Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 179: Lai lịch của tứ đại thánh địa

Chương 179: Lai lịch của tứ đại thánh địa

Cố Dương hỏi: “Vị trí cổ mộ kia ở đâu?”

Lâm Hữu Lượng nói ra vị trí.



“Hiện giờ, hai chúng ta đã thanh toán xong.”

Trong đêm cùng ngày, Cố Dương đánh một chiếc xe ngựa, mang theo ba rương đồ vật đã vơ vét từ trong kho bí mật kia đi, nói từ biệt với đám người Lâm gia, chậm rì rì chạy ra khỏi cửa thành.

Về phần hai trăm vạn lượng bạc, hắn đã nạp vào trong hệ thống rồi, vào túi là yên tâm.

Lâm Hữu Lương vẫn đợi cho đến khi thám tử báo lại tên ôn thần kia đã đi xa rồi mới như trút được gánh nặng, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Hắn thầm nhủ cực kỳ may mắn: “May mà nơi bí mật kia còn chưa bị phát hiện.”



Ngoài cửa thành, Cố Dương đánh xe ngựa, trong lòng vẫn đang nghĩ: “Phía dưới Lâm gia kia rốt cuộc là thứ quỷ gì nhỉ? Ít nhất cũng đã Pháp Lực cảnh rồi đi?”

Khi hắn vừa vào Lâm phủ đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, chuyển đổi thị giác nhìn thử. Được đấy, mấy trăm mét dưới lòng đất lại có một nguồn năng lượng kinh khủng, còn cường đại hơn Thẩm Lạc và Lâm Diệc Mặc có Kim Thân cảnh mà hắn từng thấy nhiều.

Điều này đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của hắn, mặc dù hắn phát hiện ra, nhưng coi như không nhìn thấy.

Hắn chỉ muốn tiền mà thôi, về phần phía dưới Lâm gia có bí mật gì, có liên quan gì đến hắn đâu chứ?

Cố Dương không phải người thích nhúng tay vào việc của người khác, chờ tiền vào tay rồi thì lập tức rời đi.

Về phần những bảo bối trong kho bí mật của Lâm gia, chờ đến Thần Đô chắc có thể bán được chút tiền.

Hắn xé giữa bức họa, tìm được bản đồ kho báu giấu ở chính giữa.

“Đây là cái gì?”

Đột nhiên, giọng Vũ Nhị vang lên bên cạnh.

Vị tiền bối này đúng là xuất quỷ nhập thần.

“Bản đồ kho báu.”

Cố Dương không quay đầu lại đáp, mở tờ giấy lụa mỏng như cánh ve kia ra, trên đó vẽ một tấm bản đồ.

Bản đồ vẽ vô cùng sơ lược, cơ bản là văn tự trên đó có khác biệt rất lớn với văn tự Đại Chu đang sử dụng, vốn không hiểu được.

“Ồ, đây là kim văn của Hạ triều.”

Vũ Nhị ở bên cạnh lại hơi kinh ngạc nói: “Kho báu do hoàng thất Hạ triều để lại? Đây chính là thứ tốt đó, ngươi lấy được nó từ đâu vậy?”

Cố Dương quay đầu qua hỏi: “Tiền bối nhận ra văn tự trên đó”

Vũ Nhị nhận lấy bản đồ kho báu kia, cảm thấy hứng thú, nói: “Kim văn là văn tự chuyên dụng của hoàng thất Hạ triều, nghe nói là tiên triện Thượng Cổ, khi ở Hạ triều cũng chỉ có hoàng tộc mới có tư cách học tập thôi.”

“Đáng tiếc, năm đó khi Hạ đế băng hà đã gọi toàn bộ hoàng tộc đến bên người, tất cả cùng chết theo, toàn bộ Thần Đô gần như đều bị hủy trong chốc lát, vô số điển tịch bị phá hủy, kim văn này cũng theo đó mà thất truyền, chỉ có thể tìm được một ít tài liệu lịch sử từ trong cổ mộ của hoàng tộc Hạ triều.”

Hắn vừa nói vừa cẩn thận phân biệt, nói: “Thần Đô… Thiên… Nhân Hoàng…”

Nói đến đây, hắn hơi giật mình: “Chẳng lẽ trong bản đồ kho báu này ghi lại tung tích của Nhân Hoàng kiếm sao?”

Cố Dương thừa cơ hỏi: “Nhân Hoàng kiếm là cái gì?”

Vẻ mặt Vũ Nhị trở nên nghiêm túc: “Nghe nói trong thời đại Thượng Cổ xa xôi, các tộc sinh sôi nảy nở trên mảnh đại lục này, nhân loại chỉ là một chủng tộc nhỏ yếu, mãi cho đến khi Nhân Hoàng từ đâu hiện thế, lấy một thanh Nhân Hoàng kiếm, dẫn đầu Nhân tộc, trở thành chúa tể thế giới này, được Nhân tộc cùng tôn là Nhân Hoàng. Nhân Hoàng kiếm ngưng tụ khí vận của Nhân tộc, là thần binh tuyệt thế đệ nhất của Nhân tộc.”

“Hạ đế dựa vào thanh kiếm này mà mở ra hoàng triều ngàn năm, mãi cho đến khi Hạ đế băng hà, Nhân Hoàng kiếm đã không biết tung tích, đến nay đã gần ngàn năm rồi.”

Giả định này đúng là nghe nhiều nên quen rồi.

Cố Dương không có hứng thú gì với Nhân Hoàng kiếm, thứ hắn muốn là chỗ vàng bạc bên trong kho báu kia.

Hắn càng tò mò một chuyện khác: “Tiền bối, rốt cuộc vị Hạ đế kia chết như thế nào?”

Đôi mắt của Vũ Nhị vẫn không hề rời khỏi bản đồ kho báu, hiển nhiên vô cùng chú ý đến Nhân Hoàng kiếm kia, miệng nói: “Tu vi ngay lúc đó của Hạ đế đã là Thiên Nhân cực hạn, định nghịch thiên ngao du du ngoạn sơn thủy tiên cảnh, kết quả bị Thiên phạt, cũng vì vậy mà mở ra bốn cánh cổng không gian…”

Cố Dương nghe đến đó, không khỏi ngẩn người ra: “Đằng sau bốn cánh cổng không gian kia có phải là thế giới động thiên không?”

Vũ Nhị quay đầu sang, nụ cười trên mặt hơi quỷ dị: “Ngươi đoán không sai.”

Mặc dù hắn không nói tiếp, nhưng Cố Dương cũng đã đoán được chân tướng đáng sợ kia.

Nói cách khác, cái gọi là tứ đại thánh địa, cũng giống như Tinh La tông và Vạn Tượng môn, đều là người xâm nhập.

Thế giới này con mẹ nó bị thế lực bên ngoài xâm lấn trên một ngàn năm.

Đúng là nghĩ kỹ lại mà sợ.



Một lúc lâu sau, Vũ Nhị thấy nghiên cứu không ra cái gì, nhét bản đồ kho báu lại trong tay Cố Dương, nói: “Nếu như ngươi muốn giải mã kim văn trên này, vậy phải tới Văn viện và Võ viện, ở chỗ đó có chuyên gia nghiên cứu kim văn.”

“Ừm.”

Cố Dương không yên lòng, hắn đã biết rõ vị trí của kho báu kia, còn biết có một đám cường giả Thần Thông cảnh cũng đang nhìn chằm chằm vào kho báu này, trong đó còn có cả một vị Kiếm Thánh, nên đương nhiên cũng không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian vào nó.

Hắn thu hồi tấm bản đồ kho báu kia, hỏi một chuyện khác: “Tiền bối có biết câu hỏi khó ở tầng cao nhất trên Trích Tinh các trong Văn viện không?”

Ánh mắt Vũ Nhị trở nên kỳ quái: “Thế nào, ngươi cũng định bái vị ở Văn viện kia làm sư sao?”

Cố Dương không hề gạt hắn, nói: “Nghe nói thanh Phượng Vũ đao này là do vị Thiên Nhân ở Văn viện kia phong ấn, nếu muốn giải trừ phong ấn trên đó, chỉ có thể đi tìm hắn…”

“Nhất định là do lão tiểu tử họ Cao kia cho ngươi chủ ý cùi bắp này, đúng là làm bừa mà.”

Vũ Nhị tức giận đến dựng râu trừng mắt: “Ngươi đừng nghe lời hắn, vị ở Văn viện kia… Tóm lại, nếu như ngươi không muốn làm đồ đệ của hắn thì đừng đi giải câu hỏi ở Trích Tinh các kia.”

Cố Dương thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, đoán được chuyện này nhất định có ẩn tình khó nói nào đó.

Đoán chừng lại là một cái hố to gì đó.

Vũ Nhị lại nói: “Vả lại, lần này ngươi tới Thần Đô phải cẩn thận Cố gia. Mấy năm này Cố gia lại xuất hiện một nhân tài mới, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ đột phá đến Pháp Lực cảnh. Đến lúc đó, nhất định sẽ đòi ngươi thanh Phượng Vũ đao này… Thôi, chờ ngày nào đó lão phu rảnh sẽ kiếm một thanh bảo đao cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận