sống cũng tốt. Tĩnh Hải vương phủ nói nàng chết rồi, vậy nàng chỉ có thể là đã chết rồi.



Trên biển lớn mênh mông.

Cố Dương quay đầu nhìn người vừa nhảy lên thuyền, là một vị lão giả, khuôn mặt chữ quốc, thoạt nhìn cưc kỳ uy nghiêm, y phục trên người không nhìn ra là làm từ chất liệu gì, lai lịch hẳn là không bình thường.

Nhìn tu vi của hắn, là nhất phẩm đỉnh phong.

Người này không phải là hai tên nhất phẩm vẫn luôn theo dõi hắn ở gần đây.

Cố Dương nói: “Xin lỗi, e là bọn ta không tiện đường. “

Lão giả khẽ mỉm cười: “Không phải chiếc thuyền này đang đi đến Long Môn đảo sao? Lão phu vừa hay tiện đường.”

Không đợi Cố Dương từ chối, hắn lại nói: “Ngươi yên tâm, lão phu sẽ không ngồi không thuyền của ngươi, truyền cho ngươi một thức đao pháp làm thù lao thế nào?”

Cố Dương thấy lão giả này mặc dù có chút ra vẻ, nhưng làm việc lại rất hiệp nghĩa, không hề giống mấy tên võ giả ỷ thế hiếp người kia, bèn nói: “Nếu đã tiện đường, vậy thì đồng hành cùng nhau đi, thù lao coi như xong.”

Bây giờ hắn dùng Tàng Đao thức ẩn giấu tu vi của bản thân, lão giả trước mắt này chắc chắn sẽ không nhìn ra.

Hắn hỏi: “Không biết tiền bối đến Long Môn đảo để làm gì?”

Với tuổi tác của lão giả, gọi một tiếng tiền bối cũng không mất mát gì.

Hắn chủ yếu là muốn thăm dò thử xem vị lão giả trước mắt này có quan hệ gì với Lôi Hạo.

Lão giả nói: “Ngâm suối nước nóng.”

Ngâm suối nước nóng?

Cố Dương còn muốn hỏi nữa, nhưng lão giả đã ngáp một cái, nói: “Người già rồi, hơi động một tí đã mệt mỏi, có thể cho lão phu một căn phòng để ngủ một giấc được không?”

Cố Dương đương nhiên không thể nói không được, bởi lẽ chiếc thuyền này rất lớn, thứ có nhiều nhất chính là phòng trống.



Long Môn đảo khá xa, đi thuyền lớn trên biển mấy ngày mới đến.

Nhưng người lái thuyền lại không muốn lái thuyền ngang nhiên đi qua đó, để xuống một cái thuyền nhỏ, cho bọn họ tự chèo lên đảo.

Trên thực tế, nếu không phải đám người Cố Dương bỏ ra số tiền lớn thì cũng không tìm được người bằng lòng đến Long Môn đảo này.

Tất cả người của Tĩnh châu thành đều biết, người sống trên Long Môn đảo chính là nhi tử của vua hải tặc, một vị cường giả Thần Thông cảnh.

Lái thuyền đến vị trí này đã là cực hạn.

Cố Dương cũng không hề làm khó bọn họ, định cho người đi gọi lão giả trong phòng.

Lão giả quá giang cùng kia đã vặn eo bẻ cổ đi ra, mấy ngày nay, hắn không rời khỏi phòng một bước, hơn nữa còn là không nhúc nhích, giống như là thật sự đang ngủ.

Hắn hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, không nói hai lời, nhảy lên trên chiếc thuyền nhỏ kia.

Cố Dương cũng kéo Bùi Thiến Lan nhảy xuống, chèo chiếc thuyền nhỏ, đi về phía Long Môn đảo.

Lão giả tựa vào đuôi thuyền, nhắm hai mắt lại lim dim ngủ.



Sáng sớm, trên Long Môn đảo bao phủ một tầng sương mù.

Bên cạnh bờ, Lôi Hạo đang dẫn theo một đám thủ hạ đứng ở đó, giống như đang chờ ai đó.

Phía sau không xa, một người trẻ tuổi hỏi một người trung niên bên cạnh: “Thân đại ca, lão đại đang đợi ai vậy, mặt mũi lớn thật, không ngờ lại khiến lão đại phải tự mình đến bờ biển nghêng đón.”

Người trung niên tên thân Thân Cửu nhỏ giọng nói: “Một vị lão tiền bối, lão đại có thể đạt được Kim Thân hoàn toàn dựa vào tiền bối kia chỉ điểm. Chút nữa thông minh nhanh nhẹn một chút, tuyệt đối không được bất kính với vị tiền bối đó, nếu không thì lão đại sẽ lột da của ngươi. “

Lúc hắn nói đến vị tiền bối kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thân Cửu là người cũ đi theo Lôi Hạo lâu nhất.

Sau khi lão chủ nhân chết thì hắn đi theo Lôi Hạo trốn ở trên hòn đảo này.

Lúc ấy, mặc dù Lôi Hạo cũng là tu vi nhất phẩm, nhưng đến Nhất Phẩm bảng cũng không đủ trình độ, căn bản không thể nào so sánh với Ô Thiên Khải đứng đầu Nhất Phẩm bảng.

Ngay cả bản thân Lôi Hạo cũng không có bất cứ hy vọng nào đối với chuyện báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận