Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 208: Thúy Nhi, lên!

Chương 208: Thúy Nhi, lên!

Hiện giờ chức năng này bị phế bỏ, bảo hắn báo cáo lại cho Thần Tôn như thế nào?

Xích Nhật nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi chọc giận Thần Tôn, dưới sự sợ hãi, sát tâm cháy mạnh, gầm to một tiếng: “Các ngươi đáng chết!”

Bốn phía, một luồng pháp lực khủng bố hóa thành một ngọn lửa màu đỏ thẫm, giống như cơn sóng dữ quét về phía một nam một nữ kia.

“Ngưng Yên!”

Mỹ phụ kia nhìn thấy Tô Ngưng Yên, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Xích Nhật giống như nổi điên, không tiếc dùng căn nguyên thúc giục pháp lực, lập tức biến sắc.

Một chiêu liều mạng của Pháp Lực cảnh, ngay cả nàng cũng không thể không tạm né tránh đầu sóng ngọn gió.

Có một đoạn dây thừng đỏ bay ra từ trong tay nàng, nhanh như tia chớp cột lên cổ tay Tô Ngưng Yên, dùng hết sức kéo, kéo đến bên người.

Vèo một cái, người đã biến mất.

Chỉ còn lại một mình Cố Dương đơn độc đối mặt với một đòn đánh toàn lực của cường giả Pháp Lực cảnh.

Trên tường thành, các Thần Thông cảnh đang xem cuộc chiến đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt lui về sau.

Đòn đánh này của Xích Nhật giống như hủy thiên diệt địa, cách từ xa mà bọn họ đã cảm nhận được uy hiếp vĩ đại, vội vàng lui ra phía sau tường thành.

Chỉ có vị thúc tổ của Cố Vân Phi vẫn không hề nhúc nhích, cho nên đương nhiên Cố Vân Phi cũng không đi được.

Hắn nhìn bóng dáng có vẻ nhỏ bé lạ thường đang đứng trước mặt làn sóng pháp lực ở cách đó không xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Lần này, chỉ sợ Cố Dương chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Một đòn đánh toàn lực của Pháp Lực cảnh, đừng nói là Cố Dương chỉ là nhất phẩm còn chưa tới Thần Thông, ngay cả là Kim Thân tam trọng cũng không tiếp được.

Một kỳ tài tuyệt thế như vậy sẽ ngã xuống ở nơi đây sao?

Trong lòng hắn cảm thấy tiếc hận mãnh liệt.

“Quả nhiên là vô tình vô nghĩa.”

Cố Dương thầm mắng một câu, Tô nhị tiểu thư kia bỏ lại một mình hắn mà chạy.

Có điều hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Khi đã biết chủ nhân hiện giờ của Trấn Yêu tháp là một vị cường giả Pháp Lực cảnh, đương nhiên hắn sẽ không ngốc nghếch đến ton ton chạy thẳng đến.

Trước khi đi ra, hắn đã tiến hành mô phỏng một lần rồi.

Cho nên trong lòng đã sớm có đoán trước tình hình bên ngoài.

Hắn hét lớn một tiếng: “Thúy Nhi, lên!”

Con chim xanh nho nhỏ đứng trên bả vai hắn nghe vậy vỗ cánh bay về chỗ cơn sóng pháp lực khổng lồ giống như ngọn lửa kia.

Thân thể nó rất nhỏ, ở trước làn sóng pháp lực khủng bố kia chỉ giống như một giọt nước mưa, bé nhỏ không đáng kể.

Chỉ thấy nó há mỏ, hút mạnh, không gian phía trước hình thành một lốc xoáy vĩ đại giống như cái phễu.

Ngọn lửa khủng bố kia mới vừa chạm vào cái phễu đã trào vào trong lốc xoáy, cuối cùng lọt vào trong mỏ con chim nhỏ kia.

Trong chớp mắt, pháp lực khủng bố kia đã bị nuốt hết, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Ợ.”

Con chim xanh nho nhỏ kia đánh ợ no nê một cái thật dài, vừa há mỏ, phun ra một ngọn lửa, miệng than thở một câu: “Khó nuốt quá...”

Hiện trường hoàn toàn im ắng.

Cho dù là vị Thần Thông cảnh của Cố gia ở lại hiện trường hay là mọi người đã lui lại phía sau tường thành đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Một đòn đánh toàn lực của một vị Pháp Lực cảnh lại bị một chú chim nhỏ nuốt mất.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin.

Con chim nhỏ màu xanh kia rốt cuộc là giống gì?

“Vậy mà đều không chết?”

Cố Vân Phi nhìn nam tử đang cách đó không xa, lầm bầm nói.

Mọi chuyện quá vô lý!

Đến giờ phút này, cuối cùng hắn tin tưởng, Cố Dương nhất định là khí vận chi tử, cho dù gặp phải tử cục gì đều có thể thong dong vượt qua.

Nhân vật như vậy hoàn toàn không nói đạo lý.

Hiện giờ, ngay cả Cố Dương trở tay xử lý luôn Xích Nhật, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.

Xích Nhật cách đó không xa nhìn con chim xanh nho nhỏ kia, quả thật giống như nhìn thấy quỷ. Hắn đột nhiên thu hồi Trấn Yêu tháp, vèo một cái, người đã biến mất.

Lại bị dọa chạy.

Một đòn đánh mới vừa rồi, hắn đã hao phí lượng lớn căn nguyên, là một chiêu cường đại nhất từng bùng nổ ra từ khi hắn chào đời cho tới nay, nhưng lại bị một con chim xanh nuốt mất.

Nuốt rồi, ngươi tin không?

Chẳng trách hắn lại sợ hãi như vậy.

Người kia mới vừa đi, con chim xanh trong không trung đột nhiên xiêu xiêu vẹo vẹo, cắm đầu ngã xuống đất.

Cố Dương thò tay đỡ lấy nó trong lòng bàn tay, khen thưởng một câu: “Làm tốt lắm.”

“Kết thúc rồi.”

Cố Vân Phi nhìn thấy Xích Nhất chạy trối chết, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời.

Từ mấy tháng trước, khi bắt đầu nhìn thấy Cố Dương leo lên Tiềm Long bảng, cũng có thể nói hắn đã chứng kiến toàn bộ sự tích truyền kỳ của người này.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn trực diện nhìn thấy Cố Dương, quả nhiên không khiến hắn thất vọng, chẳng những phá nát âm mưu của Xích Tôn giáo, còn đánh ra từ trong Trấn Yêu tháp.

Cuối cùng lại còn dùng một con chim cổ quái dọa sợ một cường giả Pháp Lực cảnh chạy mất.

Ngay cả tính mạng của hắn cũng do Cố Dương cứu.

Không chỉ có hắn, người trong quốc trượng phủ hôm nay đều phải nợ nhân tình của Cố Dương.

“Thúc tổ?”

Cố Vân Phi thấy thúc tổ không hề có ý định rời đi, còn đang nghi hoặc, đã cảm ứng được một luồng khí tức khiến cho người ta hết hồn hết vía.

Biến cố kinh người chợt phát sinh!

Chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên có bốn bóng dáng chui ra, chia ra làm bốn hướng, vây quanh Cố Dương.

Bốn người này, trên người không có sức sống, vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt đỏ tươi, khí tức trên người lại cực kỳ khủng bố, rõ ràng có tu vi Kim Thân cảnh.

“Đây là thứ quỷ gì vậy?”

Cố Vân Phi chấn động, bốn người kia khiến cho hắn có cảm giác dựng cả tóc gáy, cảm nhận được sợ hãi theo bản năng.

Thúc tổ đứng trước mặt hắn thờ ơ nói: “Đó là sát thi, quả nhiên người của U Minh tông đã đến đây.”

Không chỉ có hắn, các Thần Thông cảnh trên tường thành đều không có ý rời đi, giống như đã sớm đoán được người của U Minh tông sẽ xuất hiện.

Người ở đây đều có tâm tư riêng, không có ai nói chuyện, nhìn xem Cố Dương ứng phó như thế nào.

“Chỉ đợi các ngươi thôi.”

Cố Dương ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận