Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 215: Hoàng hậu (2)

Chương 215: Hoàng hậu (2)

Lần này khơi gợi tính tò mò trong hắn.

“Chẳng lẽ vì chuyện đêm qua Tô Ngưng Yên đến nhờ vả hắn?”

Cố Dương không nghĩ ra nổi, cho dù là trưởng công chúa hay là phó viện trưởng của Văn viện đều xem như kẻ địch của hoàng hậu, chết ở trong bí cảnh không phải rất tốt sao?

Còn có một điểm nữa, nàng dựa vào cái gì cho rằng bản thân mình có năng lực cứu bọn họ ra?

Không bao lâu đã đến hoàng cung.

Đây là một tòa kiến trúc nguy nga xưa cũ, có thể nhìn thấy dấu vết năm tháng lưu lại từ trên tường ngoài kia.

Hoàng cung này là trung tâm của Thần Đô, chính vì có sự tồn tại của hoàng cung này mà Thần Đô mới được gọi là Thần Đô.

Cho dù là Tần triều hay là Hạ triều của một ngàn năm trước đều lấy nơi này làm hoàng cung, đã có lịch sử trên hai ngàn năm.

Nơi này tượng trưng cho hoàng quyền.

Dưới sự hướng dẫn của mỹ phụ trung niên kia, Cố Dương bước chân vào cửa cung.

Nháy mắt, hắn đã cảm nhận được một lực trường vô hình hoàn toàn ngăn chặn chân nguyên của hắn. Hắn thử vận công, nhưng chân nguyên trong cơ thể lại không hề nhúc nhích.

Hắn thầm chấn động, tuy rằng trước đó đã nghe Vũ Nhị nói về lời đồn trong hoàng cung, nhưng tự mình cảm nhận rồi mới biết được khủng bố trong đó.

Có truyền thuyết, trong phạm vi hoàng cung có một cấm chế từ xa xưa, bất cứ kẻ nào tiến vào trong đó đều không thể sử dụng chân nguyên.

Ngay cả Thiên Nhân cũng không hề ngoại lệ.

Hoàng cung còn có một đặc tính, võ giả chỉ cần ở lại trong hoàng cung chừng ba năm thì sẽ có thể thích ứng được với lực trường nơi này, chân nguyên không hề bị ảnh hưởng nữa.

Đặc tính này của hoàng cung có thể phát huy ưu thế sân nhà đến lớn nhất.

Năm đó, cường giả tuyệt thế Bất Lậu cảnh của Vũ gia cũng phải đợi hoàng đế rời khỏi hoàng cung, lúc đến ngoại ô săn thú mới ra tay được.

Nếu vị hoàng đế kia ở trong hoàng cung, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

Điểm đặc biệt của hoàng cung còn không chỉ có như thế.

Vũ Nhị từng nói, trong hoàng cung có ba nơi có khí mạch đặc thù, một khí mạch có thể sản sinh ra một vị cường giả Bất Lậu cảnh.

Nói cách khác, nơi này có ít nhất ba vị Bất Lậu cảnh tọa trấn.

Đương nhiên, người tu luyện mượn dùng khí mạch cũng sẽ nhận phải hạn chế cực lớn, một khi rời khỏi hoàng cung thì tu vi sẽ nhanh chóng giảm xuống, chẳng mấy chốc sẽ chết vì tu vi giảm hết.

Đây chính là cái giá phải trả cho việc đi đường tắt.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong một lần mô phỏng, vị cường giả Bất Lậu cảnh bảo vệ Nhân Hoàng kiếm kia, sau khi tiến vào hoàng cung đã bị vây giết.

Ba đánh một, cộng thêm ưu thế sân nhà, bị chết cũng không oan.

Hoàng thất có thể trụ vững thiên hạ mấy trăm năm cũng không bị người lật đổ.

Cho dù vị hoàng đế trước chết oan chết uổng, một vương gia không có bất cứ tu vi gì kế vị, nhưng vẫn có hoàng quyền củng cố.

Nói thật, cảm giác chân nguyên bị áp chế này khiến Cố Dương thấy rất bó buộc, giống như bị xiềng xích trói lại vậy.

Cuối cùng, hắn được dẫn đến một cung điện tên là Đại Minh điện, một thiên điện tên là Tê Phượng các.

Sau khi thông qua bẩm báo, cuối cùng Cố Dương cũng đã gặp được nữ nhân có quyền thế nhất đương triều, tuy rằng cách một rèm châu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng.

Hắn không khỏi nhớ tới giai thoại truyền kỳ của vị hoàng hậu này, xuất thân trong thế gia xuống dốc, mười mấy tuổi vào cung, nhanh chóng nhận được sủng hạnh của hoàng đế, không tới mấy năm đã được phong làm hoàng hậu.

Nàng có thể nắm quyền trong tay, cũng là vì hoàng đế cơ thể yếu nhiều bệnh.

Vị hoàng đế có cảm giác tồn tại mờ nhạt này, giai thoại cũng có thể nói là truyền kỳ.

Nghe nói, lúc vị hoàng đế này còn trẻ tuổi, lần đó luyện công tẩu hỏa nhập ma, biến thành một tên tàn phế, trở thành nhi tử bị tiên hoàng chán ghét nhất.

Đáng lẽ ra cho dù như thế nào hắn cũng không thể đế vị.

Ai mà ngờ được, Vũ Đại một mình một đao, giết sạch phụ hoàng, một đám phi tần và phần lớn huynh đệ tỷ muội của hắn.

Hắn trở thành hoàng tử duy nhất còn sống, thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tiên hoàng sinh nhiều nhi nữ như vậy, đến cuối cùng chỉ có nhi tử mình chán ghét nhất và tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất còn sống.

“Cố Dương, ngày hôm qua nhờ ngươi ra tay, phá vỡ vách chắn Pháp Lực kia, chẳng những cứu bổn cung một mạng, cũng cứu mạng mọi người ở đây.”

Một giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Cố Dương: “Bổn cung quyết định ban thưởng cho ngươi năm mươi vạn lượng vàng.”

“Đợi chút!”

Cố Dương vội vàng cắt lời nàng.

Không thể không nói, công tác điều tra của vị hoàng hậu này làm khá chuẩn xác, hơn nữa còn tra ra được hắn thích tiền bạc.

Nhưng mà đó là chuyện quá khứ rồi.

Tiền bạc đã không thể dùng để nạp nữa, hắn cần nhiều vàng như vậy có ích lợi gì?

Hắn hiên ngang lẫm liệt nói: “Nghe nói gần đây tài chính trong triều đình khó khăn, số vàng này nên dùng cho quốc sự đi.”

Chuyện này là do hắn nghe Trình Tuyết nói.

Hoàng hậu cướp lấy quyền khống chế của Tứ Hải tiền trang, nhưng lại muốn dùng tiền bạc của Tứ Hải tiền trang để bổ sung thiếu hụt của triều đình.

Chuyện này vốn không phải là bí mật gì ở Thần Đô.

“Hả?”

Hoàng hậu cảm thấy khá ngạc nhiên: “Khó có được người lòng mang quốc sự. Được, một khi đã như vậy…”

Nàng trầm ngâm một chút: “Bổn cung quyết định, ban hôn muội muội…”

Không phải chứ?

Cố Dương bật thốt: “Không được.”

Giọng điệu của hoàng hậu nhất thời trầm xuống: “Thế nào, ngươi cảm thấy muội muội của bổn cung không xứng với ngươi?”

Thiên lao!

Cố Dương chợt nghĩ tới hậu quả của từ chối ban hôn ở trong mô phỏng, vội nói: “Thật sự không dám giấu giếm, ta đã có người trong lòng.”

“Thì ra là thế.”

Giọng điệu của hoàng hậu hòa hoãn lại, bèn nói: “Không sao, nam tử hán đại trượng phu, có tam thê tứ thiếp là chuyện thật bình thường, bổn cung không để ý việc muội muội làm thiếp.”

Không phải chứ?

Đó chính là muội muội ruột của ngươi đó, hố nàng như vậy, thật sự thích hợp sao?

Cố Dương rất muốn nói ta để ý, nhưng cuối cùng chưa nói gì cả.

Hắn đã nhìn ra được, nữ nhân này quyết tâm muốn làm chị vợ của hắn, dùng thủ đoạn như vậy để trói hắn lên trên thuyền của nàng. Đúng là không phải không có lý do, nàng đen tối ngoan độc, vì trói hắn lên thuyền mà hố cả muội muội của mình.

Thôi, chờ qua kiếp nạn Thẩm gia này, hắn muốn chạy thì cứ chạy, nàng thật sự cho rằng như vậy có thể trói chặt hắn sao?

Coi như hiện giờ chịu thiệt chút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận