Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 200: Trấn Yêu tháp

Chương 200: Trấn Yêu tháp

Chẳng qua Cố Dương thật sự không ngờ, Thần Thông cảnh thứ năm trong quốc trượng phủ lại là Tô tỷ tỷ trong miệng Trình Thanh Vũ, cũng chính là muội muội của đương kim hoàng hậu.

Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?

Mười năm trước hoàng hậu vào cung, nhiều nhất cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi…

Tuổi tác của muội muội nàng sẽ không vượt qua hai mươi lăm.

Hai mươi lăm tuổi đã Thần Thông cảnh, quả thật không hợp lẽ thường.

Hơn nữa, vũ khí nàng sử dụng còn là một sợi dây đỏ, điều này khơi gợi một số ký ức không tốt lắm trong lòng hắn.

Cường giả Pháp Lực cảnh dùng dây đỏ trói hắn trong lần mô phỏng trước sẽ không có liên quan gì với nàng đấy chứ?

“Tâm tư của nữ nhân này quá sâu, trong lần mô phỏng trước đó, trơ mắt nhìn ta bị đánh trọng thương, lần này đến lượt ngươi chịu trận.”

Cố Dương cười he he, đúng là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Trên bầu trời, người áo đen cầm Trảm Thần đao trong tay vừa sơ suất đã bị dây đỏ quấn chặt quanh người, khí tức khủng bố trên người lập tức biến mất, dường như tu vi đã bị khóa chặt, cơ thể rơi xuống dưới.

“Nhân Duyên thằng? Là người của Bích Tiêu cung!”

Nam tử cầm Vô Hình kiếm trong tay chiếm thế thượng phong, còn rảnh rỗi chú ý đến tình hình chiến đấu bên cạnh, thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nhân Duyên thằng chính là một món dị bảo Thượng Cổ, đừng nghe cái tên rất êm tai, thật ra là món vũ khí có uy lực vô cùng lớn, một khi bị nó cuốn lấy, tu vi cả người sẽ bị niêm phong, chỉ có thể mặc cho người khác đánh đập.

Nghe nói ở thời kỳ Thượng Cổ, một số nữ tiên coi trọng nam tiên nào đó sẽ dùng Nhân Duyên thằng trói mang về động phủ kết thành nhân duyên, đây cũng là nguồn gốc của cái tên đó.

Loại dị bảo này đã thất truyền từ lâu, cũng chỉ có truyền nhân của Bích Tiêu cung là đã từng dùng loại dị bảo này.

Người áo đen bị Nhân Duyên thằng trói không ngừng rơi xuống, đột nhiên, trong mắt lóe lên ánh đỏ tím vô cùng quỷ dị.

Dường như thời gian và suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây đều đông cứng lại.

“Không hay rồi!”

Cố Dương ở sau hòn non bộ cũng không cười nổi nữa, hắn rất quen thuộc dao động quỷ dị này.

Đây là Diệt Thần thức – thức thứ chín của Diệt Thần Cửu Thức!

Một thức này cực kỳ quỷ dị, hoàn toàn không theo lẽ thường, một đao vừa đánh ra, lập tức tiêu diệt nguyên thần.

Hắn sử dụng một lần, sau đó phát hiện đao pháp trong một thức này có vấn đề, đến bây giờ cũng không dám dùng lại.

Không ngờ người áo đen kia cũng đã luyện thành một thức này.

Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên bên tai hắn: “Còn không ra tay, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này! Ngươi cũng trốn không thoát.”

Rõ ràng, vị muội muội của hoàng hậu kia đã sớm phát hiện ra hắn rồi.

Cố Dương không cần nàng nhắc nhở đã nhảy lên, chân nguyên hoàn toàn mở ra, giơ cao Phượng Vũ đao, lập tức đánh ra Hỗn Độn Sơ Khai – thức thứ nhất của Thiên Vấn Cửu Đao!

Mục tiêu của hắn cũng không phải là người áo đen, mà là màn sáng phía trên bầu trời.

Chỉ cần phá vỡ màn sáng này, các cường giả trong Thần Đô sẽ nhanh chóng phát hiện bên này xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy đến tiếp viện.

Nếu những người của Xích Tôn giáo này không muốn chết ở Thần Đô, chỉ còn con đường rút lui.

Một thức Diệt Thần thức của người áo đen không phân biệt địch ta, tất cả mọi người ở đây đều chịu ảnh hưởng.

Cao thủ đại nội tay cầm giá nến bằng đồng thau cách gần nhất đứng mũi chịu sào, tinh thần bị thương nặng, ngọn lửa màu xanh trên giá nến trong tay lập lòe, suýt nữa thì dập tắt.

Hắn cắn rách cả lưỡi, sắc mặt nổi lên màu đỏ thẫm không bình thường, lúc này ánh nến mới ổn định lại.

Nhưng đã muộn rồi.

Khi ánh nến lập lòe, mặc dù Xích Nhật vẫn không cách nào cử động, nhưng ánh sáng màu đen trong mắt chợt lóe lên, một sợi tóc trên đầu bay ra ngoài.

Sợi tóc kia đón gió rồi lớn dần, hóa thành một tòa tháp khổng lồ màu đen, trùm xuống người Cố Dương.

Cố Dương cảm nhận thấy một lực hút đáng sợ, lại không tự chủ mà bay về phía tòa tháp khổng lồ kia.

Đây là món đồ quỷ quái gì vậy?

Hắn giật nảy cả mình, phát hiện hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, trong lòng chợt nghĩ, cắn răng một cái, động tác trên tay không hề dừng lại, cách không chém ra một đao.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy chân bị siết chặt, cúi đầu nhìn lại một sợi dây đỏ quấn ở trên cổ chân.



Cố Dương còn chưa kịp nhìn kết quả của một đao kia thì mắt đã tối sầm lại, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Cảm giác mất trọng lực qua đi, Cố Dương khôi phục lại thị lực, lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của trọng lực, cả người nhanh chóng rơi xuống.

Hắn lướt nhanh nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây là một không gian cực lớn, khắp nơi đều rất hoang vu, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.

Trên mặt đất còn có không ít kiến trúc bị sụp đổ, còn có các đồ vật kỳ lạ, nhiều nhất chính là vô số hài cốt.

“Bịch” một cái.

Cuối cùng Cố Dương cũng rơi xuống mặt đất, nhưng trong lòng lại nâng cao cảnh giác: “Nơi này là nơi quái quỷ gì vậy?”

Nơi này có không khí, cũng có nguyên khí thiên địa, không khác gì thế giới bên ngoài, chỉ là phạm vi không gian có hạn. Tuy rằng ánh sáng có hạn, nhưng vừa rồi hắn vẫn nhìn thấy ranh giới mờ ảo.

Sau lưng, giọng nói của một nữ nhân vang lên: “Nơi này là tầng thứ nhất của Trấn Yêu tháp.”

Cố Dương quay người, nhìn thấy một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt, mặc dù hắn đã gặp nhiều nữ tử tuyệt sắc, vẫn không nhịn được bị nữ nhân trước mắt làm cho kinh ngạc, trong lòng không khỏi hiện lên một từ, tuyệt sắc khuynh thành trên Hồng Nhan bảng, mặc dù có mười ba người, nhưng vị trí thứ nhất và thứ hai đều để trống, chỉ có một danh hiệu.

Vị trí thứ hai chính là tuyệt sắc khuynh thành.

Cố Dương có dự cảm, nữ nhân trước mặt chính là tuyệt sắc khuynh thành không viết tên trên Hồng Nhan bảng.

Nàng cũng chính là muội muội của hoàng hậu, Tô tỷ tỷ trong lời nói của Trình Thanh Vũ.

Hắn hơi không hiểu hỏi: “Tại sao ngươi lại vào theo?”

Hắn sẽ không nghĩ nàng vì cứu mình nên mới bị kéo vào.

Nữ nhân này chủ động đi vào cùng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận