Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 186: Đến Thần Đô

Chương 186: Đến Thần Đô

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm sáu mươi tư tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm sáu mươi tư tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm sáu mươi tư tuổi.]

“Ta chọn hai.”

Cố Dương nói xong, cảm thấy không đúng lắm.

Mình mở mô phỏng ra vốn vì để nắm giữ hai chiêu thức của “Thiên Vấn Cửu Đao” kia, kết quả mô phỏng liên tiếp hai lần, hắn đều chọn cảnh giới võ đạo.

Không có cách nào, Thần Hoàng Quyết của “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” thật sự quá thơm.

Sau khi nắm giữ môn thần công này rồi, về sau cho dù có lại gặp phải cường giả Pháp Lực cảnh thì vẫn còn có một đường sống.

Ầm ầm!

Hắn cảm nhận được một luồng ý chí lớn lao hạ xuống, con phượng hoàng tắm lửa trong đầu kia phát ra một tiếng hót cực kỳ vui sướng.

Ý thức của hắn không ngừng kéo lên, giống như dung hợp cùng một nơi với luồng ý thức hùng vĩ kia.

Lập tức, vô số tri thức từ trong luồng ý chí kia truyền tới.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng dấy lên ngọn lửa hừng hực, lặng yên phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất dưới sức mạnh hỏa diễm này.



“Ngon quá… sư phụ, những món này, chắc chắn đắt lắm nhỉ…”

Trong khoang thuyền, đôi sư đồ Phùng Thiên Tứ và Cao Phàm này đang như hổ đói ngấu nghiến đồ ăn trên bàn, tất cả đều là thịt cá.

Trên đường đi, mặc dù bọn họ cũng có thịt, nhưng hương vị vốn không cách nào so sánh được với bữa tiệc này.

Phùng Thiên Tứ ăn được một nửa, lại cảm thấy hơi chột dạ.

“Không cần ngươi bỏ tiền, nhanh lên…”

Đang nói, hai người đều cảm thấy có một luồng ý chí hùng vĩ từ bên cạnh truyền đến, trong mơ hồ dường như còn nghe được một tiếng hót rung động lòng người.

Hai sư đồ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hãi từ trong mắt đối phương.

Phùng Thiên Tứ run giọng hỏi: “Chuyện gì đây?”

“Chắc là truyền thừa của một môn công pháp tuyệt thế.”

Cao Phàm nói xong, tiếp tục ăn.

Quan tâm nó là công pháp tuyệt thế làm gì, còn không ngon bằng đùi gà trong tay đâu.

Trong lòng Phùng Thiên Tứ chỉ hâm mộ một lát, thấy sư phụ hai ba miếng đã gặm cả con gà quay đến chỉ còn lại xương cốt, lập tức nóng nảy: “Chừa cho ta một chút…”



Trong một gian phòng khác, thiếu nữ của Hạ Hầu gia vẫn còn đang thút thít, đột nhiên cảm ứng được luồng ý chí hùng vĩ kia, lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đỏ bừng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Quả nhiên hắn có huyết mạch hoàng thất Hạ triều!”

Nếu như mới vừa rồi nàng còn hơi nghi ngờ, vậy thì bây giờ nghi ngờ đã tiêu tan hết.

Có thể được ấn tỷ thừa nhận, nhận được truyền thừa của “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” ở trong đó chính là chứng cứ rõ ràng. Vả lại, huyết mạch của hắn cực kỳ thuần khiết.

Nếu ở Hạ triều, chuyện lúc này hắn làm chính là kế thừa vương tước của Tề vương.

“Phụ thân, nữ nhi cuối cùng đã tìm được người kia rồi…”

Đáng tiếc, phụ thân của nàng đã vĩnh viễn không nhìn thấy được nữa.

Nghĩ tới đây, thiếu nữ càng thêm đau buồn.



Sau trọn vẹn nửa canh giờ, tất cả mới bình ổn trở lại.

Cố Dương mở to mắt, trong đôi mắt giống như có hai ngọn lửa. Hắn siết chặt nắm đấm, cảm nhận sức mạnh cuồng bạo ẩn chứa trong cơ thể, có phần không thể tin được.

Thu hoạch to lớn lần này vượt xa tưởng tượng của hắn.

Sau khi luyện thành “Thần Hoàng Quyết”, thân thể của hắn đã một lần nữa tăng cường trên phạm vi lớn, sức mạnh tăng trưởng gần như gấp đôi, thân thể mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không kém hơn Kim Thân cảnh chân chính.

“Thần Hoàng Quyết” này cực kỳ phù hợp với “Phượng Vũ Cửu Thiên”, khiến cho người ta có cảm giác như cùng một nguồn gốc, nhưng mà một môn coi trọng rèn luyện thân thể, một môn khác lại coi trọng luyện khí.

Có điều…

“Ta đã mạnh đến mức độ này rồi, nhưng lại vẫn còn chưa đến Thần Thông cảnh sao?”

Cố Dương hơi giật mình, “Phượng Vũ Cửu Thiên” này cố chấp đến như vậy sao, không đến tiêu chuẩn của nó thì sẽ không được. Không hề có chỗ châm chước.

Hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại, tiêu hóa thu hoạch lần này.

Thứ quan trọng nhất đương nhiên là “Thần Hoàng Quyết” trong “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”. Môn công pháp này cực kỳ thần kỳ, hiện giờ chỉ cần trong đầu hắn có một ý niệm thì có thể biến thành một con phượng hoàng, có thể sử dụng một vài thần thông.

Ví dụ như Phượng Hoàng Thần Diễm, còn có Độn Không Thần Thông.

Nhưng mà thi triển những thần thông này phải tiêu hao rất lớn.

Hiện giờ hắn mới chỉ luyện thành tầng thứ nhất, thời gian biến thân có thể duy trì một phút đồng hồ.

Mà một khi thi triển thần thông, vậy chỉ có thể duy trì ba mươi lần hô hấp.

Vả lại, muốn tu luyện “Thần Hoàng Quyết” này đến tầng thứ hai thì gần như không có khả năng.

Muốn tu luyện môn công pháp này cần máu của phượng hoàng, hắn chạy đi đâu kiếm máu phượng hoàng đây?

Cố Dương đã hiểu rõ vì sao khi ở Hạ triều, huyết mạch Yêu tộc lại bị săn giết hầu như không còn.

Đoán chừng ở Hạ triều, rất nhiều công pháp tu luyện đều cần máu tươi của Yêu tộc để tu luyện.

Ví dụ như “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”, “Thần Hoàng Quyết” chẳng qua chỉ là một môn trong đó mà thôi, ngoài ra còn có tám môn pháp quyết khác, mỗi một môn tương ứng với một loại thần thú.

Năm đó trong hoàng thất Hạ triều có chín vị vương tước, mỗi người nắm giữ một môn truyền thừa.

Tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể hóa thân thành thần thú chân chính.

Chỉ có Hạ đế, một mình kiêm tu chín môn, vậy có nghĩa là chín loại sức mạnh thần thú đều tụ tập trọn vẹn lên trên một người, bất khả chiến bại, trong cùng cấp có ai có thể là đối thủ của hắn?

Chẳng trách chỉ bằng sức mạnh của một mình lại có thể thống trị thế giới này lâu đến ngàn năm.



Giữa trưa ngày hôm sau, cuối cùng hắn đã đến Thần Đô.

Sau khi Cố Dương rời thuyền, thuê hai chiếc xe ngựa, hắn và sư đồ Cao Phàm một chiếc, huynh muội Hạ Hầu một chiếc chậm rì rì chạy vào Thần Đô.

Lúc nhìn thấy cửa thành cực lớn kia thì hắn đã hiểu rõ được một chút vì sao nơi này sẽ được gọi là Thần Đô.

Tường thành kia cao tới vài trăm mét, một cửa thành rộng hơn hai mươi thước, cao hơn năm mươi mét, lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng rằng đã đến một đất nước của người khổng lồ.

Ở trước mặt cửa thành cực lớn này, bất cứ ai cũng đều tự khắc sinh ra cảm giác nhỏ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận