Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 193: Ta cũng có một tấm bản đồ kho báu (2)

Chương 193: Ta cũng có một tấm bản đồ kho báu (2)

Đột nhiên, Cố Dương nhớ ra một việc: “Phải chăng lần trước khi tiền bối tới Tĩnh châu thành đã nói chuyện kho báu cho Kiếm Thánh đó biết rồi?”

“Không sai, vốn muốn kéo hắn theo làm trợ thủ, đáng tiếc, Ô Thiên Khải đã đột phá tới Thần Thông cảnh, hắn không cần Nhân Hoàng kiếm nữa.” Giọng điệu của Cao Phàm tương đối tiếc nuối.

Nếu như Hoàng Phủ Đức đồng ý ra tay thì phần nắm chắc giành được Nhân Hoàng kiếm càng lớn.

Cho dù vết thương của hắn chưa lành, thực lực cũng tuyệt đối không phải Pháp Lực cảnh bình thường có thể so sánh.

Cuối cùng Cố Dương cũng móc nối tất cả manh mối lại rồi.

Trong lần mô phỏng đó, Tĩnh Hải vương bị giết, Kiếm Thánh kia hết cách, chỉ đành đến Thần Đô đoạt lấy Nhân Hoàng kiếm.

Hơn nữa, e rằng bản đồ kho báu trong tay Cao Phàm đã lưu truyền ra ngoài, sau cùng còn có mười mấy vị Thần Thông cảnh ra tay tranh giành.

Nếu một Thần Thông cảnh tương ứng một thế lực, thế tức là mười mấy thế lực mỗi người một bản đồ kho báu.

Với kinh nghiệm nhiều năm của Cố Dương, nếu trong đây không có quỷ thì thế mới có quỷ đấy.

“Xong rồi!”

Một khắc sau, cuối cùng Cao Phàm cũng phiên dịch xong kim văn trên bản đồ kho báu, vui mừng nói: “Vị trí của nơi bí cảnh đó ở ngay Tề vương phủ.”

Cố Dương nghe xong thì trong lòng đã có tính toán.

Bản đồ trên tay Cao Phàm đó là giả.

Hắn nhớ rất rõ, cửa vào của kho báu thật sự là ở thần đàn tế thiên, chỗ đó thuộc về trọng địa hoàng gia, có quân đội hùng hậu canh gác, bình thường ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào.

Có điều Tề vương phủ, điểm này cũng quá trùng hợp.

Ấn tỷ mà hắn có được từ thiếu nữ của Hạ Hầu gia đó chính là của Tề vương.

Hắn có được truyền thừa trong ấn tỷ, cũng có nghĩa bây giờ hắn là Tề vương.

Cao Phàm phấn khởi nói: “Hiện giờ chỉ cần tìm được địa điểm của Tề vương phủ là được.”

Cố Dương không nhịn được nhắc nhở một câu: “Tiền bối xác định bản đồ kho báu này chắc chắn là thật như vậy sao?”

Cao Phàm lắc đầu: “Sự việc Nhân Hoàng kiếm trọng đại, mặc dù chỉ có một phần trăm khả năng, ta cũng phải thử.”

Hắn nói xong thì cất bản đồ kho báu đó đi, lần nữa xếp gọn gàng lại nhét vào đáy giày, nói: “Ta đi tra thử vị trí của Tề vương phủ Hạ triều. Thiên Tứ, ngươi ở lại đây.”

Hắn nói xong bèn rời khỏi.

Mấy ngày sau đó không hề thấy hình bóng của Cao Phàm, khiến Phùng Thiên Tứ sốt ruột.

Còn về Trình Thiên Tâm, sau khi đột phá tới nhất phẩm thì đã chạy đi bế quan để củng cố cảnh giới.

Cố Dương tiện thể phiên dịch kim văn trên bản đồ kho báu mà mình có được, phía trên xác thực viết rằng cửa vào của bí cảnh ở trong thần đàn tế thiên.

Cách mở ra cũng đã có.

Vấn đề hiện giờ là phải làm sao lẻn vào thần đàn tế thiên, thần không biết quỷ không hay mở ra cửa vào của bí cảnh, sau cùng dời đi hết vàng bạc trong bí cảnh dưới tình hình không kinh động cường giả Bất Lậu cảnh đó?

Xem ra, đây hầu như là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Trước một ngày đi dự tiệc quốc trượng phủ, Trình Tuyết dẫn theo người gánh từng rương vàng bạc vào trong sân của hắn, nói: “Cố công tử, may mà không hổ thẹn, bán hết những thứ đó đi được ba trăm mười vạn lượng bạc, toàn bộ ở đây.”

Cố Dương rất vui mừng, ba trăm mấy vạn lượng này, giải khát rồi.

Sau khi hắn vào Thiên Tâm võ quán ở thì đã nhờ Trình Tuyết lấy những đồ vật vơ vét được từ kho bí mật của Lâm gia đi bán.

Trình Tuyết cũng thật sự tận tâm tận lực, mấy ngày nay đều đang bận rộn việc này, cuối cùng cũng bán hết đi rồi.

Giao thiệp của Thiên Tâm võ quán ở Thần Đô rất rộng, cho nên mới có thể bán được những món đồ đó với giá tốt.

Cố Dương nói: “Trình cô nương, làm phiền ngươi rồi.”

Sau khi hắn tiễn Trình Tuyết đi, hắn vừa tính nạp hết số vàng bạc này, bỗng nhiên Cao Phàm trở về, mới bước vào cửa thì nói: “Tra được rồi, Tề vương phủ chính là quốc trượng phủ của hiện tại.”

Không phải chứ?

Cố Dương càng cảm thấy bên trong đây ngập tràn mùi vị âm mưu.

Quả thực mọi thứ này quá mức trùng hợp.

Ngày mai chính là đại thọ sáu mươi của quốc trượng, sẽ mời quan viên của các gia tộc Thần Đô đến dự tiệc, vừa hay cửa vào của bí cảnh được viết trên bản đồ kho báu ở ngay quốc trượng phủ.

Mọi thứ này đều là trùng hợp ư?

Sao hắn thì không tin nhỉ.

Cố Dương có một linh cảm, ngày mai chuyến đi quốc trượng phủ sẽ khá náo nhiệt.



Cách đây mười dặm là một Long Thủ Sơn, nó có tên gọi này vì hình thù giống như đầu rồng.

Trong một hẻm núi nào đó trên núi, một bóng người lặng lẽ đáp xuống, quan sát một vòng xung quanh, hài lòng nói: “Chọn nơi này vậy.”

Sau đó, hắn tìm một tảng đá ngồi xuống. Người này chính là Cố Dương, buổi trưa, sau khi hắn biết được quốc trượng phủ là Tề vương phủ của thời Hạ triều từ chỗ Cao Phàm thì lập tức ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc.

Nếu đã biết quốc trượng phủ sẽ là đầm rồng hang hổ, tất nhiên hắn phải làm sẵn chuẩn bị trước, mô phỏng một lần trước, bói thử kết quả của chuyến đi ngày mai.

Cố Dương biết trong Thần Đô tàng long ngọa hổ, còn có cường giả Thiên Nhân cảnh, hắn không muốn tiến hành mô phỏng ở Thần Đô, bèn ra khỏi thành, đi lên ngọn núi ngoài mấy chục dặm này.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh? Sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là nhất phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước thì có thể đạt được Kim Thân. Ngươi đánh bại Lâm Diệc Mặc Kim Thân cảnh nhất trọng của Lâm gia ở Giang châu thành, danh chấn thiên hạ.]

[Ngươi đi tới Thần Đô, một ngày nào đó, ngươi đến quốc trượng phủ mừng thọ quốc trượng, chợt trong buổi tiệc xảy ra dị biến, cửa vào của một nơi bí cảnh bị người khác mở ra, gần như mười mấy vị Thần Thông cảnh đồng thời xông vào bí cảnh.]

[Sau đó, đột nhiên bí cảnh tự động đóng lại. Ngươi đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên quốc trượng phủ bị phong tỏa, năm Thần Thông cảnh cùng tới, lập tức ra tay, muốn giết sạch những người có mặt tại đó.]

[Thời khắc quan trọng, hai đại nội hộ vệ bên cạnh hoàng hậu ra tay, ngoài ra còn có hai Thần Thông cảnh ra tay, ngươi cũng bị ép buộc ra tay, vừa đủ địch lại năm kẻ địch. Sau một trận đại chiến oanh liệt, hai đại nội hộ vệ đều ngã xuống, cuối cùng phá vỡ phong tỏa của quốc trượng phủ, chẳng mấy chốc thì có cường giả gấp rút đến tiếp viện, năm kẻ địch kia lập tức lui về.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận